Gió Ban Mai

Chương 47



Hôm sau vào lớp C truy bài như bình thường, nhưng mà đó là với em thôi, hai bạn nam kia thì cúi gằm mặt xuống đất, bên phía còn lại liên tục là những cái liếc xéo đến từ vị trí con gái lớp, thi thoảng là cái đập tay "Rầm" xuống mặt bàn làm cả mình cũng giật thót còn mấy đồng chí kia lên tay đỡ đòn như phản xạ đỡ đòn gió vô tình vậy. Ngẫm lại thì như hai ông nhõi này cũng sướng, tự nhiên sau một buổi con gái cả lớp để ý đến, phải hỏi xin cách làm sao để được như vậy mới được.

Mà thôi hôm nay lớp trật tự ngoan như vậy cũng tốt, chắc tý nữa lên đoàn xin cái huân chương vì hòa bình trao tặng cho hai đồng chí này. Lúc kết thúc giờ truy bài về lớp không quên nhận kèo ra chơi ra căng teen trường của Trinh. (À dạo này tay đỡ rồi nên giờ truy bài không ăn sáng nữa lại chuyển về như cũ, tại đi giữa sân trường nhiều người nói lại dị nghị, em thì không sao nhưng mà phiền lắm nên hai đứa quyết định không đi giờ truy bài nữa).

Mà về lớp cũng sôi nổi, vụ hoạt động của trường, thằng nào cũng nhận tham gia hết hoạt động, thành ra lại hoãn vụ bình chọn người, với lại có phải ngày một ngày hai đâu, ông thần nào cũng phải "tao gánh team", rõ mệt.

Ra chơi xuống căng teen, vẫn đồ ăn quen thuộc, bánh mì bate trứng với milo, đang tia gái thì Trinh lên tiếng trước:

- Hôm qua về tao nghĩ lại rồi, tao nghĩ bọn kia nó đánh cũng được mà.

Đưa tay lên sờ trán xem, hôm qua trời hơi lạnh xíu mà nó hóa cảm à, đánh xong một trận mà tởn luôn không đánh nữa về, gãy cả vai hoa cả mắt lên vẫn kêu là được. Hay là nỗi niềm tuyệt vọng ấy biến thành ước mơ trong vô thức không biết nữa, cố chấp chăng? Mọi khi đã chơi game là em chơi bất biết luôn, chơi thông đến tối cũng được, mà hôm qua ớn không dám vào game nữa là. Xong Trinh lại nói thêm:

- Thỉnh thoảng có vài phát combat cover hay phết mà.

À ra là vài phát em phải click gãy cả tay điều hướng tướng hai thằng kia di chuyển lách sight với làm bia lao lên đỡ dame cho team ấy mà. Ung dung nhấp một ngụm sữa ấm rồi bình thản trả lời:



- Tao kẹp tướng đấy.

- Là sao? Trinh hỏi lại.

Cái đôi mắt to tròn đen láy ấy cũng không làm tao rung động đâu. Nhưng bị nhìn chằm chằm vậy kèm thêm hai đứa khá gần, hơi thở còn cảm nhận được, rồi càng tò mò Trinh lại càng tiến lại sâu hơn cũng hơi ngại liền ngoảnh mặt đi gãi gãi đầu khai báo:

- Là tao điều hướng tướng của bọn nó.

Như kiểu không tin vào tai mình, Trinh hỏi lại, nhưng với tông giọng khá cao:

- Mày điều hướng á?

Cả bọn đổ dồn mắt về phía bàn em, như nhận ra mình hơi to tiếng, Trinh xích lại gần hơn hỏi lại, mặc dù hai đứa ngồi sát nhau rồi:

- Mày điều hướng á?

Mắt Trinh nheo nheo ném cái nhìn đầy khinh bỉ, ý kiểu "cái thằng này đang bốc phét để được chú ý đây mà", để được sự quan tâm của gái xinh mà vứt cả liêm xỉ mà luyên thuyên cái quần gì vậy.

Đáp lại ánh mắt khinh bỉ đó bằng cái nhìn khinh bỉ khác, gánh còng lưng mà còn chịu ánh nhìn ác ý đó, trước khi ném cái nhìn miệt thị đó thì phải biết đối phương trải qua chuyện gì đi, trong tâm trí bắt đầu hồi tưởng lại những ngày tháng địa ngục ấy, đúng là sởn tận óc.

Số là chơi với chung team với chị Trâm kia đang học đại học, mà hai chị em chuyên ôm lane bot, chuyển nhau qua lại giữa hai vị trí giữa core và support. Khi nào bả vui thì thì cầm core, lười vận động hoặc bận nhai sẽ cầm sup. Hai chị em tưởng thân thiết lắm nhưng hóa ra tất cả là lừa.



Bả học đại học mà, lịch học nó thất thường lắm, chắc vậy, đến chính bả còn chẳng nhớ lịch học của mình luôn ấy. Em nhớ là hôm đó là ngày đẹp trời, hai chị em mới hì hục lure creep khi trận đấu mới bắt đầu vài phút, phía bên kia alo alo phát ra cuộc gọi đến cho chị, chỉ thấy tiếng vọng ra thoang thoáng:

- Cái gì? Điểm danh tiết sau á. OK tau lên liền.

Ôi trời lúc đó mới nhận ra học đại học chỉ để điểm danh ạ. Ồ! Như vậy là bỏ trận do thiếu người rồi, nhanh tay chat "RMK". Bên kia đối thủ bắt đầu chat all lại:

- Sợ thua à!

- Hay diss phần mềm thứ ba rồi à? Phải cài lại à?

Em đã có giải thích trong tuyệt vọng là bên này thiếu người, phải đi "điểm danh học phần". Bên kia lại kiểu khiêu khích sốc óc, rằng "clan chiến sao cho đứa học sinh tiểu học vào đánh thế kia".

Lúc này giọng chị mới vang lên bên kia alo alo:

- Chị vừa thay quần áo xong mà chat tùm lum cái gì vậy?

Mới có vài phút mà đã thay quần áo xong rồi, trong não bắt đầu thắc mắc chả biết bả thay hay quấn tạm lên người nữa, có chắc đó là quần áo bình thường không vậy. Mà bỏ qua chuyện đó một bên bảo lại chị:

- Rmk chị, thiếu người mà.

Lúc này giọng chị hồn nhiên dễ sợ:

- Thiếu người nào? Đánh đi.

Rồi thấy chị chát all:

- GO!

Cả 2 bên gõ Ok hết bắt đầu remumse thì dòng thông báo hiện lên:

"G**** share until"

Tiếp theo giọng chị vọng lại lan ra khắp phòng:

- Đánh cho chị đi chị lên trường có việc.

Ngơ người ngớ ngẩn mất mấy giây não mới bắt đầu đạp số "Ủa alo? Là sao?". Mới bảo Rmk thiếu người thì không chịu, giờ lại bắt đầu tiếp tục. Cố hỏi lại mấy câu trong tuyệt vọng nhưng không thấy hồi đáp, chắc người không còn trong phòng nữa rồi. Cầu cứu mấy ông tay to trong team thì ai cũng viện cớ là bị đè lane rồi rằng vị trí quan trọng không bỏ được. Bị đè mà mấy anh xanh lè dương đến mấy mạng, băng cả trụ thịt con nhà người ta thế kia à? Nhưng điều quan trọng là bả chỉ share cho mình em, ôm đầu gào thét "Cái gì vậy trời!".