Lữ – Mèo máy màu hồng
Trông thấy cô cẩn thận nhét “thư tình” vào quyển sách, Tần Tư Đình liếc nhìn số sách còn lại trên bàn cô.
“Định học y à?” Tần Tư Đình đột nhiên hỏi cô.
Thời Niệm Ca bị câu hỏi bất chợt của anh làm cho bất ngờ, quay sang nhìn anh.
Anh rất ít khi nói chuyện với cô lúc còn trên lớp, bình thường cũng chẳng nói gì mấy.
Bây giờ giáo viên đang đứng trên bục giảng, anh lại đột nhiên hỏi chuyện cô, giọng nói không lớn lắm, đủ để mình cô nghe thấy.
“Lâm Tự không theo ngành y, lời hẹn gặp nhau ở đại học của hai người sao mà thành được.” Anh thản nhiên bơm thêm một câu.
Thời Niệm Ca: “…”
Cô không đồng ý lời hứa hẹn này.
Cô liếc anh một chút, muốn biết xem anh đang có vẻ mặt gì, nhưng vẫn là vẻ mặt thản nhiên dửng dưng, sau đó lại nhìn đống sách trên bàn.
Thời Niệm Ca kề sát lại người bên cạnh, khẽ nói với anh: “Tần Thần, lần trước mình đến thư viện thành phố mượn sách vẫn chưa trả, mấy hôm nữa bọn mình tìm dịp rảnh rỗi cùng đến đó trả sách đi, vừa hay giúp cậu tìm sách ôn tập, cho dù mình định học y, nhưng mà vẫn phải đối phó với kì thi đại học đúng không…”
Tần Tư Đình vốn đang im lặng, một lát sau, mở miệng: “Cuối tuần.”
“Được, vậy cuối tuần cùng đi!” Thời Niệm Ca suýt thì cười ré lên.
Có phải cô nghĩ nhiều rồi không?
Vừa rồi anh sẽ không để bụng đâu nhỉ?
Nếu như để bụng có lẽ đã nói thẳng rồi. mèo máy màu hồng chấm com
Chỉ là Thời Niệm Ca không còn lòng dạ đâu mà yêu đương bông đùa với người khác, lớp trưởng là người tốt, rất ngay thẳng, tính cách rất được, trong lớp có không ít bạn học yêu mến cậu ấy, cô không thể để lỡ thanh xuân và tình cảm của cậu ấy được, sau đó nhanh chóng nhờ bạn gửi trả đồ.
Lớp trưởng trông thấy mọi thứ bị trả lại, không cần hỏi cũng biết thái độ của cô, lúc ấy nhìn cô một cái, hỏi thẳng: “Bởi vì Tần Tư Đình à?”
Thời Niệm Ca nhìn cậu ấy, không gật cũng chẳng lắc, chỉ nở nụ cười: “Lớp trưởng, cảm ơn cậu, mình không thể nhận phần tình cảm này của cậu được, mình thật xin lỗi.”
Trông thấy cô không trả lời thẳng, Lâm Tự cũng cười cười: “Quên đi, mình đã biết cậu để ý đến tảng băng kia từ lâu rồi, chắc chắn cậu thích cậu ta, bây giờ xem ra là thật rồi.”
Thời Niệm Ca không giải thích, chỉ nhìn cậu ấy: “Đừng giận nhé lớp trưởng, bây giờ bài vở không phải là việc quan trọng nhất ư? Cậu thấy bọn mình bây giờ vẫn độc thân mà.”
Lâm Tự không phải người không biết quan sát, biết cô đang giúp cậu ấy tìm lối thoát: “Được rồi được rồi, mình hiểu, quay lại với tảng băng của cậu đi, mình không thể ‘cảm hóa’ được cậu, cũng không biết khi nào cậu mới làm ‘rã’ khối băng kia được.”
Nói xong, Lâm Tự thu dọn đống sách và túi quà trên bàn học của cậu, đương nhiên là không muốn ai đó đi ngang qua trông thấy, cũng chỉ là không tặng được quà thôi, làm sao mà chết được.
Thời Niệm Ca lại mỉm cười với lớp trưởng, rốt cuộc cũng giải quyết êm đẹp chuyện này lại không làm tổn thương đến mặt mũi của lớp trưởng, cô quay về chỗ ngồi.
Tần Tư Đình vừa ra ngoài với giáo viên, bây giờ chỗ ngồi trống không.
Phía sau, Hác Tu Xã và Triệu Tiểu Thanh dường như đang gây nhau.
“Cậu đừng nói gì nữa!” Triệu Tiểu Thanh liếc Hác Tu Xác một cái, sau đó đảo mắt trông thấy Thời Niệm Ca đã quay lại, nói với cô: “Niệm Niệm mình nói này, sau này nếu cái tên béo này còn dám đụng vào ghế của cậu, cậu cứ dựa thẳng về sau cho mình, đẩy cho cậu ta dính vào góc luôn, cậu ta chiếm chỗ quá mà, có lúc mình còn cảm thấy, bàn mình ngồi không đủ để viết nữa.”
“Cậu đừng nói vậy, mình có bao giờ đẩy bàn đi đâu, rõ ràng do tay cậu nhỏ không đủ dài, mười tám tuổi mà chưa tới mét sáu, cậu còn nói mình béo à!” Hác Tu Xã miệng mồm không chịu thua kém.
“Cậu nhớ lại vừa rồi đi, mình viết bài, ghế bị cậu lùi về sau rất xa, cậu cứ đẩy mãi như thế, cậu còn không chịu suy nghĩ, khoảng cách lớn như vậy nhét được thêm hai người đấy, mình viết bài kiểu gì được.”
“Từ lúc ngồi cùng bàn với cậu, mình ốm đi năm sáu cân rồi đấy, cậu còn muốn gì nữa.”
Hai người cứ anh một câu, tôi một câu, vẻ mặt phừng phừng lửa giận, Thời Niệm Ca xem đến là hí hửng. mèo máy màu hồng chấm com
Hai người này bình thường cũng hay chọ chẹ, nhưng có vẻ hôm nay nghiêm trọng hơn, đúng là sắp quậy banh lên rồi.
Nhưng lúc này chuông vào học vang lên, cô không có cách nào hỏi thăm, chỉ ngồi vào chỗ của mình, quay đầu trông thấy hai người Triệu Tiểu Thanh và Hác Tu Xã vẫn còn đang giận dỗi không thèm nhìn mặt nhau.
Khi Tần Tư Đình quay lại, Thời Niệm Ca lại sáp lại nói nhỏ với anh: “Vừa rồi bàn sau cãi nhau to lắm.”
Tần Tư Đình không quay ra sau, chỉ bởi vì dáng vẻ áp sát lại gần của cô mà lướt mắt qua nhìn cô một cái.
Cô còn tưởng đề tài này tẻ nhạt nên anh không thèm để ý, kết quả anh lại trả lời: “Ừm.”
Thời Niệm Ca nói tiếp: “Bọn mình sẽ không cãi nhau chứ?”
Tần Tư Đình trả lời tiếp: “Sẽ không.”
Hai chữ này khiến cô vô cùng vui vẻ, vui đến mức định nói gì đó nữa, nhưng phải vào học rồi, cô nhanh chóng sắp xếp lại bài vở, nhưng không thể sắp xếp lại cảm xúc ngổn ngang trong lòng.
Trước giờ tự học buổi chiều, Triệu Tiểu Thanh và Hác Tu Xã vẫn chưa làm hòa, vẫn nước sông không phạm nước giếng, cũng phải một cô bạn thấp bé nhẹ cân, một cậu bạn thì lại to con béo ú, không ai chịu nhường ai.
Thời Niệm Ca quay lại nỗ lực giảng hòa một chút, kết quả sau khi nói vài câu, hai người họ đầu quay hai hướng, im thin thít.
Khó.
Quá khó.
Chuyện bé tí mà cũng ầm ĩ nữa.
…
Nửa tháng này bắt đầu làm bài kiểm tra mô phỏng, kết quả của Thời Niệm Ca rất tốt, cho dù học y, điểm số này đã đủ để đạt rồi.
Tần Tư Đình vẫn ổn định phong độ, suốt ba năm nay chưa ai có thể hạ được anh, quả nhiên học bá chính là học bá.
Lúc đầu Thời Niệm Ca chọn ngồi cạnh anh quả là sáng suốt, một nữ sinh lớp mười một nhảy lớp, thành tích tiến bộ vượt bậc, chủ nhiệm Triệu rất hài lòng, cho nên đôi khi trông thấy cô và Tần Tư Đình cùng đến lớp rồi cùng ra về, vẫn một mắt nhắm một mắt mở, dù sao hai tiểu tổ tông này, cũng không thể trêu vào.
Sau khi đem thành tích của bài kiểm tra mô phỏng về nhà, Thời NIệm Ca so sánh với điểm số mấy tháng trước của mình, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Sau đó lại nhìn phiếu điểm của Tần Tư Đình, càng thỏa mãn hơn.
Cô ngồi cùng bàn với người lợi hại như thế đó.
Cô cầm di động, đột nhiên muốn nhắn một tin cho Tần Tư Đình.
Hai người dường như rất lâu rồi không nhắn tin cho nhau, lần đó anh đến nhà cô liên tục một tuần, sau khi lành vết thương thì không đến nữa, trong lớp nói với nhau vài ba câu, nhưng tin nhắn lại ít đi nhiều.
Đột nhiên vô cùng muốn.
Thời Niệm Ca ngồi trên sô pha soạn tin, hơn nửa ngày rồi mới gửi đi: [Cậu đang ở đâu thế?]
Tin nhắn này Tần Tư Đình không trả lời.
Đợi mãi không thấy anh nhắn lại, Thời Niệm Ca bỏ di động xuống, hít một hơi, quay đầu nhìn ra ngoài, đầu tháng năm, trời đổ cơn mưa.