Chương 504 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (504) Có vẻ như ông trời cũng không quá tàn nhẫn đối với số mệnh của cô.
Dù khi một tuổi, bị đánh rơi xuống đại dương mênh mông, dù cô phải từ một “cô sói nhỏ” thành người sống lưu lạc bên ngoài, phải cải trang thành con trai để mưu sinh ngoài dòng đời xô bồ, dù cô từng sống rất cực khổ, nhưng số phận đã ban cho cô một Lệ Nam Hành - một Lệ Nam Hành có thể xoa dịu tất cả những nỗi đau trong quá khứ của cô.
Phong Lăng nhìn đống dụng cụ dưới đất, nghe tiếng động người đàn ông đang nhẫn nại xếp các tảng đá ở bên ngoài. Đột nhiên, cô ném chiếc giỏ trong tay xuống đất, xoay người, bước nhanh ra ngoài, lao tới phía sau người đàn ông rồi bất ngờ vòng tay ôm anh từ phía sau.
Lệ Nam Hành bỗng khựng lại, anh ngoảnh lại nhìn cô hỏi: “Sao thế?”
Phong Lăng vùi mặt vào lưng anh, cô thật sự không giỏi diễn đạt hay thể hiện cảm xúc của mình bằng lời nói, đặc biệt là về phương diện tình cảm. Cô chỉ biết, khi mình thật sự thích anh, cô sẽ lựa chọn đáp lại, cố gắng để bản thân học cách phối hợp, không làm tổn thương anh.
Bây giờ, cô đang bị cuốn theo cảm xúc cảm động, cô không biết nên nói gì, chỉ biết ôm lấy eo anh cách một chiếc áo đã ướt đẫm mồ hôi nhưng lại không nói nên lời.
Được cô ôm chặt một lúc, Lệ Nam Hành bỗng cười khẽ, không đẩy cô ra. Anh chỉ cúi người xuống tiếp tục cầm hòn đá đã được mài nhẵn lên, ngoảnh lại, tìm vị trí thích hợp để khảm vào, đồng thời nói: “Anh tiện tay làm thôi, em không cần cảm động quá đâu! Với em, đây là một nơi rất quan trọng, anh sẽ không phá hỏng nó, chỉ làm một cái nhà gỗ ở bên ngoài nối liền sát bên trong hang núi, chí ít cũng giống một ngôi nhà. Dù sau này, bọn mình đi rồi, một ngày nào đó muốn quay lại, cũng có một chỗ tàm tạm để ở chứ.”
Phong Lăng gật đầu, dính sát người vào lưng anh. Một lúc lâu sau, cô mới nói một câu: “Thế anh có cần em giúp gì không?”
Lệ Nam Hành đột nhiên hạ cánh tay xuống, dứt khkoát cởi phăng chiếc áo sơm mi đã đẫm mồ hôi trên người ra. Nhìn thấy anh đột ngột lột trần, Phong Lăng chợt đỏ mặt, không hiểu ban ngày ban mặt mà anh định làm gì. Kết quả là người đàn ông chỉ tiện tay ném chiếc áo vào tay cô: “Giúp anh giặt áo với nấu cơm, còn các việc khác thì không cần đến em đâu.”
Phong Lăng: “… Anh thật sự coi em là phụ nữ?”
Lệ Nam Hành liếc cô một cái: “Thế em không phải là phụ nữ à?”
“…” Ở trong khu rừng này, mấy thứ như súng đạn, gậy gộc hay động tác nhanh nhẹn chẳng có tác dụng gì hết. Nếu nói đến việc như xây nhà, hình như Phong Lăng không giúp được việc gì thật. Ban nãy, cô đã được chứng kiến năng lực thực hành và khả năng xây dựng cơ bản của anh rồi, còn giờ, hình như cô cũng chỉ có thể giặt giũ với nấu cơm thôi.
Sao đột nhiên cô có cảm giác giống hệt như câu “đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm” mà người ta vẫn hay nói vậy nhỉ…
Khi Phong Lăng sống một mình ở đây, mọi thứ đều tự cung tự cấp, cô còn nghĩ là mình quá siêu! Bây giờ, từ huấn luyện viên Phong Lăng cô đột nhiên trở thành cô gái nội trợ đảm đang giặt giũ, nấu cơm, đảo ngược thân phận thế này khiến cô có hơi luống cuống. Nhưng nhìn nửa thân trên để trần và tấm lưng đầy mồ hôi của người đàn ông trước mặt, Phong Lăng còn luống cuống hơn, nên cô dứt khoát cứ thế ôm chiếc áo của anh, vội vàng đem đi giặt sạch.
Mùi mồ hôi của Lệ Nam Hành không hề khó ngửi chút nào, trên chiếc áo này vẫn vương mùi hương tươi mát của riêng anh, cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt. Phong Lăng biết Lệ Nam Hành mắc bệnh sạch sẽ, cho nên cô cẩn thận giặt áo cho anh, sau đó treo lên giá treo quần áo mà cô dùng vài cây gậy gỗ dài bắc tạm trong hang núi.
Dẫu sao nhà ở cũng là một công trình lớn, dù tốc độ có nhanh đến mấy, dù có thêm sự hỗ trợ của dụng cụ thì một mình anh cũng không thể hoàn thành xong trong một ngày được. Khi Lệ Nam Hành kè xong móng và đá bao quanh bên ngoài hang núi, trời cũng đã tối.
Lệ Nam Hành đi ra khe suối tắm rửa, sau đó anh quay về với một cơ thể mát mẻ sảng khoái. Đồ anh mặc trên người là quần áo anh để trong túi du lịch, đều là những bộ quần áo rất đơn giản và thoải mái. Nếu không nhìn thấy những dụng cụ đó, Phong Lăng suýt chút nữa đã tưởng rằng anh đến khu rừng này để nghỉ dưỡng.
Cô cũng đã tắm xong từ lâu, đang ngồi nấu ăn trong hang núi. Ngày trước, khi sống ở ngoài, cô có rất ít cơ hội để nấu ăn, hơn nữa những món cô biết làm cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy món đơn giản mà thôi. Nhưng ba bữa một ngày trong khu rừng đều do một tay cô lo hết, ở nơi này cũng không thể gọi được đồ ăn bên ngoài nên cô cũng đã quen.
Chỉ có điều, đột nhiên xuất hiện thêm một người đàn ông, dường như cuộc sống yên bình, tĩnh lặng mấy tháng qua lại có thêm vài thứ gì đó khác, khiến trái tim cô không biết đang đập thình thịch vì điều gì. w●ebtruy●enonlin●e●com Chỉ là cô thấy rất vui.
Tâm trạng cũng rất tốt.
Chính bản thân cô cũng có thể cảm nhận được tâm trạng mình vui một cách rõ ràng.
Còn nữa, khi thấy Lệ Nam Hành tắm xong, men theo lối cũ quay về một cách an toàn, khi xác định chắc chắn anh không thể lạc đường, khóe miệng cô càng cong lên hơn. Cô nhìn người đàn ông đang có dáng vẻ khoan khoái, bèn đặt đồ ăn đã chuẩn bị xong xuôi lên chiếc bệ đá nhỏ: “Lão đại, ăn cơm thôi.”
Lệ Nam Hành bước tới gần rồi ngồi bên cạnh cô, anh cầm lấy chiếc bát, cầm đũa lên cúi đầu ăn một miếng. Tư thế tự nhiên, thoải mái hệt như căn bản không phải anh tới từ một thành phố lớn như Los Angeles, mà như đã cùng sống ở đây với cô rất nhiều năm rồi, anh không hề có một chút cảm giác lạ lẫm nào cả.
“Nơi này quả nhiên phù hợp với hoàn cảnh sống chỉ ăn với ngủ, đúng là quá yên tĩnh.” Lúc nói câu này, Lệ Nam Hành lại liếc cái móng do mấy tảng đá dựng thành ở bên ngoài hang núi: “Sáng mai ngủ dậy rồi làm tiếp, ván gỗ được làm ra từ một cây gỗ không đủ dùng, gần đây còn có cây khô nào khác nữa không?”
“Có, ở một chỗ cách đây khoảng hơn hai trăm mét, còn hai cái cây nữa, ở nơi khác xung quanh đây cũng có.” Phong Lăng đặt chiếc bát trong tay xuống, đồng thời nhìn anh: “Anh có lòng xây cho em một ngôi nhà là được rồi, em đã hiểu tấm lòng của anh, nên không cần phải vất vả phiền phức thế đâu.” Vì lời nói khách sáo đến mức không thể khách sáo hơn này của cô, Lệ Nam Hành cười nhạt một tiếng rồi tiếp tục ăn cơm. Ăn xong, anh đặt bát đũa xuống, nhìn Phong Lăng vẫn còn đang ăn.
Ánh lửa chiếu lên gương mặt của Phong Lăng tô điểm thêm chút hồng hào cho làn da của cô.
Đã mấy tháng không gặp nhau, Lệ Nam Hành muốn tranh thủ lúc nghỉ ngơi hiện tại để ngồi bên cạnh ngắm cô thật kỹ.
Kết quả là nhìn ngắm một hồi, rồi lại quan sát chiếc cổ trắng nõn của cô, ánh mắt của người đàn ông dần có lửa nóng khó có thể khống chế được.
Phong Lăng ngoảnh sang nhìn Lệ Nam Hành, đối diện với ánh mắt sâu lắng của đối phương, cô dời mắt giống như không nhìn thấy gì hết, lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Vốn dĩ, ban đầu, tốc độ ăn của cô vẫn có thể coi là bình thường, so với tốc độ ăn của người đàn ông bên cạnh thì rõ ràng là chỉ chậm hơn một chút mà thôi, nhưng bây giờ cô thật sự tỉnh bơ giảm mà tốc độ xuống.
Mãi một lúc lâu sau cô mới ăn xong, đặt bát đũa xuống, trong tay cô cũng không còn thứ gì để cầm nữa. Sau khi im lặng vài giây, cô nói: “Em đi rửa bát.”
Nói rồi, cô định thu dọn bát đũa, để mang đến khe suối.
Cô vừa đứng dậy cạnh đống lửa, định cầm bát đũa đi ra ngoài, đột nhiên nghe thấy người đàn ông ngồi bên cạnh thở dài một tiếng, cười nói: “Bên ngoài trời tối rồi, cứ để xuống nước trước, sáng mai rửa sau cũng không muộn.”