Cảnh sát bắt đầu bước đến, những người đứng xung quanh tự động dãn ra thành một con đường nhỏ, Thời Niệm Ca rất sợ, quay đầu nhìn Tần Tư Đình, nhưng anh chỉ đứng yên, bình tĩnh nhìn cô đang cố chấp đứng trước mặt anh.
“Anh cứ giải thích rõ ràng với cảnh sát, nói vừa rồi hiểu lầm thôi, đừng nói là cố tình được không…” Thời Niệm Ca sắp khóc đến nơi.
Tần Tư Đình vẫn im lặng, chỉ nhìn cô thôi, đáy mắt lúc nãy vằn tơ máu giờ như biến đâu mất, chỉ còn lại cái nhìn lạnh nhạt.
“Có chuyện gì vậy? Có tin báo vừa rồi có người đua xe? Nhìn như cố tình truy sát? Mưu sát? Hay thế nào? Cậu chính là người lái xe à?” Một cảnh sát có vẻ lớn tuổi nhất bước lại, trông thấy hai người vẫn còn lứa tuổi học sinh, bắt đầu hùng hổ lên giọng.
Tần Tư Đình mặt vô cảm, không thèm liếc nhìn ông ta lấy một cái, chỉ chăm chú nhìn Thời Niệm Ca.
Thời Niệm Ca vội vàng giải thích với cảnh sát, đằng sau lúc này có thêm hai cảnh sát độ ba bốn mươi tuổi, nhìn ra sau lưng cô, vừa nhìn đã vội dội ra, vội vàng bước lên kéo cảnh sát kia lại, sau đó cười cười với Tần Tư Đình: “Cậu chủ Tần sao lại ở đây thế? Vừa rồi… có chuyện gì vậy…”
Thái độ của họ cũng xem như nể mặt, có vẻ đã nhận ra thái tử nhà họ Tần rồi, cũng phải, nhà họ Tần tiếng tăm lẫy lừng ở Hải Thành bao nhiêu năm như vậy, những người lớn một chút hoặc cảnh sát nhất định sẽ nhận ra họ, Tần Tư Đình cùng lắm tính là đua xe, lại không xảy ra chuyện gì, họ không thể bắt anh.
Thời Niệm Ca thở phào một hơi, lúc này phát hiện bản thân mình vừa rồi quá khẩn trưởng, khẩn trương đến đầu óc mụ mị.
Cô sợ gì chứ.
Đây là Tần Tư Đình mà, chẳng phải người khác.
“Chú cảnh sát, trong chiếc xe kia là người xấu, có lần cháu bị người trong xe đó theo dõi, các chú có thể nghĩ cách bắt anh ta về thẩm vấn được không, chúng cháu đều là học sinh, Tần Tư Đình chỉ định chạy theo thôi, định hỏi rốt cuộc anh ta có ý gì…” Thời Niệm Ca tìm đại một cái cớ.
“Không có gì, việc cá nhân.” Tần Tư Đình gần như lên tiếng cùng lúc với cô, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
Hai vị cảnh sát có thâm niên kia lúc này hạ giọng, sau đó lại cười giả lả: “Được, chúng tôi sẽ nhanh chóng phái người đến vùng lân cận điều tra, nếu tìm thấy chiếc xe đó, sẽ đưa người về cục cảnh sát thẩm vấn, nhưng bây giờ cậu chủ Tần vẫn phải theo tôi về đồn một chuyến…”
“Chúng cháu còn phải đi học nữa.” Không đợi Tần Tư Đình lên tiếng, Thời Niệm Ca đã nói trước.
“Chuyện vừa xảy ra, có rất nhiều người nhìn thấy, phạm vi bị kẹt cứng nghiêm trọng rất lớn, nếu cứ thế để cậu chủ Tần rời đi, chúng tôi không giải thích được, cậu xem, có thể về đó trước một chuyến không? Làm vài thủ tục thôi, để nắm rõ mọi chuyện ấy mà.” Cảnh sát vẫn khách sáo, nhưng khuôn mặt vẫn lộ rõ vẻ khó xử.
Thời Niệm Ca nhíu mày lại, định nói thêm gì đó, bàn tay đột nhiên cảm thấy bàn tay đang nắm chặt anh vừa rồi, giờ được anh nắm lại.
Cô quay đầu, chợt nghe thấy anh nói: “Được, đi thôi.” Cô ngước mắt nhìn anh, lúc này anh cũng cụp mắt nhìn cô: “Bây giờ em lái xe đến trường đi.”
Anh không còn giận chuyện vừa rồi cô đột nhiên không muốn sống xông ra nữa, giọng nói hơi lạnh đi thôi.
Thời Niệm Ca nhìn sâu vào mắt anh, nói không do dự: “Không phải nói đến làm thủ tục à? Sáng nay cũng không có giờ thí nghiệm quan trọng nào, em đi với anh.”
“Về trường.”
“Em đi với anh.”
Trông thấy ánh mắt anh lạnh đi, cô biết anh không đồng ý, cô vội vàng đổi lại: “Chú cảnh sát à, vừa rồi cháu ở đây xảy ra chút chuyện, hơn nữa cũng bị người kia theo dõi, cháu cũng phải đến để lấy lời khai.”
Cảnh sát nhìn cô như nhìn một cô nhóc vì yêu mà mụ mị đầu óc, vẻ mặt hơi khinh khỉnh, nhưng ngẫm lại một chút, vẫn gật đầu: “Được.”
Cô lại quay qua, ánh mắt của Tần Tư Đình lúc này đã lạnh thấu xương, buông tay ra, không nhìn cô nữa.
Ngồi trêи xe cảnh sát, sau khi đến nơi Thời Niệm Ca mới dám quay đầu qua nhìn Tần Tư Đình, suốt cả đoạn đường anh không nói chuyện, ánh mắt cũng không đặt lên người cô.
Thời Niệm Ca vẫn cảm thấy bức bối trong lòng, có lẽ vì vừa rồi mình quá kϊƈɦ động, mười chín năm sống trêи đời, lần đầu tiên cô chán sống như vậy, lần đầu tiên kϊƈɦ động như vậy, bây giờ nghĩ lại cô vẫn hơi sợ một chút.
Chỉ là cô rất quan tâm đến anh.
Chuyện có thể bức anh đến con đường này, nhất định người trêи xe kia có vấn đề.
Tần Tư Đình vào lập biên bản trước, sau nửa tiếng, anh trở ra, thật ra Thời Niệm Ca không cần làm biên bản, nhưng cảnh sát nghĩ một chút, vẫn gọi cô vào.
Nhưng sau khi vào trong cũng chỉ hỏi quan hệ giữa cô và Tần Tư Đình, sau đó hỏi chuyện giữa cô và anh mấy tháng nay, hỏi cô có phát hiện anh thay đổi gì không, Thời Niệm Ca thật thà trả lời, thật sự dạo gần đây cô thấy anh dường như có tâm sự.
Cảnh sát gật đầu, xem như đã hiểu.
Đang lúc nói chuyện, đột nhiên bên ngoài có xôn xao, tiếp theo có một âm thanh rất lớn, Thời Niệm Ca dường như nghe thấy ai đó gọi tên Tần Tư Đình, cô đứng bật dậy, vội vã đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa cô lập tức trông thấy người đàn ông cao to bị cảnh sát áp giải về, anh ta vừa vào đến cửa, đã bị Tần Tư Đình lao vào đánh, quỳ rạp xuống đất, máu chảy đầy mặt, Tần Tư Đình vẫn còn muốn xông tới đánh người, bị hai cảnh sát giữ lại.
“Tần Tư Đình!” Thời Niệm Ca vẫn không hiểu nổi nguyên nhân vì sao anh lại kϊƈɦ động như vậy, chỉ có thể vội vàng chạy đến bên cạnh anh.
Người đàn ông ngã trêи mặt đất được đỡ dậy, thò tay lau máu trêи mặt, rồi nhìn Tần Tư Đình như thể vô tội, bắt đầu sổ một tràng tiếng Nhật.
Tiếp theo anh ta lại nói tiếng Nhật với cảnh sát, như thể một người ngoại quốc có vấn đề về bất đồng ngôn ngữ, tỏ ra vô tội.
Thời Niệm Ca nhớ lại lần đó lúc anh ta đi theo cô, quay đầu nói: “Anh ta biết tiếng Trung, đừng để anh ta lừa.”
Người đàn ông liếc cô, ánh mắt vô cùng hung ác.
Tần Tư Đình nheo mắt lại, vùng ra khỏi cảnh sát, kéo Thời Niệm Ca ra sau lưng.
Thời Niệm Ca bị anh túm đi, gần như bám sát vào lưng anh, cô ngước mắt nhìn thiếu niên cao ngất trước mặt, hơi dẩu môi, nhưng không nói gì cả.
Không biết người đó dùng tiếng Nhật nói gì với Tần Tư Đình, Thời Niệm Ca ở sau lưng anh không thể nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông kia, chỉ cảm thấy dường như anh cười lạnh, rồi lao tới người đàn ông đó đánh anh ta nằm bò ra mặt đất.