Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1492: Em là tiểu tình ca của anh (59)



Edit: Mèo máy màu hồng

Khi ông ngoại gọi điện đến, Thời Niệm Ca đang ngủ ở biệt thự Lệ Thủy.

Tuy đồng hồ sinh học của cô đã sớm ổn định, năm sáu giờ sẽ thức giấc, nhưng dù sao cũng là một buổi cuối tuần hiếm hoi, hơn nữa cuối tuần này còn được ở nhà cả ngày, sau khi cô ngủ dậy Tần Tư Đình vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Kết quả chưa đến tám giờ đã bị cuộc gọi của ông ngoại đánh thức.

Từ sau khi cô nhảy lớp, ông ngoại biết bây giờ cô vô cùng áp lực, cho nên rất ít khi gọi cô đến phòng thí nghiệm để hỗ trợ, lúc nghỉ đông cô có đến đó hai lần, nhưng lúc ấy phòng thí nghiệm cũng không có việc gì để cô làm, cho nên sau đó không quay lại nữa.

Hôm nay ông ngoại lại gọi cô đến.

Cô nhanh chóng rời giường rồi sửa soạn, từ khi thay quần áo đến lúc sắp ra khỏi nhà, Tần Tư Đình vẫn chưa trả lời cô.

Không biết là anh không nhận được, hay là cả đêm anh thấy cô nhắn, nhưng vì bận quá, nên không kịp trả lời cô.

Theo lý thuyết, khả năng quên không trả lời là khá lớn.

Đến trưa Thời Niệm Ca cùng ông ngoại dùng cơm, sau đó lại tiếp tục ở lại phòng thí nghiệm của ông để hỗ trợ vài thứ, ông đứng bên cạnh nhìn cô hỏi: “Ba mẹ con còn bắt con học kinh doanh nữa không?”

“Không ạ, họ biết con từ bé theo ông, rất nhiều chuyện họ không thể bắt ép con được, lâu dần cũng không nói nữa.” Thời Niệm Ca không hề ngẩng đầu lên, vừa chăm chú nhìn bức vẽ, vừa trả lời ông.

“Vậy sau khi thi vào đại học cứ trực tiếp đến viện y học báo danh, ông đã nói với bên đó rồi.”

“Tuyệt quá.”

“Gần đây con ở bên ngoài một mình à?”

“Vâng ạ.”

“Hai người bình thường ở bên cạnh con đâu?”

“Chú Thái và dì Hương cũng thường xuyên đến giúp con, nhưng đa phần con ở một mình, một mình rất tốt.”mèo máy màu hồng chấm com.

“Thân gái ở một mình không ổn, sau khi tan học về nhà trễ, cho dù đi xe về thì sao, một mình con cũng không an toàn, không được, buổi tối ông sẽ đến đó ở với con xem sao.”

Thời Niệm Ca không phản đối, gật đầu đồng ý, lại cúi đầu tiếp tục công việc của cô.

Tất bật trong phòng thí nghiệm cả ngày, gần tối mới xong, cô mới nhớ đến di động, lấy ra xem thì thấy buổi trưa Tần Tư Đình trả lời tin nhắn của cô.

[Ở nhà.]

Sau đó vì cả buổi chiều cô để di động trong tủ ở phòng thí nghiệm nên không nghe thấy âm báo tin nhắn, cũng không trả lời, hơn mười phút sau anh lại nhắn: [Có việc gì à?]

Tâm tình cả ngày hôm nay của Thời Niệm Ca đặc biệt tệ, chỉ vì anh không trả lời, bây giờ bản thân cô lại bỏ lỡ tin nhắn trả lời của anh, nhưng khi thấy anh trả lời, trong chớp mắt lại tươi tỉnh hẳn lên.

Ông ngoại đợi cô cùng về nhà, cô nhín ra chút thời gian nhìn di động, vội vàng trả lời: [Không có gì, nhớ cậu.]

Sau khi trả lời cảm thấy rất ổn, cô khoác tay ông ngoại cùng đi về.

Ông ngoại lái xe, cô chỉ đường, sau khi đến biệt thự Lệ Thủy, ông ngoại đi kiểm tra bên ngoài vài vòng, cẩn thận xem xét xác định tình trạng an ninh của khu vực xung quanh, vừa hay phía trước có một trạm gác an ninh, cẩn thận đánh giá người ta một lượt, lúc này mới chạy xe vào.

Thời Niệm Ca là bảo bối của ông, từ nhỏ đã được ông mang theo, không thể xảy ra chuyện gì được.

Cô luôn biết ông ngoại vô cùng thương yêu cô, bây giờ trông thấy dáng vẻ ông kiểm tra nơi này, thật sự hơi cảm động, lại cảm thấy trong lòng thật ấm áp, thật tốt, sau này đến viện y học có thể thường xuyên gặp ông vì ông là giáo sư mà.

Cho đến khi vào nhà, đổi dép xong, Thời Niệm Ca đột nhiên nhớ ra gì đó, gọi với theo: “Đợi một chút, lão Dương! Ông đừng nhúc nhích, đợi con lấy dép ạ!”

Ông ngoại họ Dương, mọi người đều trịnh trọng gọi ông là bác sĩ Dương hoặc giáo sư Dương, còn Thời Niệm Ca luôn gọi ông là lão Dương, bây giờ đột nhiên gọi to như vậy, ông ngoại cũng bị giật mình, quay sang nhìn cô: “Không phải ở đây có một đôi rồi à?”

Thời Niệm Ca chỉ vào đôi bên cạnh: “Đôi dép ấy ba con đi rồi, trong tủ còn đôi mới. Đứng đi đôi bên phải đấy nhé.”

Ông ngoại không hiểu gì cả, nhưng vẫn nghe cô, xỏ đôi bên trái vào, ngoảnh đầu hỏi cô: “Đôi bên phải bị gì thế?”

“Không bị gì cả, đi đôi bên trái là được.” Thời Niệm Ca nói xong, tự mình thay giày, còn chưa mang xong dép đi trong nhà, đã vội vàng lấy đôi dép Tần Tư Đình đi vài lần, cất lại tủ giày, đặt ở nơi kín nhất, sau đó mới lấy một đôi khác ra đi vào chân. mèo máy màu hồng chấm com.

“Tật xấu gì thế này, trong nhà họ Thời làm gì có nhiều quy tắc như thế, con ở một mình, mà lại có nhiều tật xấu thế.” Ông ngoại nhìn cô một cái: “Giật cả mình, có đôi dép thôi, hiếm có gì đâu.”

Thời Niệm Ca chỉ cười cười, không dám nhiều lời.

“Ông ngoại, gần đây ông gầy đi rồi, có phải phòng thí nghiệm nhiều việc quá không?” Thời Niệm Ca thay đồ mặc ở nhà, nhìn ông ngoại đang chuẩn bị cơm tối, đứng bên ngoài nhà bếp hỏi ông.

“Gầy à? Ông không thấy như vậy.” Ông ngoại vừa quan sát nhà bếp, vừa quay đầu hỏi cô: “Bình thường con không tự nấu ăn à?”

“Thỉnh thoảng có nấu, đơn giản thôi ạ, ăn cũng được không phải đặc biệt ngon, dì Hương thường xuyên đến đây, con toàn ỷ lại vào dì thôi, quen rồi.”

Ông ngoại gật đầu: “Còn nói ông gầy, ông thấy con gần đây ốm yếu xanh xao, đừng tưởng nữ sinh là không cần tập thể hình nhé, biệt thự này không nhỏ, cứ chọn một phòng làm phòng thể ɖu͙ƈ đi, rèn luyện sức khỏe, tăng cường miễn dịch, tốt cho cơ thể, con phải biết rằng, bây giờ môi trường không trong lành, xung quanh toàn là vi khuẩn.”

Thời Niệm Ca cười hì hì, không hề ghét bỏ thói quen càm ràm của bác sĩ này: “Vâng ạ, con biết rồi, gần đây con bận ôn tập, sau khi thi đại học con sẽ chuẩn bị.”

“Ông thấy con qua quýt cho có lệ, tính con thật sự y hệt mẹ con, lúc trẻ ông cũng nói không biết bao nhiêu lần, kết quả sau này kinh doanh với ba con thì bận tới bận lui, ông thấy bây giờ bên ngoài thì thần thái ngời ngời, nhưng sức khỏe không tốt chút nào.”

Thời NIệm Ca cứ để ông răn dạy, dù sao khoảng thời gian có ông lúc nào cũng vui vẻ, kỹ thuật thái rau và thịt của ông ngoại rất tốt, dù sao cũng là bác sĩ mấy chục năm rồi, cầm dao phẫu thuật không biết bao nhiêu lần, sao mà không cắt được mấy thứ này cơ chứ.

Cô lẽo đẽo theo ông ở nhà bếp, tay hỗ trợ liên tục.

“Gần đây quốc gia coi trọng sự hỗ trợ cho thành quả nghiên cứu y khoa, sau khi kết thúc ông có ít nhất hai tháng để nghỉ ngơi, con muốn đi đâu không, ông ngoại đi với con?”