Được anh nhắc nhở, cô mới nhớ đến phải uống sữa, vội càng cầm bình sữa lên uống một hớp, sau đó vẻ mặt vẫn khẩn trương nhìn anh, sau đó lại uống tiếp một hớp, chậm chạp nuốt sữa trong bình.
Tần Tư Đình nhìn những cử chỉ chậm chạp của cô, không nói gì, hơi nhíu mày.
Sau khi Thời Niệm Ca uống hết sữa, tâm tình mới bình thường trờ lại được, cô đặt bình sữa lên bàn, ngước mắt nhìn anh: “Anh thử khoai tây của em.”
“Ừm, anh thử rồi.”
“Em nói là, anh thử khoai tây trong miệng em!”
Tần Tư Đình nghe xong, thuận tay cầm bình sữa còn lại, mở ra: “Còn không phải anh lo cho em buổi tối ăn những thứ này không tốt sao? Chia sẻ giúp em một nửa.”
Nói xong, anh vừa uống sữa vừa bước ra ngoài.
Thời Niệm Ca nghẹn họng, đang định bước ra theo anh, đột nhiên điện thoại Tần Tư Đình reo lên, nghe thấy anh trả lời điện thoại, hình như đang nói địa chỉ ở đây của anh, đoán chắc là khách sạn đem đồ ăn đến.
Quả nhiên không lâu sau, có nhân viên đem thức ăn đến, khách sạn gần đây hình như là khách sạn năm sao ở Hải Thành này, mùi vị rất được, trước đây Thời Niệm Ca từng nghe danh, bây giờ nhìn những hộp thức ăn được bài trí tinh xảo, dạ dày cô bắt đầu kêu gào, vội vàng chạy tới đòi ăn.
Kết quả mắt to hơn bụng, cô tưởng mình có thể ăn rất nhiều, hóa ra do nhịn lâu quá, qua thời gian ăn cơm bình thường, Thời Niệm Ca chẳng ăn được bao nhiêu đã xua tay: “Không được, ăn không nổi nữa.”
Tần Tư Đình thoáng nhìn cô, không nói gì cả, vẫn gắp một miếng sườn vào bát còn hơn phân nửa cơm của cô: “Biết mình ăn không nổi, trước giờ ăn cơm còn ăn vặt?”
“Vừa rồi em đói lắm…” Thời Niệm Ca vẫn vui vẻ gặm hết miếng sườn này, nhưng phần cơm còn lại cô không ăn nổi nữa, cô vừa gặm sườn vừa cười cười với anh: “Em chỉ ăn sườn, không ăn cơm được không?”
Anh không trả lời, chuông điện thoại của anh lại reo, anh đứng dậy đến bàn trà bên kia nhận điện thoại, Thời Niệm Ca lợi dụng cơ hội này bỏ hết cơm còn lại trong bát mình vào bát anh, lúc này trong bát cô chỉ còn sườn, đến lúc Tần Tư Đình quay lại, nhìn thấy cô đang nghiêm túc gặm sườn.
Còn bát cơm vốn chẳng còn bao nhiêu của anh lại đầy lên không ít.
Thời Niệm Ca vừa gặm vừa ngước mắt nhìn anh, cười lấy lòng: “Nghe điện thoại xong rồi à.”
Tần Tư Đình ngồi xuống, không nói gì cả, chỉ nhìn bộ dạng lém lỉnh của cô, rốt cuộc cũng không nói gì cả, tiếp tục ăn nốt phần cơm của cô.
Sau khi anh quay đi chỗ khác, Thời Niệm Ca đứng trước máy rửa chén cười trộm.
Hôm sau không cần đến phòng thí nghiệm của ông ngoại, nhưng ông ngoại có việc phải ra ngoài, bảo Tần Tư Đình cùng đi với ông, Thời Niệm Ca ở nhà nhàn rỗi vô cùng, kết quả buổi tối họ vẫn chưa về, tối đến Tần Tư Đình gọi điện dặn cô ăn cơm rồi nghỉ ngơi sớm đi, cô mới biết công việc của ông ngoại với nhân viên y tế thành phố vẫn chưa xong, có lẽ ngày mai phải tiếp tục, lãnh đạo chỗ đó mời họ ở lại, tối nay có thể không về.
Thời Niệm Ca đợi từ sáng đến tối, kết quả Tần Tư Đình không thể về, sau khi cúp điện thoại, cô bắt đầu buồn bực lăn lộn trêи giường.
Hôm nay không về.
Ngày mai có thể về không?
Ngày mai là sinh nhật cô rồi…
Cô không nói ra vì trước đó nhà họ Tần xảy ra chuyện, nhưng Tần Tư Đình vẫn nhớ mà, phải không? Hoặc nếu ngày mai… không về được…. vẫn có thể nhắn một tin chúc cô sinh nhật vui vẻ, giống như năm trước vậy.
Cô cứ nghĩ đến chuyện này, rồi thϊế͙p͙ ngủ.
Hôm sau khi tỉnh dậy, cô bắt đầu nhận lời chúc mừng tới tấp từ ba mẹ và họ hàng, mọi người đều chúc cô sinh nhật vui vẻ, những người họ hàng ở Hải Thành còn hỏi cô đang ở đâu, muốn đến tặng quà, nhưng đều bị cô từ chối.
Quý cô Dương Trân Trân gọi video cho cô, sau khi tán gẫu một chút bận chuyện liền cúp máy, một lúc sau lại gọi đến nói chuyện tiếp, cứ thế nói liên thiên đến buổi chiều, Triệu Tiểu Thanh và Tề Bảo Bảo gọi điện hỏi cô có muốn đi ăn hoặc đến KTV không, muốn tổ chức sinh nhật cho cô, Thời Niệm Ca đoán hôm nay Tần Tư Đình không về kịp, ra ngoài để giải khuây một chút cũng tốt, cô đồng ý.
Những người bạn có quan hệ tốt ở đại học y cũng đến, tám giờ hơn ở KTV, bình thường Thời Niệm Ca sẽ không uống rượu, nhưng hôm nay không uống một chút không được, trái một ly phải một ly, cứ thể uống không ít rượu, sau đó uống không nổi nữa, cô lấy lý do buổi tối phải gọi điện cho ba mẹ, cuối cùng chỉ cầm ly mà không uống nữa.
May mà lúc cô bắt xe về vẫn còn tỉnh táo, nhưng khói thuốc và mùi rượu ở KTV rất nồng, sau khi về nhà cô vội vàng đi tắm.
Rượu kính rượu mời, đầu cô hơi đau, không biết bây giờ là mấy giờ, cô nằm trong bồn tắm không muốn động đậy.
Cũng không biết cô ngủ bao lâu trong bồn tắm, đột nhiên nghe thấy di động rung lên, cô miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, kéo di động đến sát bên tai, vừa rồi không nhìn tên người gọi, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tần Tư Đình vang lên trong điện thoại: “Đang ngủ à?”
Thời Niệm Ca nheo nheo mắt, vài giây sau mới biết đang bắt điện thoại của ai, giọng nói hơi ậm ờ cho qua: “Ừm… chưa ngủ.”
“Ra đây.”
Ra đây?
Ra đây là ra đâu?
Thời Niệm Ca chếnh choáng vì men rượu, sau đó đặt di động sang bên cạnh, vài phút sau mới mở to mắt phản ứng lại.
Tần Tư Đình về rồi?
Cô đột nhiên có lại ý thức, vội vàng đứng dậy mặc quần áo.
Nhưng do quá gấp, cô chỉ hơi vuốt vuốt mái tóc, chưa kịp sấy, lấy đại một chiếc váy ngủ trong tủ ra mặc vào, xuống lầu cầm lấy chiếc áo lông trêи sô pha, vội vàng khoác vào chạy ra ngoài.
Cánh cửa biệt thự mở ra, bên ngoài âm hai mươi độ, lạnh thấu xương.
Thời Niệm Ca vừa bước ra ngoài toàn thân liền run rẩy, nhưng khi nhìn thấy người đứng trước cửa, cơn lạnh thoáng chốc tiêu biến, trực tiếp chạy đến mở cổng.
Cô gái nhỏ vừa tắm xong, bên trong chỉ mặc một chiếc váy ngủ, bên ngoài khoác áo lông dài quá nửa người, bay lất phất bên người, váy ngắn không che nổi đôi chân trắng nõn, chỉ mang một đôi dép lê, bàn chân trắng bóc tinh tế lộ hết ra ngoài.
Mái tóc vẫn ẩm ướt, người cứ thế chạy đến, giữa gió lạnh thoang thoảng mùi hương sữa tắm, cứ thế chạy về phía anh.
Tần Tư Đình nhìn thấy cô chạy đến, ánh mắt dán chặt vào đôi mắt đang ngà ngà say của cô, thấy cô đang mở cửa, việc đầu tiên anh làm là cởi áo khoác, sau đó trùm lên người cô.
“Mặc vào.”
Màn đêm yên tĩnh bao trùm lên những ánh đèn le lói trong biệt thự, Thời NIệm Ca bị quấn chặt không nhúc nhích được, đầu mũi phút chốc quanh quẩn toàn mùi hương của anh.
Thật! Là! Thơm!
Cô khịt khịt mấy cái rồi quấn chặt áo khoác của anh, sau đó ngước mắt nhìn anh, Tần Tư Đình nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cuối cùng vẫn lại gần, gần như xách cô vào trong biệt thự.
“Mới tắm xong sao cứ thế chạy ra ngoài?” Bàn tay anh dừng trêи đầu cô, mái tóc đứng dưới trời mùa đông đã đông cứng lại, đủ biết bên ngoài lạnh bao nhiêu.
Thời Niệm Ca lắc lư một cái rồi nói: “Em vẫn ổn… Vừa rồi tắm nước ấm, hơi nóng, ra ngoài cho nguội bớt cũng chả sao…”
Cô đang nói, đột nhiên nấc lên một cái.
Tần Tư Đình nhìn cô đang cố mở mắt, hơi giận: “Uống rượu?”
“Ừm, buổi chiều bọn Triệu Tiểu Thanh tìm em, còn có Tề Bảo Bảo… với mấy bạn học khác, bọn em cùng nhau… ra ngoài…” Thời Niệm Ca vuốt vuốt ngực: “Em cùng lắm chỉ uống một tí ti thôi, vài ly thôi.”
“Em về nhà định tắm rồi đi ngủ, không định đợi anh về à?” Người đàn ông nói tiếp.
“…”
Cô nào biết anh sẽ về, sáng nay ông ngoại gọi điện nói bên đó bận lắm, buổi tối có thể phải ở lại, cô đã sớm chuẩn bị cho việc hôm nay không được gặp anh rồi.
“Không định gọi điện cho anh luôn?” Tần Tư Đình nheo mắt lại: “Giận à?”
Thời Niệm Ca: “…không có.”
Thật ra, cũng hơi giận, nhưng cô biết anh bị ông ngoại kéo đi theo, lãnh đạo không chịu thả người, cô không thể vì sinh nhật của mình mà bắt anh quay về được, hơn nữa cô cũng không muốn nói với anh, nếu như anh thật sự nhớ đến sinh nhật cô, cô muốn giận cũng không được.
“Đi đâu uống rượu đấy?” Anh kéo cô lại sô pha, lại sờ tóc cô, sau khi vào nhà không khí trở nên ấm áp hơn, mái tóc hơi cứng vì trời lạnh đã bắt đầu mềm lại, khuôn mặt hai gò má hồng hồng, đôi mắt ʍôиɠ lung, người khác nhìn vào, rất muốn… khụ…
“KTV ở Duệ Khải, à đúng rồi, là chỗ anh đến hôm sinh nhật Triệu Tiểu Thanh ấy, vẫn là chỗ…”
“Tất cả đều là nữ sinh?”
“Ừm… phần lớn là nữ sinh, cũng có nam sinh, có vài nam sinh lớp bọn em.”
Tần Tư Đình đột nhiên im lặng.
Thời Niệm Ca vừa siết áo lông của mình vừa lẩm bẩm: “Tần Tư Đình rốt cuộc anh có phải là bạn trai của em không, sinh nhật em không nói với anh, anh thật sự không nhớ à? Không cảm nhận được tình yêu của anh đối với em chút nào cả, thật là đáng giận.”
Tần Tư Đình như cười như không nhìn cô bé say mèm này: “Thật không? Em không cảm nhận được sát ý của anh à?”