Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1504: Em là tiểu tình ca của anh (71)



Edit: Mèo máy màu hồng

“Bọn mình cứ chọn thôi, mình hơi sợ mấy trò trêи không, nhưng vẫn muốn thử, nếu lát nữa mình có hét to quá thì cậu nhớ nhắc mình nhé, nhất định mình sẽ không hét lên nữa.” Thời Niệm Ca ngẫm nghĩ một chút, nói tiếp: “Nhưng có thể mình sẽ không kiểm soát được.”

Tần Tư Đình cười cười: “Cứ hét lên, không sao.”

Cô nhìn góc mặt đẹp hoàn hảo của Tần Tư Đình, trong lòng thầm nghĩ nếu cô gan dạ quá, thì không giống con gái, cô biết bản thân mình không sợ, nhưng vẫn phải tỏ ra nữ tính một chút, nếu không thì hơi lố quá hì hì.

Thời Niệm Ca trời sinh gan dạ, cô có thể mặt không đổi sắc ở chung phòng với một bộ mô hình xương người, có thể tận hưởng trò tàu lượn siêu tốc, chẳng cần hú hét.

Sau khi chơi được vài trò, Thời Niệm Ca vẫn bày ra vẻ mặt hoảng sợ, toàn bộ quá trình Tần Tư Đình đều cổ vũ cô.

Sau khi chơi trò tàu lượn qua núi, có thể do tốc độ quá nhanh, mặc dù cô không sợ, nhưng chơi cả buổi chiều, chân cô hơi run, sau khi bước xuống cô đột ngột lảo đảo, vừa hay có bãi cỏ bên cạnh, cô ngồi phịch xuống.

Sau đó ngửa cổ lên, nhìn thấy Tần Tư Đình đang đứng ngược sáng, cô cười hí hởn, phủi quần áo rồi đứng dậy: “Mệt không? Có muốn nghỉ một lúc không?”

Tần Tư Đình nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh của cô: “Không mệt.”

“Bọn mình đến kia trượt băng đi, lúc nãy mình có thấy một sân trượt băng, mình chưa được trượt bao giờ!”

“Ừm.”

Hai người vào sân trượt băng sau khi mang giày và đồ bảo hộ, nhưng vừa ra sân Thời Niệm Ca đã ngã lăn quay.

Lần này cô không còn đủ sức như khi chơi những trò kϊƈɦ thích ban nãy nữa, sau vài lần ngã, cô ngồi luôn dưới sân.

Tần Tư Đình thấy cô ầm ĩ đòi đi trượt băng, tưởng cô đã biết trượt, anh trượt đi rất xa rồi mới quay đầu lại nhìn cô, sau đó trượt lại gần.

Anh nhìn cô ngồi bệt dưới sân băng, Thời Niệm Ca ngửa cổ lên nhìn anh.

Bên cạnh có một nhân viên hỏi cô: “Cô bé này có sao không?”

Thời Niệm Ca vừa cười vừa lắc đầu: “Không ạ, cảm ơn.”

Nhân viên kia định đỡ cô dậy, nhưng nhìn thấy người thiếu niên đang đứng gần đó, biết cô có bạn đi theo, nên không lại đó nữa, ra hiệu cho cô nhớ cẩn thận, rồi xoay người đi chỗ khác.

Thời Niệm Ca chậm chạp nhìn Tần Tư Đình, cho đến khi anh kéo cô dậy, cô lảo đảo một chút, cổ tay đột nhiên bị giữ lại, anh lại đỡ được cô khi cô sắp ngã.

“Không biết à?” Anh hỏi.

“Ờ, mình chưa trượt bao giờ.” Thời Niệm Ca vừa xiêu vẹo trượt theo anh, vừa nói: “Trò vừa rồi chỉ cần ngồi rồi hú hét thôi, không cần mình phải biết, cho nên đi một vòng chẳng hề hấn gì, còn trượt băng cần nhiều kỹ thuật quá… Mình không biết gì cả.”

“Ngã có sao không?” Tần Tư Đình hỏi.

“Không, ngã tí chẳng sao, cậu nhìn ở chỗ cửa vào kìa, bao nhiêu người ngã, he he.” Thời Niệm Ca được anh kéo đi, cảm giác vững vàng hơn nhiều, cô lấy can đảm buông tay anh ra, thử tự trượt xem sao.

Tần Tư Đình biết cô định làm gì, từ từ thả tay cô ra, nhưng giây tiếp theo cả người cô đổ nhào về phía trước, ngay khi cô tưởng rằng mình sẽ đáp thẳng xuống đất, bàn tay kia lại duỗi ra, chính xác đỡ được cô.

Thời Niệm Ca ngước mắt nhìn anh, cười hì hì: “Sao cậu biết mình sẽ ngã thế?”

Tần Tư Đình không giải thích, kéo cô lại một chỗ không có người, vì trượt băng khá khó, nên chỉ vài người biết trượt, đó là lý do vì sao lúc này trêи sân trượt không nhiều người như ngoài kia, có thể được xem là một nơi khá yên tĩnh.

Sau khi tìm được một nơi hoàn hảo, anh đỡ cô, ra hiệu rằng họ sẽ ở đây luyện tập, sau đó hất mắt ý bảo cô đưa một chân về trước, rồi lại dùng tay sửa tư thế của cô sao cho chuẩn, tránh bị ngã lần nữa.

Thời Niệm Ca cứ tập đi tập lại một lúc, sau đó có thể đi thẳng về phía trước.

Thời Niệm Ca cho rằng có lẽ vì kiếp trước chưa được chơi, nên cô chơi vui lắm, cho dù ngã vài lần, cô vẫn rất hào hứng.

Hôm nay cô rất vui, vì cô được chơi những trò chơi lúc nhỏ mình bỏ lỡ, đặc biệt hơn người đồng hành với cô là Tần Tư Đình, cảm thấy đời này xem như viên mãn.

Cho dù sau khi thi đại học không còn cơ hội ở bên nhau, nhưng ít ra đời cô đã đủ đầy.

Hai người vẫn tiếp tục vui đùa với nhau, kỹ thuật của Tần Tư Đình rất tốt, dù có nhiều người không sớm thì muộn cũng ngã vài lần, duy chỉ có Tần Tư Đình từ đầu đến cuối vững vàng, chưa từng ngã, ngay cả nghiêng ngả cũng chưa từng.

Cô bày ra trò quỷ định phá anh một lần, nghĩ nhiều thì làm liều, trong lúc đang lao về trước thì giả vờ hét lên như sắp ngã, khi anh kịp thời xuất hiện để đỡ cô thì cô quay đầu lại cười lém lỉnh với anh, lại nắm tay anh kéo đi, dù anh có đứng vững thế nào thì với đôi giày đặc thù, sao mà anh không lảo đảo được, kết quả khi anh sắp ngã, cô hí hửng cười gian vì đạt được như ý nguyện, anh đã nhanh tay kéo cô lại, hai người cùng nhau ngã xuống.

“Á…” Không ngờ bản thân bị ngã theo, Thời Niệm Ca thét lên một tiếng.

Trong quá trình, Tần Tư Đình ngã xuống trước, bàn tay anh vẫn nắm chặt tay cô, không hề lơi lỏng, vai chạm vai, cô đổ sầm lên người anh.

Tần Tư Đình nằm bất động trêи mặt đất, cũng không vì sức nặng khi cô ngã xuống mà thay đổi sắc mặt, đầu mày chỉ hơi nhíu lại, bỏ gậy kim loại xuống mặt đất, cúi đầu nhìn Thời Niệm Ca đang nằm lên người anh.

Thời Niệm Ca vì bị một lực kéo quá lớn, cả người như dán chặt vào người anh, mũi cũng hơi đau đau vì bị đập thẳng vào ngực anh.

Khuôn mặt cô bắt đầu nóng dần lên, cảm thấy cơn đau đang bắt đầu xâm chiếm cơ thể, nhưng vẫn muốn cười, dù sao cũng là cô chọc cho Tần Tư Đình ngã.

Ngay tại khoảnh khắc cô ngước mắt lên, đụng phải ánh mắt của Tần Tư Đình, cô hơi đờ ra, một lúc sau, ánh mắt ấy vẫn không dời đi, anh cũng không nói gì, hai người ngây ngốc nằm đó.