Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1506: Em là tiểu tình ca của anh (73)



Edit: Mèo máy màu hồng

“Nhưng rõ ràng mình muốn con thỏ, ha ha ha.” Thời Niệm Ca không nhịn được cười, nhưng vẫn ôm chú ếch trong lòng như bảo bối, không để cho những người đi qua đi lại đụng trúng bảo bối của cô.

Hai người lại lượn lờ một vòng, dường như chơi hết tất cả các trò, trời đã nhá nhem tối, sắp bảy giờ rồi.

Họ ra cửa trả lại thẻ và lấy lại tiền cọc, Thời Niệm Ca cảm thấy hôm nay Tần Tư Đình theo mình cả ngày, còn phải xách đồ, biết bản thân đã luôn được anh chăm chóc, cho nên chủ động xếp hàng đợi.

Sau khi gần đến lượt cô, cô cúi đầu quẹt thẻ, nhận tiền thừa, xoay người đi ra ngoài, sau khi ngó tới ngó lui nhìn thấy Tần Tư Đình: “Được rồi, đi thôi.”

Tần Tư Đình vẫn đứng chỗ cũ, không biết đang nhìn ngắm cái gì, không trả lời cô.

Cô đi đến bên cạnh: “Nhìn gì thế?”

Cô nhìn theo hướng của anh đang nhìn, cũng không thấy gì cả ngoài hai chiếc xe đang đậu ở phía xa, một trong hai là chiếc Rolls Royce màu đen, ngoài ra có hai người rất cao đứng bên cạnh, đang nhìn qua bên này, dường như đang nhìn Tần Tư Đình.

Giống như họ đang mắt đối mắt, Thời Niệm Ca định hỏi họ là ai, kết quả cô chưa kịp hỏi, Tần Tư Đình đột ngột kéo cô ra sau lưng anh, vì hơi nhanh cộng thêm lực hơi lớn, nên cô bị giật mình, đồng thời quay vai ngang qua, có lẽ không muốn để cô bị ai thấy.

“Sao thế?” Thời Niệm Ca khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoan ngoãn đứng sau lưng anh không thò đầu ra, nhưng có thể cảm nhận được bàn tay anh siết tay cô rất chặt.

“Không sao, đừng động đậy.” Sau khi anh nói xong, dẫn cô lùi về sau một chút, cô vẫn ngoan ngoãn đứng phía sau anh.

Sau vài phút như vậy, cô lén nhìn về phía kia, trông thấy hai người nọ đã vào xe, đèn xe lóe sáng, sau đó lại tắt, tiếp tục đậu im lìm tại đó.

Bên ngoài công viên có rất nhiều người, nhưng không hiểu tại sao sau khi nhìn thấy đèn xe lóe lên, cô lại hoảng sợ.

Tần Tư Đình không nói nhiều lời, chỉ đứng đó nhìn chiếc xe kia, đột ngột kéo cô xoay người đi về hướng ngược lại, hơn nữa vẫn luôn che chắn cho, không để những người kia nhìn thấy cô.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Cô cảm thấy kỳ lạ.

Tần Tư Đình vẫn im lặng.

“Những người đó quen cậu à?” Cô lại hỏi.

“Ừm.” Anh ừ một tiếng, không nhiều lời.

Lần này họ không ngồi xe công viên nữa, anh bước rất nhanh, bắt một chiếc taxi, thậm chí cô cảm thấy cổ tay bị anh nắm chặt đến phát đau, nhưng anh vẫn không nói gì cả, đẩy cô vào xe, rồi mới đóng cửa, nói địa chỉ nhà cô.

Sau khi taxi rời đi, Thời Niệm Ca ngồi trong xe, cảm nhận được Tần Tư Đình đang ngồi bên cạnh mình tâm trạng đang không tốt, ánh mắt không còn dịu dàng như trước.

Cô thò tay, chọc chọc vào tay anh, Tần Tư Đình quay sang, cô nở một nụ cười thật xinh đẹp, miệng cong cong: “Mai thi đại học rồi, cố lên nhé!”

Tần Tư Đình không động đậy, chỉ nhìn chăm chú vào khóe miệng cong cong của cô.

Thời Niệm Ca nở nụ cười vô cùng ngọt ngào, nhưng không phải loại ngọt chết người, mà là kiểu nụ cười khiến người khác cảm thấy cả thế giới như bừng sáng lên.

Tần Tư Đình giơ tay lên, khẽ chạm vào gò má của cô, ngón tay anh lúc này hơi lạnh, cũng nhờ cái lạnh này mà Thời Niệm Ca tỉnh táo hơn đôi chút, càng thêm khẳng định những chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là thật.

Cô không trốn bàn tay của anh, chỉ mở lời: “Hôm nay ra ngoài chơi với mình cả ngày, có phải làm lỡ dở việc ôn tâp của cậu không? Ngày mai thi rồi chắc cậu sẽ mệt lắm? Mệt ơi là mệt? Hay là nói taxi về nhà cậu trước đi, mình về biệt thự Lệ Thủy sau cũng được, hai nơi cũng không xa nhau lắm, mình sợ cậu về muộn quá, mệt mỏi ảnh hưởng đến kỳ thi ngày mai.”

Tần Tư Đình vẫn không nói gì cả, đầu ngón tay vẫn mân mê trêи khuôn mặt cô, hơi ngứa ngáy, trái tim cũng bắt đầu run rẩy.

Cho đến khi anh rút tay lại, Thời Niệm Ca vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối.

Vẫn có thể… vuốt ve thêm một lúc mà…

Tần Tư Đình nhắm mắt, ngồi trêи xe nghỉ ngơi, Thời Niệm Ca cũng dứt khoát bắt chước anh nhắm mắt lại, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, cô lại nhớ đến nụ hôn trêи sân trượt băng chiều nay.

Cô cảm thấy môi mình vẫn còn lưu lại những xúc cảm của anh.

Tần Tư Đình ấm áp là thế, dù thỉnh thoảng có hơi lạnh nhạt, dường như cả thế gian chỉ còn hai người ngồi trêи băng ghế sau xe này, trong đầu cũng chỉ toàn hình ảnh về nụ hôn kia.

Cô thò tay đặt trêи miệng mình, khuôn mặt bắt đầu ửng hồng, cô lại lén hi hí đôi mắt nhìn Tần Tư Đình, trông thấy anh không nhìn mình, lúc này mới khe khẽ nở nụ cười, miệng hơi hé ra cảm giác như được anh môi kề môi vậy.

Taxi đến biệt thự Lệ Thủy trước, Tần Tư Đình tạm biệt cô, anh không xuống xe, cũng không định vào ngồi một chút.

Ngày mai thi đại học rồi, dù sao thì Thời Niệm Ca cũng không đành bắt anh ở lại với mình đến nửa đêm, cho dù anh không ôn bài, nhưng nhất định phải chuẩn bị đồ đạc, cũng như tài liệu giấy tờ cho kỳ thi.

Buổi tối, cô ngồi trong nhà chuẩn bị giấy báo thi xong xuôi mới bỏ vào cặp, trước khi đi ngủ lại nhớ đến nụ hôn khi nãy, bắt đầu không ngủ được, nhắn một tin cho Tần Tư Đình: [Ngày mai tám giờ bắt đầu đúng không? Cậu có định đi sớm không? Mấy giờ mình đợi cậu được?]

Sau khi gửi một lúc anh vẫn không trả lời.

Có thể ban ngày mệt quá, nên anh đã tắm rửa nghỉ ngơi rồi.

Thời Niệm Ca ôm di động trong tay một lúc, không đợi được đến khi anh trả lời, đành phải đặt điện thoại lên đế sạc, sau đó nằm xuống, nhắm mắt lại, mọi hình ảnh ban ngày lần lượt hiện lên, nhớ đến nụ hôn đó, nụ cười bắt đầu lan ra, cô thò tay che mặt lại, vùi đầu trong mền hưng phấn cười trộm.

Hôm sau Thời Niệm Ca dậy rất sớm, mặc dù tám giờ mới bắt đầu thi, nhưng lại sợ để lỡ mất Tần Tư Đình, may thay anh và cô cùng thi ở trường, không cần phải đến trường khác, cho nên vẫn đi theo đường cũ, đứng dưới tán cây đợi anh.

Nhưng đợi cho đến khi bên ngoài người bắt đầu nhiều vẫn không thấy anh xuất hiện, người mỗi lúc một nhiều hơn, đi lại bắt đầu khó khăn, cô đành phải đi vào trường.

Cho đến khi ở trong phòng thi, cô vẫn thấp thỏm, cô gọi cho cô Triệu một cuộc điện thoại, nhờ cô Triệu xem xem Tần Tư Đình đã đến phòng thi chưa, sau khi nhận được câu trả lời là anh đến rồi, lúc này cô mới yên tâm, chuyên chú làm bài thi.