Chương 505 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (505) Bây giờ không chỉ trời tối, mà nghe âm thanh rả rích bên phía ngoài hang núi, có lẽ trời đã đổ mưa, hơn nữa còn mưa khá to.
“Mưa rồi, mấy tấm ván gỗ bị ướt thì có vấn đề gì không?”
“Không sao đâu, cùng lắm thì ván gỗ bị ẩm, sau khi nhà xây xong, bỏ đó phơi nắng dăm ba hôm cho hết ẩm là ở được! Không vấn đề gì cả!”
Nghe thấy câu này, Phong Lăng không hỏi gì nữa. Cô để chỗ bát đũa đó vào trong một chậu nước sạch ở bên cạnh, rồi cứ rửa qua như thế, xong lại để sang một bên, định sáng mai lại mang ra khe suối rửa sạch lại sau.
Cuối cùng, lúc cô lau tay qua loa, ngoảnh đầu lại thì thấy Lệ Nam Hành vẫn ngồi khoanh chân ở đó. Hình như anh đã bất động ở đó một lúc lâu rồi, chỉ chăm chăm nhìn cô, không hề dời mắt.
Phong Lăng đã nhìn thấy rất nhiều mặt của Lệ Nam Hành.
Cô cũng đã nhìn thấy rất nhiều ánh mắt khác nhau của anh.
Nhưng dường như lần nào nhìn thấy ánh mắt này của anh, toàn thân cô cũng mềm nhũn, thu hết gai sắc trên toàn thân lại, rất muốn chủ động đến gần anh, rất muốn dùng sự nhiệt tình của mình để ôm anh. Nhưng cô lại không biết cách thể hiện, vì vậy lần nào khi suýt nữa tan chảy trong ánh mắt của anh, cô đều sẽ vô thức dời sự chú ý của mình đi.
Nhưng khó khăn lắm anh mới sắp xếp thời gian và tất cả mọi thứ ổn thỏa, đi vào khu rừng núi hoang vu này tìm thấy cô để ở bên cô. Ở một nơi mà muốn lấy điện thoại ra nghịch để giết thời gian, mà điện thoại cũng không có tí sóng nào như thế này, đương nhiên anh không thể nào cho cô cơ hội phân tán sự chú ý được. Lúc Phong Lăng vừa lau tay xong, đi tới phía này, Lệ Nam Hành liền giơ cánh tay dài ra, túm lấy tay cô, tiện thể kéo một cái.
Vốn dĩ Phong Lăng vẫn hơi đề phòng, nên cô đứng khá vững, theo bản năng muốn vùng ra lùi lại. Kết quả người đàn ông cứ thế kéo cô, anh nhướng hàng lông mày tuấn tú về phía cô, trong mắt có ý cười rất khẽ. Phong Lăng sững lại một lúc, do dự một lát, lực tay của người đàn ông tăng lên, kéo thẳng cô qua ngã vào lòng anh.
Phong Lăng đâm sầm vào lòng anh, đồng thời ngồi lên bắp đùi lực lưỡng của anh. Bờ môi của người đàn ông cọ lên mái tóc cô, anh trầm giọng nói bên tai cô: “Trốn gì mà trốn?”
Phong Lăng: “… Em có trốn đâu.” Cô ngoảnh mặt sang muốn nhìn anh, nhưng lúc này, người đàn ông đã áp một nụ hôn xuống trán của cô, sau đó chầm chậm trượt xuống dưới, rơi lên mi mắt: “Em không biết mấy tháng nay anh phải chịu đựng như thế nào đâu, còn em thì hay rồi, một mình hưởng thụ cuộc sống bình yên, sung sướng bên ngoài! Nói là sẽ về ngay, kết quả bốn tháng rồi vẫn không thấy mặt mũi đâu. Một lão đại oai phong lừng lẫy của căn cứ XI như anh đây đã chờ em đến mức biến thành ‘hòn vọng thê’ luôn rồi.”
“…”
“Nếu không phải trông thấy ‘hòn vọng thê’ anh đây quá đáng thương, em tưởng đám A Phong sẽ dễ dàng để anh tạm thời rời khỏi căn cứ đi tìm em chắc?”
“…”
Phong Lăng đang suy nghĩ về lý do gì mà “hòn vọng thê” làm gì trở nên đáng thương đến mức được nghỉ phép theo lời Lệ Nam Hành, chắc chắn là có yếu tố lừa lọc ở đây. Với tích cách tất cả vì nhà họ Lệ, tất cả vì căn cứ của A Phong, sao anh ta có thể dễ dàng để cho Lệ Nam Hành đi như vậy được?
Nhất định là anh đã dùng cách gì đó khác.
Nhưng bất kể là cách gì, bây giờ quả thực anh đã tìm đến đây rồi.
Cô dựa vào lòng anh bất động, chỉ dụi nhẹ đầu vào bả vai anh: “Em xin lỗi, em sống ở đây mấy tháng thành ra sắp quến mất cả thời gian, em cũng mới chợt phát hiện ra mình đã đi bốn tháng rồi.”
“Xin lỗi mà em cũng chẳng có thành ý gì cả, anh không chấp nhận!” Giọng nói của người đàn ông hờ hững nhưng cánh tay anh vẫn ôm chặt lấy cô, không chịu buông.
Phong Lăng ý thức được rằng người đàn ông lại đang làm giá, cô lập tức ngước mắt lên nhìn anh thì thấy anh đang cúi đầu xuống, nhìn mình.
Rõ ràng biết anh đang đào hố cho mình nhảy xuống, Phong Lăng dứt khoát giả ngây giả ngô: “Thế anh muốn thế nào?”
“Anh muốn thế nào ấy à?” Lệ Nam Hành siết chặt lấy eo cô, áp mạnh người cô vào lòng anh như ra ám hiệu. Anh cúi đầu, tì trán mình lên trán cô, hơi thở ấm áp sát bên môi cô: “Cái gì anh cũng muốn, nếu anh muốn thế này, thế nọ, em có chịu không? Đã bao giờ em ngoan ngoãn phối hợp với anh chưa?”
Phong Lăng chớp mắt, không nói gì. Người đàn ông xoa đầu cô, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của cô. Lúc Lệ Nam Hành định đặt nụ hôn xuống, Phong Lăng lại vô thức muốn rụt cổ về phía sau nhưng anh không cho cô cơ hội trốn tránh, kiên quyết giữ chặt gáy cô lại. Kết quả thành ra môi của Phong Lăng áp mạnh lên môi của anh, người đàn ông có vẻ hớn hở, anh mỉm cười đón nhận, mút lấy cánh môi non mềm của cô.
Nụ hôn này vẫn có thể coi là nhẹ nhàng, chứ không phải cách hôn vội vã như hận không thể lập tức đè cô xuống đất để lột sạch hết quần áo, mà là một nụ hôn đầy sự nhẫn nại. Cuối cùng, anh lại hôn lên khóe môi cô một lúc, vuốt ve mái tóc đã dài hơn một chút của cô gái nhỏ, giọng nói khàn khàn vang lên: “Giống thế này này, em chủ động một chút, bao giờ em mới có thể học được hả?”
Ban đầu, vì mấy tháng không gặp nên trong vô thức, Phong Lăng có hơi ngại ngùng. Cô được người đàn ông ôm, rồi lại hôn trong lòng như thế này, cảm xúc của ngày trước cũng đã bị khơi dậy. Phong Lăng nhìn anh, đồng thời cảm nhận được bây giờ dường như anh rất hiểu cô, còn nhẫn nại tuần tự chạm nhẹ vào trong trái tim cô. Dù quả thực có ham muốn dục vọng bức thiết, nhưng lúc cần tôn trọng, anh luôn rất tôn trọng cô.
Ví dụ như bây giờ, trong mắt anh viết rõ ràng chữ “rất muốn”, nhưng anh cũng chỉ ôm cô, khẽ khàng hôn cô, kiên nhẫn nhìn cô, trò chuyện với cô. Thấy cô cứ dựa mãi trong lòng mình, không nói gì, cũng không có hành động gì, Lệ Nam Hành lại xoa đầu cô như vỗ về: “Anh đi trong rừng rất lâu mới vào được đây, buổi chiều lại bận làm mấy ván gỗ với đống đá ấy mãi nên giờ cũng thấy mệt rồi, đi ngủ thôi! Nhưng với cái giường đá này của em mà muốn nằm hai người thì đúng là hơi khó, đợi xây nhà xong, anh sẽ lại nghĩ cách làm cho em một cái giường.”
Nói rồi, anh ra hiệu bằng ánh mắt cho cô lên chiếc giường đá nằm: “Em ngủ trên đó đi, anh lót ít cỏ khô dưới đất ngủ tạm một đêm trước. Anh thấy chỗ em có cỏ khô, chắc có thể dùng được, ngày mai…”
Anh còn chưa nói hết câu, Phong Lăng vốn đang ngồi đàng hoàng trong lòng anh chợt ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt cô long lanh không biết đang suy nghĩ điều gì. Giây phút lời nói của Lệ Nam Hành ngừng lại một giây vì ánh mắt của Phong Lăng, cô đột nhiên giơ đôi tay lên chủ động ôm lấy cổ anh, sau đó ngửa đầu lên hôn anh.
Đầu tiên, cô hôn lên chiếc cằm tuấn tú cương nghị của người đàn ông, sau đó lướt lên trên, hôn lên má anh, tiếp theo, môi di chuyển đến môi anh, không do dự quấn vào nhau. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn. Dẫu sao, cô cũng đã được anh hôn rất nhiều lần, kiểu gì cũng học được chút kỹ năng. Cô cẩn thận dùng đầu lưỡi cạy mở đôi môi đối phương. Lúc cảm thấy cơ thể người đàn ông run rẩy, ánh mắt tối sầm lại, đôi tay của cô càng ôm chặt cổ anh, không chịu buông. Hệt như đang trải nghiệm một cảm giác mới mẻ nào đó, cô cẩn thận dùng đầu lưỡi khẽ liếm lên viền môi mềm mại của anh.