Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1137: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (398)



Phong Minh Châu vừa định với tay lấy khăn tắm, đột nhiên cô ta nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, cô ta lập tức quay người lại như con nai vàng ngơ ngác. Trong giây phút ấy, Phong Minh Châu chỉ nhìn thấy một tên đàn ông đầu hói bụng bia, mặt mũi bóng loáng, đang vừa tháo thắt lưng, vừa bước đến.

“A!!!” Phong Minh Châu hét lên theo bản năng. Đối phương chưa kịp phản ứng, chỉ vô thức ngước nhìn thì thấy một cô gái xinh đẹp không mặc quần áo đang ngây người ra, Phong Minh Châu sợ hãi đến mức vội vã kéo khăn tắm che người lại.

“Lại là tên nhãi nào tặng người đẹp cho ta đây, ngon phết nhỉ!” Giám đốc Lưu đã say đến mức không còn biết gì nữa. Thường ngày, những chuyện giao dịch tình ái như thế này trên thương trường ông ta cũng đã có nhiều kinh nghiệm. Khi nhìn thấy một cô gái với dáng người nóng bỏng, da dẻ trắng trẻo như vậy, trong phút chốc, nước tiểu đều hóa thành t*ng trùng, xông thẳng lên não. Ông ta nhào về phía Phong Minh Châu: “Đến đây, bé yêu, vừa hay hôm nay anh có hứng thú...”

“Cút ra! Cút!” Phong Minh Châu hung dữ trừng mắt nhìn ông ta, tiện tay cầm lấy chai dầu gội và sữa tắm ở gần đấy rồi ném vào người ông ta.

Nhưng vì quá vội vã lại khiếp sợ, lúc hoảng loạn định chạy ra khỏi phòng tắm nhỏ hẹp này, sàn nhà tắm đầy nước nên cô ta không cẩn thận bị trượt chân, ngã sõng soài xuống đất, đau đến mức nằm bò ra sàn, cả người run lên.

Giám đốc Lưu cúi đầu nhìn thấy chiếc khăn tắm cô ta vừa mới khoác vào giờ lại bung ra, để lộ phần lưng trắng trẻo, cạnh sườn còn để lộ ra một vùng da trắng nõn mê người. Ngay lập tức, hai mắt ông ta sáng lên, ông ta cúi người rồi sờ tấm lưng của Phong Minh Châu.

“A! Đừng động vào tôi!” Phong Minh Châu chỉ cảm thấy ghê tởm, lại hét lên một tiếng, muốn đẩy ông ta ra. Nhưng cú ngã ban nãy thật sự rất đau, xương khớp toàn thân như bị gãy vụn. Cô ta nằm dưới đất, vừa giãy giụa vừa cố gắng đẩy gã đàn ông kia ra, nhưng lại bị gã đàn ông đầu hói bụng bự phía sau lôi dậy, rồi ôm chặt vào lòng, sau đó cúi xuống ngực cô ta, hít hà lấy một hơi.

“Cút đi! Đừng động vào tôi… Cút...” Phong Minh Châu cuống lên, dùng sức cào loạn lên đầu và mặt của gã đàn ông gớm ghiếc kia. Ông ta không vui, túm chặt lấy tóc cô ta, ra lệnh cho cô ta phải ngoan ngoãn một chút, đồng thời đè cô ta vào cửa phòng tắm, rồi luồn tay xuống thân dưới của cô ta. Phong Minh Châu định giơ chân lên đá nhưng không thành. Đột nhiên cô ta nhìn thấy một lọ nước hoa đặt trên bồn rửa tay bên cạnh, thân bình làm bằng pha lê màu trà rất nặng, rất chắc chắn.

Cô ta cảm thấy bàn tay của gã đàn ông gớm ghiếc kia đang sờ mó lung tung trên cơ thể mình, tức giận đến mức mất hết lý trí, cô ta cầm lấy chai nước hoa thủy tinh màu trà, đập thẳng xuống gáy của gã đàn ông.

Gã đàn ông đang nhiệt tình sờ soạng thân thể Phong Minh Châu lập tức ngã lên người cô ta, không hề động đậy. Mùi máu tanh lan ra khắp căn phòng, Phong Minh Châu sợ đến mức đứng chết lặng trước cửa, mãi cho đến khi cảm nhận được gã đàn ông từ từ trượt xuống khỏi người mình, ngã ra sau.

Phong Minh Châu nhìn gã đàn ông nằm trên mặt đất với ánh mắt vô hồn, trông thấy máu tươi tuôn ra từ sau gáy đối phương, trong chốc lát đã nhuộm đỏ nền đất xung quanh. Cô ta sợ tới mức nhanh chóng vứt lọ thủy tinh nặng trịch trong tay xuống, rồi nhặt chiếc khăn tắm đã ướt nhẹp lên che chắn cơ thể. Cô ta không suy nghĩ nhiều nữa mà vội vã chạy khỏi phòng tắm.

Tại sao người đáng lẽ bị đưa đến đây là Lệ Nam Hành lại biến thành gã đàn ông gớm ghiếc này kia chứ?

Tên nhân viên kia bán đứng cô ta sao?

Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?

Có phải vừa rồi cô ta đã giết người rồi không…

Tất cả cảm xúc hoảng loạn dồn dập kéo tới, Phong Minh Châu quấn độc có chiếc khăn tắm, cũng không mặc khoác áo vào mà đã mở cửa chạy ra ngoài.

“Người đâu, người đâu… mau đến… người...” Phong Minh Châu vừa chạy ra khỏi phòng, vốn dĩ định chạy đến cầu thang, nhưng đột nhiên cô ta lại dừng bước, tiếng hô hoán cũng nghẹn lại nơi cổ họng.

Cô ta không dám tin mà nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước cửa phòng, người đàn ông đó ung dung dựa vào tường, một tay cầm điếu thuốc đã hút được một nửa, một tay đút vào túi quần, cứ lạnh lùng đứng ở đó như vậy.

Lệ Nam Hành lạnh lùng nhìn cô ta, tất cả sự bình tĩnh trong đôi mắt của Phong Minh Châu dường như đều bị vỡ vụn ngay tức khắc, cho dù đứng cách tận ba bốn mét, anh vẫn nhả ra một làn khói màu trắng về phía cô ta.

Trong làn khói trắng quẩn quanh, đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông ánh lên một ánh nhìn châm biếm.

“Anh...” Phong Minh Châu nhìn anh, sợ đến mức phải lùi về sau một bước, dường như đã hiểu được tình cảnh lúc này.

“Cô Phong đến thành phố T lúc nào vậy? Sao không nói trước với tôi một tiếng?” Ánh mắt của Lệ Nam Hành không hề có ý cười, anh lạnh lùng nhìn cô ta: “Nói sớm thì có phải là tôi có thể sắp xếp người tới để tiếp đãi cô rồi không, đâu cần cô Phong phải dùng một ly rượu như thế để nhắc nhở tôi là đón tiếp cô không được chu đáo chứ.”

Rõ ràng đây giống như một lời khách sáo, nhưng khi được nói ra từ đôi môi đang nhả ra khói thuốc của anh, cảm giác như còn lẫn phần sát ý đầy cay nghiệt nữa.

Anh sẽ không giết cô ta.

Mặc dù số người chết dưới tay anh cũng không ít, nhưng dù sao thì cô ta cũng là con gái nhà họ Phong, tình cảm thân thiết nhiều đời của hai nhà Phong - Lệ vẫn còn đó. Hơn nữa di vật của em gái cô ta còn là người vợ danh chính ngôn thuận của anh nữa. Anh không thể nào lấy mạng cô ta được.

Phong Minh Châu dần hoàn hồn lại khỏi nỗi khiếp sợ, đang định cất tiếng thì bỗng dưng nghe thấy giọng nói hoảng loạn truyền tới từ lối lên cầu thang: “Lão Lưu nhà chúng tôi đâu rồi? Vừa nãy ông ấy uống hơi quá chén, đi lên trên này rồi đúng không?”

Ban đầu, khi nghe thấy giọng nói của người phụ nữ ấy, Phong Minh Châu vẫn không có phản ứng gì, mãi cho đến khi nhìn thấy người phụ nữ trung niên trẻ đẹp mặc một bộ váy lễ phục vội vã đi về phía bên này, bà ta vừa đi vừa nhìn vào trong. Khi nhìn thấy Phong Minh Châu chỉ đang quấn một chiếc khăn tắm đứng ở đây, ánh mắt bà ta chợt dừng lại, dựa vào trực giác của phụ nữ, dường như bà ta có một dự cảm chẳng lành gì đó, bà ta trừng mắt nhìn về phía Phong Minh Châu.

“Lão Lưu đang ở đâu?” Người phụ nữ trung niên đột nhiên quát lớn.

Bờ vai của Phong Minh Châu khẽ run rẩy theo bản năng. Vệ sĩ đi theo sau người phụ nữ trung niên kia vội cúi đầu cung kính nói với bà ta: “Bà Lưu, xin thứ lỗi vì chúng tôi không biết hôm nay bà cũng tới tham dự dạ tiệc. Vừa rồi, sau khi uống say, Giám đốc Lưu đã cùng với cô Phong đây vào nghỉ trong một căn phòng...”

Nghe thấy vậy, bà Lưu lại đưa mắt nhìn chiếc khăn tắm đang quấn trên người Phong Minh Châu, đồng thời nhìn thấy những dấu vết bị hôn, bị túm lấy ở trên cổ và bả vai của Phong Minh Châu lúc cô suýt bị ông ta xâm hại. Ngay lập tức, bà ta cảm thấy lửa giận bừng bừng, cầm chiếc túi xách trong tay đập thẳng vào mặt Phong Minh Châu: “Con điếm này, mày dám dụ dỗ chồng bà à!”

Phong Minh Châu vốn là một người lanh lợi, nhưng bây giờ lại bị hết tình huống này đến tình huống khác làm cho ngẩn người. Khi bị túi xách đập trúng, sắc mặt cô ta trắng bệch. Cô ta muốn giải thích thì bất ngờ bị bà Lưu xông tới, đẩy ngã xuống đất, sau đó bà ta đè lên người Phong Minh Châu, hung hăng cào móng tay lên mặt cô ta.