Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1539: Em là tiểu tình ca của anh (106)



Khi Thời Niệm Ca nhận lấy chiếc áo sơ mi, dường như Tần Tư Đình cũng cảm thấy chút gì đó gượng gạo, anh nhìn cô một cái, sau đó nhìn đồng hồ: “Đã bảy giờ hơn rồi.”

“Ừm…” Thời Niệm Ca siết chặt áo sơ mi, hít sâu một hơi để che giấu sự ngượng ngùng và bẽn lẽn, cô lại nhìn ra ngoài một lúc, chuyển đề tài: “Tối nay anh ấy sẽ phái người đến canh nhà em thật ư?”

Tần Tư Đình nguýt cô một cái: “Thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, không phải em hiểu cậu ta hơn anh à?”

Sao giọng anh lúc nói thanh mai trúc mã nó cứ sai sai thế nào nhỉ.

Cô có thể hiểu rằng anh đang ghen không? Hà hà.

“Cho dù em có hiểu rõ cũng không thể khinh địch được, nhưng mà người ta tốt tính, chắc sẽ không…”

“Từ chỗ anh về nhà em, cũng chẳng đến trăm thước, cho dù mười hai giờ đêm em đòi về, anh cũng không cản em, tùy em quyết định.” Tần Tư Đình nói xong, bỏ lên lầu.

Thời Niệm Ca trơ ra như phỗng nhìn anh bước lên lầu, nghĩ thầm, cái vẻ mặt này chắc chắn là giận lẫy rồi nhỉ? Cô có nói gì đâu, chỉ cảm thấy nhân phẩm Tiêu Lộ Dã rất ổn, hỏi bâng quơ một câu thôi mà.

Chắc chắn là cô không về rồi, Tần Tư Đình đã ‘mời’ cô ở lại, sao mà cô có thể về được.

Cô vội vàng chạy theo lên lầu, lúc anh bước vào phòng ngủ, cô chạy theo: “Em đến phòng khách đây, anh nghỉ ngơi sớm nhé, sáng mai bọn mình phải đến phòng thí nghiệm.”

Tần Tư Đình ‘ừ’ một tiếng.

Thời Niệm Ca không phí lời nữa, hí ha hí hửng chạy đến phòng bên cạnh.

Mặc dù căn phòng nhỏ này dành cho khách, nhưng thật sự rất mới, lại còn kế bên phòng ngủ chính, cô chỉ cách Tần Tư Đình một vách tường.

Phòng của anh, chắc chắn anh chưa từng ngủ, nếu cô khăng khăng muốn chắc chắn anh sẽ nhường cô, nhưng không thể tự nhiên thế được, dù sao sau này anh cũng cho cô…”

Thời Niệm Ca bắt đầu mơ mộng, không biết bản thân nghĩ điều gì, vội vàng chạy vào phòng đóng cửa.

Vừa tưởng tượng đến cảnh Tần Tư Đình đang ở bên kia vách tường, cô cảm thấy chẳng thể làm gì khác, di động cũng không nhìn, ngồi phịch xuống giường nhìn nhó xung quanh.

Biệt thự này của Tần Tư Đình được bài trí đơn giản, không hề khoa trương, nhưng mỗi một vật dụng đều là cao cấp nhất.

Phía sau căn phòng này của cô có một ban công nhỏ, có lẽ sẽ sát với ban công của phòng cách vách, khi cô đứng bên này, không chừng xoay người là nhìn thấy phòng bên kia.

Cô đứng dậy đi ra trước cửa sổ, không mở cửa cũng không đến ban công, chỉ đứng đó, nhìn ra ngoài, sân biệt thự bị bao phủ một lớp tuyết, lúc này tuyết bắt đầu rơi, phủ thêm một lớp dày lên sân.

Nếu không liên quan đến chuyện Tiêu Lộ Dã, lúc này cô có thể khoác áo chạy ra ngoài đắp người tuyết rồi.

Bây giờ, đương nhiên không thể thò mặt ra, nên ngoan ngoãn ở trong phòng thôi.

Thời gian từng phút trôi qua, cô ngồi trong phòng đến tám giờ, Thời Niệm Ca lấy di động nhắn tin cho người cách vách: [Tối anh chỉ nấu mì cho em ăn, anh vẫn chưa ăn, tám giờ rồi, anh đói không?]

Tần Tư Đình trả lời rất nhanh: [Không đói, em lại đói à?]

Thời Niệm Ca: [Ừm.]

Cô không đói, tuy bây giờ có anh bên cạnh, nhưng lại mỗi người một phòng, không nói chuyện cũng chẳng thấy nhau, cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Bây giờ lấy lý do đói bụng, cô vẫn có thể ăn thêm, dù sao bình thường cô cũng hay ăn no đến tức bụng, nhưng thế mà chẳng béo nổi, cho nên cô nghĩ bây giờ có ăn thêm, chắc cũng chả béo bao nhiêu.

Vài phút sau, dường như cô nghe thấy phòng cách vách mở cửa, chỉ là Tần Tư Đình không trả lời tin nhắn của cô.

Cô suy nghĩ một chút, chạy lại mở cửa ló đầu ra ngoài nhìn một chút, có vẻ Tần Tư Đình đã xuống lầu.

Thời Niệm Ca đóng của, cô đi đi lại lại trong phòng, điện thoại reo lên, cô vội vàng cầm lên xem, đó là tin nhắn của Tần Tư Đình: [Xuống đây ăn.]

Thời Niệm Ca cười tít mắt lại, xoay người mở cửa, bước nhanh ra ngoài, chạy như bay xuống lầu.

Bởi vì cô thích ăn mì trộn, cho nên Tần Tư Đình làm thêm một phần cho cô, nhưng anh chỉ muốn buổi tối cô ăn ít mấy loại thức ăn này thôi, cho nên bên cạnh còn có một dĩa há cảo.

Thời Niệm Ca chỉ muốn gặp anh một lúc thôi, chứ có đói lắm đâu, bây giờ anh nấu mì, lại còn hấp bánh bao, miệng cô lắp bắp: “Này này, anh chuẩn bị nhiều thế, cùng nhau ăn nhé?”

Tần Tư Đình đặt bộ đồ ăn xuống và đưa đũa cho cô: “Ăn đi.”

Thời Niệm Ca nhận đũa, cắn một miếng há cảo, sau đó ngước mắt lên: “Nhân bò nấm cà rốt à! Ngon quá, không giống như mấy loại đông lạnh!”

“Dì giúp việc tự làm xong bỏ tủ lạnh, sao mà giống đồ ăn liền được.” Tần Tư Đình vừa nói vừa gắp một chiếc há cảo đặt vào chén của anh, đồng thời nhìn cô: “Buổi tối ăn nhiều vậy, em không sợ khó tiêu à.”

“Em tiêu được hết, thấy món ngon là phải ăn, em lại không cần giảm béo.” Thời Niệm Ca hí ha hí hửng ăn mì.

Lúc này cô và Tần Tư Đình ăn thế này, một bát mì một dĩa há cảo, ai muốn ăn gì thì gắp đó, bên cạnh còn có hai dĩa nhỏ thức ăn kèm, có lẽ do dì giúp việc chuẩn bị sẵn, ngon vô cùng, tay nghề có thể sánh ngang dì Hương.

Thời Niệm Ca cảm thấy sau này mình phải tìm cách cho hai người họ cọ xát tay nghề mới được…

“Gầy lắm rồi, không cần giảm béo.” Tần Tư Đình nhìn bàn tay nhỏ bé cầm đũa của cô, trắng nõn lại gầy yếu, anh biết bình thường cô không giống những nữ sinh khác trước mặt con trai thì ăn uống bẽn lẽn, cô không kén ăn, nhưng ăn không nhiều cũng không ít, cũng ăn vặt nhưng lại chẳng béo chút nào.

Hiện tại hai người họ xem như đang ăn cơm tối, sắp chín giờ rồi, buổi tối cô đã ăn rồi, thế mà bây giờ lại ăn nhiều như thế, Thời Niệm Ca đứng dậy khỏi bàn ăn thì cái bụng đã căng ra, duỗi lưng không nổi.

Tần Tư Đình nhìn dáng vẻ của cô, lắc đầu, thu dọn bát đũa trêи bàn ăn.

Khi anh ra khỏi nhà bếp, nói: “Anh có thuốc tiêu hóa này, em muốn uống trước rồi đi ngủ không, ở đây đi qua đi lại nửa tiếng rồi hãy ngủ, nếu không sẽ không tiêu được.”