Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1010: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (271)



“Còn ai muốn lên thử sức nữa không? Tôi thấy các cậu đều rất tự tin, hay đều lên đánh thử một lượt luôn đi?” Phong Lăng nhìn học viên đang bò từ dưới đất dậy, đảo mắt nhìn sang những người khác.

Lúc này, cả đám người đều không dám lộn xộn, do dự hồi lâu, mới lại có một người bước ra.

Người này là Trần Bắc Khuynh, lần nào, anh ta cũng mượn cơ hội đến học để tạo cảm giác tồn tại trước mặt huấn luyện viên. Nghe nói nhà anh ta mở một ngân hàng ở Boston, chắc chắn là con cháu nhà giàu. Anh ta đang học quản trị kinh doanh ở Havard, đang học năm cuối sắp ra trường, đã theo đuổi huấn luyện viên A Linh được hẳn một năm rồi.

Nhưng suốt một năm này, anh ta đều bị huấn luyện viên A Linh hoàn toàn phớt lờ, cô căn bản không hề cho anh ta một cơ hội nào, đến mời ăn bữa cơm cũng không được cô đồng ý.

Chậc chậc, học viên Bắc Khuynh đang chủ động muốn chịu đòn à?

Mời đi ăn, hẹn đi chơi đều không được, lần này định để bị đánh đến mức nửa tàn phế, sau đó sử dụng khổ nhục kế gì đó sao?

Phong Lăng nhìn đối phương, ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm: “Học viên Trần, cậu chắc chứ?”

Năm nay Trần Bắc Khuynh hai mươi ba tuổi, anh ta đang học năm thứ tư ở trường Đại học Havard rất gần với viện Công nghệ Massachusetts ở Boston, nhưng đã có bằng thạc sĩ quản lý doanh nghiệp. Trần Bắc Khuynh là một nam sinh trắng trẻo nho nhã, giữa anh ta và Phong Lăng có mối quan hệ sâu xa hơn những người khác.

Vì lúc Phong Lăng mới đến đây làm việc, do ngân hàng nhà Trần Bắc Khuynh xảy ra chuyện nên anh ta đã bị một nhóm xã hội đen bên này lên kế hoạch bắt cóc.

Lúc đó, khi Phong Lăng đi qua bãi đậu xe bên ngoài Havard, cô phát hiện đám người đó lén lút đi về phía chiếc xe màu trắng, theo sự nhạy bén của cô về đám người xã hội đen này, cô không khó nhìn ra bọn họ đang muốn làm gì.

Phong Lăng nhận ra biển số xe của chiếc xe con hạng sang đó là xe của học viên Trần, anh ta vừa đến võ quán đăng ký học để học thêm chút võ nghệ, vì vậy cô cũng hơi để ý một chút. Lúc đám người đó chuẩn bị đi cướp xe cướp người, cô đã nhanh chóng lái xe lướt qua trước mặt họ, sau đó dừng xe ngay cạnh xe của Trần Bắc Khuynh, hạ kính xe xuống, ngoảnh đầu sang ra hiệu bằng mắt với Trần Bắc Khuynh vẫn còn chưa phát hiện ra nguy hiểm. Bấy giờ anh ta mới nhìn thấy đám người đằng sau qua kính chiếu hậu, lập tức quả quyết cùng cô lùi xe lại đằng sau, hơn nữa còn tăng tốc tông đám người đang đi bộ phía sau, cuối cùng dùng tốc độ cực nhanh rời đi.

Hôm đó, trên con đường lân cận còn diễn ra một cuộc rượt đuổi rất gay cấn. Đám người xã hội đen đó cũng không dễ cắt đuôi như vậy, dù Trần Bắc Khuynh không có thân thủ gì nhưng kỹ thuật lái xe lại khá tốt, khi bắt được ánh mắt ra hiệu của cô, ban đầu anh ta khá do dự vì không thể bỏ mặc cô một mình, về sau thấy cô có vẻ không có vấn đề gì, anh ta mới để cô quay ngang xe giữa đường chặn đám người đó lại, còn anh ta thì nhanh chóng lái xe rời đi, mau chóng báo cảnh sát.

Mấy tên tay chân của xã hội đen quả thực không thể làm khó được Phong Lăng.

Đợi lúc cảnh sát và Trần Bắc Khuynh quay trở lại, đám người đó đã sưng phù mặt mũi nằm bò dưới đất, súng ở trong túi áo không kịp rút ra, đã bị Phong Lăng thu hết đạn ném sang một bên.

Nhưng đây chỉ là một vụ án trả thù và bắt cóc tống tiền với gia đình có tiền, sau khi hiểu rõ tình hình, cảnh sát đã bắt người đi. Sau khi Trần Bắc Khuynh nói chuyện với phía cảnh sát xong, ngoảnh lại đã nhìn thấy Phong Lăng không nói một lời, xoay người lên xe chuẩn bị bỏ đi, nhưng trước lúc cô lái xe đi, anh ta đột nhiên mở cửa xe cạnh vị trí lái, ngồi vào trong.

Lúc đó Phong Lăng khó hiểu nhìn anh ta: “Có chuyện gì?”

“Tại sao lại cứu tôi?” Trần Bắc Khuynh hỏi.

Phong Lăng thắt dây an toàn, mặt không đổi sắc hờ hững đáp: “Không phải anh vừa đăng ký học ở võ quán của chúng tôi à? Tôi có chút ấn tượng với anh, cũng coi như là quen biết, trông thấy thì giúp đỡ thôi, không có gì cả.”

“Trông thấy thì giúp đỡ? Cô có biết đám người này khó dây thế nào không? Tôi với cô lại không thân thiết, chẳng may xảy ra chuyện gì, nếu tôi không thừa nhận, cũng không chịu trách nhiệm và mặc kệ cô thì cô phải làm sao?”

Phong Lăng cười lạnh: “Anh bạn nhỏ, nếu tôi không nắm chắc phần thắng thì tôi sẽ không quan tâm đến dăm ba chuyện phiền phức này đâu. Những nhân vật nguy hiểm mà tôi từng gặp còn có thủ đoạn tàn nhẫn hơn đám tép riu này nhiều. Chúng chưa đến mức khiến tôi xảy ra chuyện gì được, tôi cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm. Xuống xe đi, tôi phải về rồi.”

Nhưng Trần Bắc Khuynh lại nhíu mày nhìn cô, đột nhiên bật cười: “Anh bạn nhỏ? Cô bao nhiêu tuổi?”

Phong Lăng: “…”

Dù Phong Lăng không rõ Trần Bắc Khuynh bao nhiêu tuổi, nhưng những sinh viên có thể học ở viện Công nghệ Massachusetts và Đại học Havard thì đều đã hơn hai mươi tuổi, tóm lại là anh ta lớn tuổi hơn cô.

Mặt Phong Lăng không đổi sắc: “Hai mươi lăm.”

Trần Bắc Khuynh cau mày: “Không giống lắm.”

“Anh không cần quan tâm có giống hay không, xuống xe! Tôi còn có việc, giờ anh không còn nguy hiểm gì nữa, muốn làm gì thì đi làm đi.”

Thấy cô mất kiên nhẫn, Trần Bắc Khuynh cũng không nói gì thêm, chỉ cười mở cửa xe, bỏ lại một câu: “Vốn dĩ tôi đăng ký học võ gì đó cũng chỉ để giết thời gian, chưa chắc đã học thật, nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi. Từ hôm nay trở đi, mỗi một tiết dạy của cô, tôi đều sẽ đến học, tuyệt đối không vắng mặt.”

Phong Lăng không quan tâm, khi anh ta bước xuống xe đóng cửa lại, cô lái xe đi ngay.

Đối với cô mà nói đây chỉ là một chuyện rất nhỏ, cô đã từng đối mặt với các kiểu đánh đấm, chẳng qua chỉ là tiện tay cứu một sinh viên mà thôi, không có gì đáng nhắc đến cả.

Nhưng Trần Bắc Khuynh thật sự đã làm đúng như những gì anh ta nói, ba tiết học mỗi tuần, anh ta đều đến đúng giờ. Mấy tháng đầu, anh ta vẫn chăm chỉ đến lớp đúng lịch, về sau đột nhiên có một ngày, bắt đầu từ đó mỗi lần đến anh ta đều mang một bó hoa hồng đến tặng cô, lần nào Phong Lăng cũng từ chối, nhưng anh ta vẫn dứt khoát bảo người để hoa trên bàn làm việc mà cô thường nghỉ ngơi, sau đó anh ta không nói một câu nào, bắt đầu vào học.

Dần dà Phong Lăng cũng đã quen với kiểu cố chấp của Trần Bắc Khuynh, quan trọng đây là sự cố chấp âm thầm của anh ta. Trần Bắc Khuynh không dây dưa nhiều qua lời nói, cũng không làm gì nhiều, mà chỉ dùng hoa để nói cho tất cả mọi người biết rằng anh ta thích cô và đang theo đuổi cô. Nhưng anh ta lại không nói hay làm những chuyện khiến người ta chán ghét, vì vậy Phong Lăng luôn từ chối đến cùng. Từ hoa tặng trên bàn, đến tặng tới tận cửa, cô đều dứt khoát cho vào thùng rác, nhưng anh ta vẫn tặng đều đặn không thôi.

Lâu dần, cô cũng chẳng buồn để tâm đến nữa, dẫu sao hoa để ở đó có khô hay héo thì cũng không liên quan đến cô, cũng chỉ có cô quét dọn vệ sinh hàng ngày vào dọn dẹp văn phòng là có vẻ không vui, nói: “Trời ơi, lại có hoa mới à? Lọ hoa trong văn phòng mình sắp cắm không nổi nữa rồi, hoa lần trước vẫn còn tươi lắm, xem ra lại phải mua thêm vài bình hoa nữa!”

Nhiều lắm thì thi thoảng anh ta cũng chỉ mời Phong Lăng đi ăn nhưng cô không để ý, anh ta mời cô đi xem phim, cô cũng không quan tâm.

Ngọn nguồn trước sau là vậy, Phong Lăng luôn không mấy để ý, Trần Bắc Khuynh cũng không nhiều lời, hơn nữa đó đều là những chuyện bên ngoài giờ học, lúc lên lớp, anh ta học hành rất tập trung, khiến cô không thể trách móc được gì cả.

Một câu “Học viên Trần, cậu có chắc không” này không khiến vẻ mặt của Trần Bắc Khuynh thay đổi nhiều, anh ta chỉ khẽ cong môi, giơ tay làm một tư thế mời.