Thời Niệm Ca chờ trước cổng nhà họ Tần rất lâu.
Khi cổng biệt thự mở ra, cô nhìn thấy Tần Tư Đình thì cảm xúc lẫn lộn vừa ngạc nhiên vừa giận dỗi.
Chú tài xế vừa trò chuyện rất lâu cùng cô lúc này đã rời đi, để mình cô lại đây, tránh Tần Tư Đình biết rằng ông đã kể cho Thời Niệm Ca nghe mọi chuyện, sau đó lại trách ông, cho dù chú tài xế nói chuyện này chỉ những người trong nhà họ Tần mới biết, cho dù ông đi rồi, Tần Tư Đình nhất định đoán được, nhưng Thời Niệm Ca không hy vọng giữa họ có mâu thuẫn và trách cứ nhau, nên để ông đi.
Cho đến khi cánh cổng mở ra, Thời Niệm Ca nhìn thẳng vào mắt Tần Tư Đình: “Em đứng bên ngoài lâu thật lâu, gọi điện thì anh khóa máy, khó khăn lắm mới biết được số điện thoại trong phòng anh, cuối cùng cũng gọi được, anh có biết em đứng đây giận lắm rồi không, mau dẫn em vào để làm ấm cơ thể đi, lạnh quá.”
Cô nói một hơi một hồi, sau đó lại nhìn anh: “Bây giờ trong nhà anh có ai không?”
Tần Tư Đình vẫn đứng đó nhìn cô, anh vẫn quần áo tươm tất, những lọn tóc mềm mại sạch sẽ, thoạt nhìn qua chẳng có gì thay đổi, nhưng cô đứng từ xa vẫn có thể nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt anh, có lẽ anh ngủ không ngon.
Trông thấy dáng vẻ này của anh, nói không đau lòng là nói dối, nhưng hiện tại, Thời Niệm Ca không thể nói gì cả, đây là khu nhà giàu, xung quanh lúc nào cũng có tai mắt hoặc ký giả, nhà họ Tần vẫn luôn kín tiếng, nếu như không phải chú tài xế nhận ra cô, tin tưởng xem cô như người một nhà mới thật lòng giãi bày, bằng không đến chết cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nên bây giờ cô không dám nhiều lời.
Thời Niệm Ca thỏ thẻ: “…Tần Tư Đình, bên ngoài thật sự rất lạnh.”
Mặc dù vừa rồi cô đã ngồi trêи xe một lúc để sưởi ấm, nhưng chỉ cần bước xuống xe thôi, cái lạnh đã khiến chóp mũi và gò má cô tê rần, sau đó cứ thể ửng đỏ lên.
Hoặc bởi vì nhà họ Tần không có ai, hoặc là do trông thấy mặt mũi cô đã đỏ au đến đáng thương, Tần Tư Đình thật sự để cô vào, không đuổi cô đi.
Nhà họ Tần có vài người giúp việc, ngoài ra chẳng còn ai, vừa rồi chú tài xế nói, mẹ của anh đã đi theo gã Nhật Bản kia, bây giờ trong nhà chỉ còn mỗi anh.
Biệt thự vô cùng ngăn nắp, đặt chân vào nếu không biết thì còn tưởng rằng chưa từng có chuyện gì xảy ra, Thời Niệm Ca đi loanh quanh một vòng, trông thấy Tần Tư Đình vẫn đi về phía trước, Thời Niệm Ca mím miệng đuổi theo anh, thấy anh im lặng lên lầu, cô lập tức lẽo đẽo lên theo.
Những người làm vì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp xa lạ đột nhiên vào nhà, nên hiếu kỳ nhìn về phía cô, chỉ là vẻ mặt Tần Tư Đình vẫn lạnh như băng, nên chẳng ai dám đến gần hỏi han.
Lúc Thời Niệm Ca lên lầu cô mới phát hiện có người đang nhìn mình, lập tức nở nụ cười với người giúp việc, sau đó lại đuổi theo Tần Tư Đình.
Sau đó xung quanh chẳng có ai, cô huých tay Tần Tư Đình: “Anh có thể dẫn em đến phòng anh không?”
Anh nắm tay cô dắt đi, sau đó hai người họ lên một tầng nữa, tới một phòng ngủ trêи lầu ba, anh đẩy cửa bước vào.
Nhà họ Tần rất lớn, lớn hơn biệt thự Lệ Thủy của anh rất nhiều, kiến trúc từ trêи xuống dưới, nhìn qua đã biết được thiết kế bởi những kiến trúc sư danh giá, nhưng Thời Niệm Ca chẳng quan tâm những điều này, hấp dẫn cô nhất, chỉ có căn phòng của Tần Tư Đình mà thôi.
Vừa rồi đi ngang qua lầu hai cô trông thấy một thư phòng rất lớn, bên cạnh hình như là phòng nhạc cụ, bên trong đặt một cây dương cầm.
Nhà họ Tần vô cùng nổi tiếng, nếu không phải vì chuyện của mẹ anh ở Nhật Bản vài năm gần đây, nhất định Tần Tư Đình sẽ là một người mà người trần mắt thịt không thể với tới, anh sẽ chẳng vướng bụi trần, nhất định từ nhỏ anh đã học rất nhiều thứ, hơn nữa rất nhiều bé trai học dương cầm, chắc chắn anh từng học, anh cũng giỏi học hành, nhà họ Tần chưa từng giới hạn việc học của anh, cũng chẳng ép anh phải theo nghề nào, cho nên anh mới có thể tự do sửa nguyện vọng xuống học y.
Một gia đình tốt đẹp như thế, đột nhiên lại xuất hiện một vết nhơ, vết nhơ này lại chẳng có thể tẩy sạch, thậm chí ảnh hưởng đến toàn bộ cán cân cuộc sống của nhà họ Tần, Tần Tư Đình cứ tự do tự tại như thế, không biết khoảnh khắc anh phát hiện ra chuyện của mẹ anh, tâm trạng anh thế nào.
Cô nhớ đến thời trung học, chiếc xe thương vụ dừng trước cổng trường cô, người phụ nữ trêи xe rất đẹp, cử chỉ lại dịu dàng, thật sự dễ khiến người khác phải tơ vương, cho dù lớn tuổi, nhưng vẫn hấp dẫn như vậy.
Căn phòng của Tần Tư Đình giống trong trí tưởng tượng của cô, đơn giản yên tĩnh như căn phòng ở biệt thự Lệ Thủy vậy, đồ vật đều được sắp xếp gọn ghẽ.
Trong phòng có một laptop đang mở, trêи đó có một dãy code, cô nhìn không hiểu, nhưng biết đó là những thứ quan trọng, điện thoại ném sang một bên, màn hình đen ngòm, không hề cắm sạc, xem ra hai ngày này anh chưa hề sạc di động.
Giờ khắc này Thời Niệm Ca cảm thấy hơi mềm lòng, đây là căn phòng của anh, nơi anh gắn bó từ nhỏ đến lớn, cô quay đầu nhìn anh: “Anh gõ gì trêи laptop thế?”
Tần Tư Đình thờ ơ nhìn về phía đó: “Không có gì, tâm tình không tốt tôi thường tìm chút gì đó để giết thời gian, tùy tiện làm một phần mềm về tư liệu cấp cứu y học thôi.”
Phần mềm tư liệu cấp cứu y học?
Anh biết lập trình phần mềm luôn cơ à…
Rốt cuộc có gì anh không biết không.
Hiện tại nhà họ Tần xảy ra những chuyện phức tạp không muốn người ngoài biết đến, cô không hề trách anh chuyện hai ngày không liên lạc được, nhưng giờ phút này cô rất vui vì anh là người lý trí, gặp chuyện buồn cũng không suy sụp, ngược lại còn tìm cách để giải khuây, tựa như những dòng code trêи laptop kia, làm chút gì đó để phân tâm khỏi những chuyện buồn, chuyên chú làm việc, thật sự rất hay.
Dù sao đây cũng là nơi Tần Tư Đình thường ở, cô vừa vui vừa hồi hộp lập tức hỏi anh: “Em có thể ngồi lên giường của anh không?”
Thật ra trong phòng có sô pha, nhưng trêи sô pha có một chiếc áo măng tô, còn để sách, cô nhìn thấy giường là gần nơi anh để laptop nhất.
Tần Tư Đình thản nhiên trả lời: “Ngồi đi.”