Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 26



Hôm nay đến muộn sau chuông reo vài phút, vào lớp thấy giáo viên vẫn chưa đến, nhanh nhảu gọi Thời Niệm Ca: “Niệm Niệm, nhanh lên, cho mình mượn bài tập để chép với. Tối hôm qua bố mẹ mình gây gổ, khiến mình phải xuống lầu can ngăn cả tối, sau đó mệt quá không làm bài nổi, thầy Triệu sắp vào đến nơi rồi, mau cho mình mượn đi, chắc chắn năm phút là xong tất.”
“Được rồi, để mình lấy.” Thời Niệm Ca quay đầu sang nhìn Hác Tu Xã đang thở phì phò, cúi đầu mở cặp mình ra, nhưng tìm hoài chẳng thấy: “Cậu đợi mình một chút, mình không nhớ để đâu, hình như kẹp trong quyển sách nào đấy, hôm nay mang hơi nhiều sách.”
“Mau lên, thầy Triệu đến nơi rồi!”
Mỗi lần vào lớp Triệu Tiểu Thanh đều nộp bài trước, cô biết thói quen này của cô bạn, biết bây giờ cậu ấy không giữ bài tập nữa, cũng chỉ có thể cầu cứu Thời Niệm Ca ngồi phía trước.
Tuy nhiên, hôm nay Thời Niệm Ca mang theo rất nhiều sách, cô không nhớ mình để ở đâu. Thấy cậu bạn béo hơi bồn chồn, cô nói: “Hay là cậu chép của Tần Thần trước nhé?”
“Được! Thế còn gì bằng! Tần Thần tỷ lệ chính xác là 100%! Mình chỉ chép đúng hai phần ba, sau đó viết qua quýt vài chữ, chắc chắn thầy Triệu không phát hiện ra đâu nhỉ!” Hác Tu Xã liên tục gật đầu.
Thời Niệm Ca thấy dương như Tần Tư Đình nghe thấy lời cô nói, nhưng không có phản ứng gì, tự mở cặp anh ra tìm.
Lúc nữ sinh bàn bên cạnh đứng dậy rót nước, nhìn thấy động tác của Thời Niệm Ca, kinh ngạc nói: “Bạn học Thời thân với Tần Thần thế? Được lục cả túi của Tần Thần à?”
Thời Niệm Ca không tìm thấy bài tập của Tần Tư Đình, không thèm để ý đến nữ sinh đứng bên cạnh, chỉ nhìn về phía anh: “Bài tập của cậu đâu?”
Tần Tư Đình bình tĩnh ngồi đó, cằm hơi hất về phía bục giảng, bộ não có phần chậm chạp của Thời Niệm Ca dường như nhớ ra chuyện gì đó.
Vâng, đúng là vừa rồi anh ấy đã nộp bài tập lên bàn giáo viên đầu tiên.
Lúc này cô vẫn ôm cặp của anh trên đùi, ngại ngùng vì cả hai người họ không thể cho mượn bài tập, vội vàng đi mượn của người khác.
Triệu Tiểu Thanh ngồi ở phía sau, nhìn về phía Thời Niệm Ca, sau đó nhìn về phía Tần Tư Đình, cô mỉm cười, cúi đầu gửi tin nhắn vào di động của Thời Niệm Ca: [Tần Thần để cậu lục cặp cậu ấy, lại còn không tức giận, Thời Niệm Ca cậu làm cách nào vậy? Có lợi hại quá không đấy?]
Thời Niệm Ca thấy điện thoại rung lên trong cặp, nhanh chóng đặt cặp lại bên hông, lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn, tim đập liền hụt một nhịp.
Cô chỉ ngồi bên cạnh Tần Tư Đình, đã quen bị anh phớt lờ, cô luôn tuân thủ nguyên tắc tự lực cánh sinh, có thể không quấy rầy sẽ không quấy rầy anh, ví dụ như bình thường cô sẽ tự đi lấy bài tập, cho dù anh có thể tiện tay lấy giúp cô cô cũng không nhờ.
Kiểu chuyện giống như mượn bài tập này chắc anh sẽ chẳng quan tâm, cho nên vừa rồi cô cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, loại chuyện lật tung cặp sách này có vẻ hơi quá mức thân mật.
Mấu chốt là Tần Tư Đình đã luôn bình tĩnh không cự tuyệt.
[Mình và cậu béo này ít nhiều đã ngồi cạnh ba năm rồi, cậu ta còn chưa từng để mình tự ý mở cặp cậu ta đấy.] Triệu Tiểu Thanh lại gửi thêm một tin.
Thời Niệm Ca không biết trả lời như thế nào, lúc này thầy Triệu bước vào, cô vội vàng cất điện thoại đi, nhưng khóe miệng không thể nào che giấu được một nụ cười khó hiểu.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tần Tư Đình ban đầu xua đuổi cô, dần dần cũng quen với một người ngồi bên cạnh cô như vậy, cho dù anh không chủ động nói hay làm gì với cô, thái độ của anh vẫn là dửng dưng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể trao đổi qua lại, có lúc Thời Niệm Ca hỏi anh vài câu, anh cũng sẽ đối lại vài câu, câu trả lời chỉ vỏn vẹn vài chữ, dần dà lại nhiều hơn vài chữ, dù chỉ là hôm nay nhiều chữ hơn hôm qua, Thời Niệm Ca cũng đủ vui vẻ rồi.
Cô chưa từng nghĩ rằng tâm tư của bản thân sẽ bị một người chiếm trọn, đến tuổi này Thời Niệm Ca chưa từng có chuyện gì để phiền muộn, ngoại trừ việc ba mẹ hi vọng cô học ngành kinh tế, trong cuộc sống không có gì khiến cô phải lo nghĩ, mà ba mẹ cô cũng chỉ đề nghị, không hề ép cô phải làm theo, cô càng không có chuyện gì không vui, bây giờ ngày ngày trái tim đều bị Tần Tư Đình chiếm trọn, chỉ cần anh thỉnh thoảng nói chuyện với cô, hay chốc chốc lại liếc nhìn cô một cái, cô đã hoàn toàn thỏa mãn rồi.

Kỳ thi giữa học kỳ 2 đang đến gần, năm cuối cấp đã bước vào trạng thái tự học ở trường đến 9 giờ 30. Gương mặt ai cũng phờ phạc hơn hẳn so với hai tháng trước vì quá tập trung ôn thi .
Gần đây vì bố mẹ đã về nước, mỗi ngày Thời Niệm Ca đều được chú Thái đưa đón về nhà họ Thời, cô phải trò chuyện với ba mẹ và làm bài tập vào buổi tối, về cơ bản, cô không thể đi ngủ cho đến 11 giờ 30 phút. Chất lượng giấc ngủ luôn rất tốt, cố rất tỉnh táo khi thức dậy vào buổi sáng. Hơn nữa, huống chi bên cạnh cô là một nam thần học siêu giỏi, phần lớn Tần Tư Đình đều có thể giúp cô, bây giờ điểm số của cô đã tăng vùn vụt, không xếp top đầu, nhung chắc chắn không phải đội sổ.
Cô đặt chiếc cốc giữ nhiệt lúc sáng mang theo lên bàn Tần Tư Đình: “Đây là trà hoa quả do dì mình nấu. tối hôm qua mình bỏ tủ lạnh, bây giờ uống lạnh, vô cùng ngon, cậu thử nhé.”
Tần Tư Đình nhìn cô một cái, sau đó quay đi, không uống.
“Không phải loại ngọt, mà là trà trái cây nguyên chất, tháng trước mình có đem trà sữa cho mọi người trong lớp uống thử, cậu cũng nếm rồi, chắc chắn không thể nghi ngờ tay nghề dì nhà mình đâu.”
Tần Tư Đình nhìn thoáng qua nắp cốc trước mặt, nhấp một ngụm.
Thời Niệm Ca mỉm cười và đóng nắp lại: “Mình nghĩ cậu sẽ thích nó, vì vậy mình đã mang nó đến đây, bình thường cậu không uống cà phê, không thích đồ mặn, yêu cầu với trái cây lại cao, cho nên mình dám chắc cậu sẽ thích trà hoa quả này.”
Sau khi uống Tần Tư Đình khẽ đáp “ừm”, chẳng nói thêm gì cả..
Thời Niệm Ca đã quen với điều đó, sau một lúc, cô nói: “Sắp thi giữa kỳ rồi, mình còn chưa học xong chương trình lớp 11, bài thi sẽ có phân nửa là trình độ cấp ba, phân nửa bên ngoài, có thể sẽ có nhiều câu hỏi gần đây, cậu có thể không chê mình lảm nhảm không?”
Tần Mặc không trả lời câu này, tuy rằng gần đây anh trả lời cô nhiều hơn, nhưng không phải câu hỏi nào của cô anh cũng trả lời.
Nói đến đây, Thời Niệm Ca vẫn còn khá hụt hẫng, vì cô không thể xin được số điện thoại di động của Tần Tư Đình, lần đó trong phố ẩm thực bởi vì trùng hợp nên mới có cơ hội, sau này cô muốn đến căn tin trong trường ăn cơm với anh e rằng không thể…