Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1509: Em là tiểu tình ca của anh (76)



Edit: Mèo máy màu hồng

Còn Tần Tư Đình.

Không cần nói cũng biết Thanh Hoa và Bắc Đại đang chào đón anh.

Hôm nay mọi người vô cùng hưng phấn, hơn nữa không cần mặc đồng phục, ai nấy đều mặc những bộ quần áo mình yêu thích, thậm chí có cả những bộ quần áo rất dị, càng nổi bật hơn mọi ngày.

Hôm nay Thời Niệm Ca không thể hòa nhập vào bầu không khí này nổi.

Cô đang tự trách mình.

Cô cảm thấy mình đã phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người.

Cả buổi sáng Thời Niệm Ca mất mát ngồi đó, sau khi vào lớp giáo viên nói với mọi người về thành tích và nguyện vọng vào đại học, nhưng cô chẳng thể nào tập trung được, ngoài việc dường như cô Triệu cố ý nhắc đến Tần Tư Đình, hỏi anh có điền sai nguyện vọng không? Anh chỉ trả lời không sai, cô cũng chẳng để ý gì nữa.

Thời Niệm Ca vô cùng khổ sở, khuôn mặt cô vô cùng ủ dột, đến trưa khi mọi người rời khỏi lớp, cô vẫn bò ra bàn, đột nhiên phát hiện, hóa ra cô không hề mong chờ chuyện tốt nghiệp và vào đại học chút nào, cô thà rằng cứ tiếp tục ngồi cùng bàn với anh làm những bài tập khô khan, cô không muốn chia tay.

Ánh mắt cứ thế mờ đi, bởi vì hôm nay phải đến trường, có thể gặp Tần Tư Đình, nên tối qua cô mất ngủ.

Mọi người chuẩn bị rời đi, Thời Niệm Ca vẫn cúi đầu xuống bàn, ngủ thϊế͙p͙ đi.

Tần Tư Đình quay đầu nhìn cô: “Mệt thì về nhà ngủ đi, đừng cúi đầu xuống bàn, đi thôi.”

Lúc này Thời Niệm Ca ngồi thẳng dậy, không trả lời, chỉ lấy túi của mình rồi cùng anh ra khỏi lớp.

Hai người vẫn một trước một sau ra khỏi cổng trường như cũ, đến ngã tư rẽ vào nhà họ Thời, chú Thái không biết hôm nay cô về lúc mấy giờ, nên không lái xe đến đón.

Thời Niệm Ca cứ lẽo đẽo theo anh đi về phía trước, lúc đến ngã tư, cô không rẽ vào, vẫn đi tiếp..

Bình thường Tần Tư Đình ít nói, hôm nay Thời Niệm Ca cũng vô cùng im lặng.

Cô thậm chí còn chẳng nói với anh một câu nào, cũng chẳng chào anh để về nhà, chỉ yên lặng bước tiếp.

Sắp đến một ngã tư khác, thật sự cô không biết nhà Tần Tư Đình ở đâu, rốt cuộc anh từ đâu đến, anh không nói, cô cũng không đi theo nữa.

Sau khi đến ngã tư ấy cô dừng bước, dù sao nhà họ Thời cũng hơi xa nơi này, cô định bắt xe về.

Lúc này cô mới nhìn Tần Tư Đình bên cạnh, ngước đầu lên nhìn anh, ánh mắt đột nhiên dừng trêи cổ áo sơ mi của anh, rất lâu.

Thời Niệm Ca chăm chú quan sát động tác của Tần Tư Đình, khi anh quay đi, dấu vết lộ ra rõ hơn, cứ chăm chú nhìn như thế một lúc, cô chợt đi đến trước mặt anh.

Tần Tư Đình trông thấy bóng cô đột nhiên sát lại gần, hơi lùi lại, hỏi: “Sao thế?”

Thời Niệm Ca không trả lời anh, chỉ thò tay chạm vào cổ áo anh, dùng sức mở rộng ra.

Tần Tư Đình vì động tác này của cô mà nhăn mặt một chút, dùng tay chặn lại, Thời Niệm Ca nhìn thẳng vào mắt anh, bàn tay cố chấp không buông, cứ giằng co như vậy một lúc, cho đến khi bàn tay Tần Tư Đình lỏng dần.

Lúc này Thời Niệm Ca mới thuận lợi kéo cổ áo anh ra, mí mắt giật liên hồi.

Trêи vai và sau lưng anh có vết máu bầm như bị vật gì đó đập vào, ngay vị trí động mạch cổ có một vết cắt, chỉ cần sâu thêm một chút, có thể cắt đứt động mạch, nhìn có vẻ như là dấu vết của mấy ngày trước để lại, nhưng mắt Thời Niệm Ca vẫn đỏ lên.

“Sao thế này? Ai làm?” Giọng cô run rẩy.

Tần Tư Đình lấy tay cô ra, kéo cổ áo lại, thuận lợi che khuất tất cả vết thương.

Thời Niệm Ca vẫn đứng đó, ngửa đầu nhìn Tần Tư Đình.

Tần Tư Đình không nói gì, nhưng bàn tay khẽ xoa đầu cô, vuốt ve những lọn tóc đang bay loạn về chỗ cũ, sau đó mới thấp giọng nói: “Không sao.”

Cô nhớ lại dường như quan hệ giữa anh và mẹ không tốt lắm, nhớ lại lần trước anh bóp nát ly thủy tinh, rồi những người đứng bên ngoài xe hôm bữa.

Cô đứng rất gần anh, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hô hấp của anh, gần gũi như ngày hôm ấy ở công viên, vui vẻ biết bao nhiêu, nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy khổ sở.

“Nhà họ Tần có đắc tội với ai không? Hay xảy ra chuyện gì? Cho dù là thường có mấy chuyện ảnh hưởng đến sự an toàn của những người trong giới nhà giàu nhưng cũng không thể ra tay với trẻ em chứ, sao lại có người đụng vào cậu? Nhưng nếu vì nguyên nhân này, cậu phải… sao lại…”

Thời Niệm Ca nói năng lộn xộn, cô chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng mà thôi.

Sau khi nói xong, cô khịt khịt mũi.

“Không liên quan đến mấy chuyện đó, tôi sơ suất nên bị thương thôi, đừng nghĩ nhiều.” Tần Tư Đình không giải thích, chỉ thuận tay bắt cho cô một chiếc xe, sau đó nói địa chỉ nhà họ Thời, rồi bước đi.

Sao anh biết cô muốn về nhà họ Thời, dù cô chỉ đi theo anh về phía trước thôi.

Anh cứ thông minh hiểu thấu lòng người như thế, rốt cuộc có chuyện gì anh không thể nói? Nhà họ Tần là một trong tứ đại gia tộc ở Hải Thành, có lẽ là chuyện phức tạp trong gia tộc không thể để người ngoài như cô biết, nhưng những vết thương trêи người anh cứ như những mũi kim đâm vào tim cô đau đớn, anh dường như không đến bác sĩ, vừa nhìn vết thương trêи cổ anh, cô biết anh chưa uống thuốc.

Cô ngồi trêи xe, trong lòng thấp thỏm, cùi đầu lấy di động nhắn tin cho anh: [Vết thương trêи cổ cậu mấy ngày rồi? Chú ý nhé, đừng để bị nhiễm trùng.]

Tần Tư Đình trả lời: [Ừm.]

Anh lại trả lời tin nhắn này.

Thời Niệm Ca kéo lên trêи, nhìn thấy hai tin nhắn cũ của mình vẫn chưa được trả lời.

Cho nên khi ấy anh thật sự không định trả lời cô.

Cô đặt di động xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc mới biến mọi việc thành ra thế này, rõ ràng ban đầu, giữa cô và Tần Tư Đình, rất thân thiết.

Nhưng vừa rồi anh vẫn giữ khoảng cách với cô, tựa như không xảy ra chuyện gì cả, cô có thể cảm nhận được điều đó.

Tần Tư Đình sau khi trả lời tin nhắn, vẫn đứng lại đó một lúc, nhìn thấy xe cô đi xa hẳn, mới thong thả bước đi, cho đến khi bóng dáng anh khuất hẳn vào một con đường khác.

Sau khi về nhà, Thời Niệm Ca mở máy tính lên xem thành tích thi đại học, cô đã âm thầm ghi lại số báo danh của Tần Tư Đình, cuối cùng cũng có can đảm tra điểm của anh.

Cao hơn điểm cô rất nhiều rất nhiều.

Thật không hổ là Tần Tư Đình.