Tiếng hành khách nói chuyện truyền vào màng tai, Mộc Tử Quân tỉnh lại trong cơn tròng trành sau những lần trượt trên ghế. Cô ngơ ngác nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, một hồi lâu mới ý thức được, mình đã đến Melbourne.
Đã đến Melbourne rồi sao.
Suốt đêm cứng còng cả người, cô lắc lư hoạt động cổ nghe xương cốt vang lên một tiếng “rắc”. Điện thoại đã có tín hiệu, tiếng khởi động máy và tiếng tin nhắn đến liên tiếp vang đến. Mộc Tử Quân nhìn người bên ngoài một hồi, lúc này mới chợt nhớ ra, mình cũng có người đến đón ở sân bay cần phải liên hệ.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra.
Dung lượng thẻ điện thoại quốc tế có hạn, cô không dám ấn mở những tin nhắn hỏi thăm của ba mẹ và bạn bè mà trực tiếp ấn vào khung trò chuyện với người đón mình. Nào ngờ màn hình chợt đứng lại một lát, dòng tin nhắn nhảy ra khiến cô câm nín.
[Ngại quá, tôi tạm thời có việc gấp không đến được!]
[Bạn tôi sẽ đến đón em thay tôi, đây là WeChat của cậu ấy, em kết bạn nhé!]
Tuy rằng thế này cũng không có ảnh hưởng gì đến cô, nhưng vừa mới đáp máy bay đã có biến cố, Mộc Tử Quân bất giác nhíu mày lại, cô lướt màn hình xem thông tin bên dưới.
Dòng tin nhắn thứ ba là một danh thiếp Wechat, Mộc Tử Quân ấn vào hình đại diện, cô nhận ra đây là một bức ảnh chụp tùy ý. Khi phóng to nền đen trong hình thu nhỏ có thể nhìn ra họa tiết nhung, như là mặt bàn được trải một tấm khăn trải bàn bằng vải nhung đen. Bên dưới góc phải để lộ ra phân nửa… thẻ đánh bạc.
Chính là thẻ chip đánh bạc trong sòng bạc.
Đang lúc quan sát, cơ thể cô bất chợt đổ nhào về phía trước, máy bay đã ngừng hẳn. Nam sinh trẻ tuổi ngồi bên phải Mộc Tử Quân đứng dậy lấy hành lý, còn khách sáo hỏi cô: “Ba lô này là của chị sao?”
Lúc này ngồi trong chuyến bay đi Trung – Úc, về cơ bản đều là du học sinh chờ khai giảng. Mộc Tử Quân gật đầu với cậu ấy, đối phương tiện tay giúp cô lấy đồ đạc xuống.
Những hành lý khác đều đã ký gửi vận chuyển, ba lô này nhẹ nên cô cũng không quá chật vật. Thời tiết ở hai bán cầu Nam Bắc trái ngược nhau, Mộc Tử Quân mặc áo khoác dày, đeo ba lô, vừa đi theo đoàn người ra ngoài, vừa gửi lời mời kết bạn cho vị “thẻ đánh bạc” kia, còn ghi chú là “Người đón ở sân bay”.
Lúc xuống máy bay, chị gái tiếp viên còn khách sáo nói lời tạm biệt với cô, từ hành lang đi vào sảnh sân bay, có thể cảm giác rõ rệt cái lạnh bên ngoài cánh cửa thủy tinh kia.
Trời Melbourne tháng bảy rất lạnh.
Cậu nam sinh ngồi bên cạnh cô ban nãy vẫn luôn đi ở phía trước, rõ ràng đã rất quen thuộc với quy trình nhập cảnh ở đây. Mộc Tử Quân uể oải đi theo cậu ấy qua an ninh, xét hộ chiếu, lấy hành lý…
Lần đầu tiên đến đây, mọi thứ đều rất suôn sẻ, cho đến khi cô đi đến lối ra của sảnh.
Ba lô cộng thêm hai cái vali to tướng khiến cô nhất thời không rảnh tay được. Giày vò một hồi, cuối cùng cô cũng tựa người vào tường ngồi xuống, liếc nhìn tin nhắn của người bạn “thẻ đánh bạc” kia.
Người nọ chấp nhận lời mời kết bạn của cô, nhưng không nói câu nào mà chỉ gửi một bức ảnh chụp.
Mộc Tử Quân sững sờ, cô ấn mở tấm ảnh phóng to, nhận ra đây là cửa lớn của một tòa kiến trúc. Vừa định nhắn hỏi, tin nhắn của đối phương đã đến:
[Đi thẳng đến khu vực đón khách bên phải.]
Đúng là tiếc chữ như vàng nhỉ.
Mộc Tử Quân thầm oán trong lòng.
Khó khăn lắm mới giải phóng được cả hai tay, cô chỉ muốn nắm chắc cơ hội này để hỏi cho cặn kẽ.
Mộc Tử Quân: [Bạn đã đến chưa? Bên ngoài trời hơi lạnh, mà quần áo dày của tôi đều trong vali…]
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình một hồi lâu, không ngờ đối phương lại gửi đến một tin nhắn thoại. Cô ấn vào, rất nhanh một giọng nam trẻ tuổi mang theo vẻ lạnh lùng có hơi mệt mỏi, đi kèm với đó là tiếng còi rú ở bên ngoài.
[Tôi đến rồi, đang từ bãi đỗ xe qua.]
Ở những nơi thế này, đỗ xe trên đường đều tính thời gian, Mộc Tử Quân phản ứng lại tình huống của mình lúc này, cô vội vàng mở tìm hình ảnh cánh cửa lớn ban nãy ghi nhớ lại, sau đó kéo vali đi ra bên ngoài.
Sân bay Melbourne có quy mô nhỏ như một thành phố cấp tỉnh.
Lối vào và lối ra tổng cộng chỉ có hai hướng, một cái cuối đường bên trái, một cái cuối đường bên phải. Mộc Tử Quân đi thẳng về hướng bên phải như lời người nọ đã nói, chẳng mấy chốc đã đến trước tòa kiến trúc kia.
Ven bên đường toàn là những du học sinh chờ người đến đón, ai nấy đều mặc quần áo mỏng manh, mới từ giữa mùa hạ trong nước bước sang mùa đông lạnh lẽo của Nam bán cầu. Trước khi trời sáng là lúc trời lạnh nhất, một đám người run cầm cập kéo theo hành lý, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu kiễng chân trông ngóng xe đến đón mình.
Mộc Tử Quân lại lấy điện thoại ra gửi tin nhắn đi: [Tôi mặc áo khoác đen, hai cái vali một vàng một đỏ.]
Đối phương không trả lời cô, có lẽ là đang lái xe không rảnh tay. Cô mặc định rằng người nọ đã thấy tin nhắn, sau đó ngồi xổm xuống ôm lấy cơ thể đang run rẩy trong gió lạnh tìm chút hơi ấm.
Thời tiết nơi đây lạnh đến mức khiến cô như gặp ảo giác, những gì cô nghe thấy là tiếng ba mẹ liên tục cằn nhằn trước khi cô lên máy bay.
“Con muốn đi mò kim đáy biển hay sao?” Một giọng nữ vang lên, vừa dịu dàng lại đầy lo âu: “Mẹ biết con thân thiết với ông nội, nhưng con thế này…”
Một giọng nam cũng vang đến ngay sau đó, giọng nói ông trầm thấp nhưng vững vàng, đó là ba cô.
“Ông ấy tìm cả một đời cũng không có tăm tích, con khoác lác với ông ấy cái gì? Bản thân mình còn lo chưa xong, còn muốn lo chuyện không đâu…”
Phiền chết được.
Mộc Tử Quân thở dài, hơi thở tạo thành sương mù trong đêm tối chưa sáng hẳn, cô gãi nhẹ trên chóp mũi, lúc ngẩng đầu lên lần nữa cô nhìn thấy từ đằng xa một chiếc xe bán tải màu xám kim loại tiến gần đến.
Màn đêm chưa tan, đèn xe chiếu thẳng vào mắt, Mộc Tử không nhìn rõ được biển số xe. Ban nãy trời quá lạnh, cô dùng khăn quàng quấn chặt nửa khuôn mặt, hai tay cũng nhét vào trong túi áo khoác, cả người ngồi xuống bên đường co ro chờ đợi như một con thỏ con.
Cuối cùng chiếc xe đó nhấn ga rồi dừng lại trước mặt cô, cô ngồi xổm dưới ánh đèn chói lóa, nhìn thấy một chàng trai bước xuống từ ghế lái. Màn đêm và đèn xe ngược sáng khiến cô chỉ có thể nhìn thấy một màn sáng lờ mờ, nhưng cô có thể cảm nhận được, đối phương đang quan sát áo khoác và hai cái vali của cô.
“Mộc Tử Quân?”
Người nọ lên tiếng, giọng nói y hệt trong tin nhắn thoại vừa rồi.
Cô ngơ ngác đáp “ừm” một tiếng.
Khi ánh mắt đã thích ứng được với đèn xe, thân hình đối phương dần hiện ra ngược chiều ánh sáng. Hai người một ngồi một đứng, đèn xe chói mắt xuyên qua cảm giác lạnh thấu xương giữa đôi chân mày và khí lạnh buổi hừng đông.
Nhìn sang, người cũng lạnh hệt như mùa đông ở Melbourne.
Sau một lúc nhìn nhau, người nọ dời mắt đi, đảo sang chỗ hành lý của cô.
“Chỉ hai vali thôi sao?”
“Vậy cô lên xe trước đi.”
Mộc Từ Quân “ừm” một tiếng nhưng vẫn không nhúc nhích.
Anh chàng “thẻ đánh bạc” kia cũng đứng yên.
Một lúc sau, Mộc Tử Quân nhận ra chỉ dựa vào sự cố gắng của mình thì sẽ không đứng dậy nổi bèn chìa tay ra, giọng điệu thành khẩn: “Lạnh đến tê hết cả người.”
Đối phương sững sờ, lúc này mới đưa tay ra kéo cô. Hai ngón tay vừa chạm vào nhau, Mộc Tử Quân cảm giác được chàng trai cũng chẳng ấm hơn mình bao nhiêu. Nhưng cô là do khí lạnh nơi đây cuốn vào người, còn người này giống như trời sinh đã có nhiệt độ cơ thể thấp như vậy.
Sau đó, một luồng lực từ bàn tay người nọ truyền đến kéo cô đứng dậy.
***
Mộc Tử Quân lạnh đến tê dại, nhất thời chưa thích ứng được, cô lên xe rồi mà cũng không dám cởi khăn quàng cổ ra.
Nhưng trong xe rõ ràng đã ấm hơn rất nhiều. Máy sưởi vừa mở, cửa sổ đóng lại, cộng thêm tiếng nhạc không lời trong trẻo phát du dương trong xe, chiếc xe hệt như một con tàu cô độc trôi nổi trong màn đêm ở nước ngoài.
Cô chầm chậm thở ra, sau lại đưa mắt nhìn đến trên mặt nam sinh đang lái xe. Khung cảnh quá mức yên tĩnh, cô cảm thấy mình nên nói gì đó.
Không ngờ đối phương đã lên tiếng trước.
“Địa chỉ là cái cô đã gửi cho Joe phải không?”
Mộc Tử Quân cố gắng kích hoạt tế bào não đã đông cứng của mình: “Joe là…”
“Thẻ đánh bạc” khựng lại, sau đó đổi sang một cái tên khác: “Tùy Trang.”
“Ồ, đúng đúng.” Mộc Tử Quân lập tức gật đầu: “Đúng rồi, chính là địa chỉ đó.”
Phòng ở và người đón ở sân bay cô đều tìm trước khi đến Melbourne. Bạn học ở Úc của cô đã thêm cô vào trong một nhóm thuê phòng, bên trong nhóm đều là những cò nhà trực tiếp đăng thông tin cho thuê, giá cả sẽ rẻ hơn rất nhiều so với việc tìm môi giới. Lúc Mộc Tử Quân vào nhóm đã quá muộn, những phòng tốt đều đã phân chia không còn nữa, cuối cùng cô thuê được một căn phòng ở tầng một trong ngôi nhà hai tầng của người Mã Lai.
Lúc nói chuyện hơi nóng không thể xuyên qua khăn quàng mà chỉ có thể thổi lên trên, ngưng tụ lại trên lông mi, tạo thành một tầng hơi nước. Chiếc xe đã chạy xa sân bay, bên ngoài cửa sổ là một con đường quốc lộ thẳng tắp, ven đường là hàng loạt những tấm biển quảng cáo khổng lồ.
Mộc Tử Quân chớp chớp đôi mắt, nhìn cảnh đêm nước ngoài bên ngoài cửa sổ, trong lòng trào dâng hàng trăm cảm xúc lẫn lộn.
Ngày nay từ Trung Quốc đi thẳng đến Melbourne chẳng qua chỉ cần tốn hơn mười giờ ngồi máy bay. Nhưng ở một khoảng thời gian rất lâu hồi trước, muốn đến được nơi này có lẽ phải đi thuyền trên biển cả nửa tháng, cách núi cách biển, khó mà quay trở lại.
Trong đầu vẫn đang cảm khái cảnh trời xuân tuyết trắng, nhưng trong dạ dày thì lại “ùng ục” một tiếng rất đời. Lại vì cả hai người đều không ai nói chuyện nên âm thanh ấy lảnh lót vô cùng.
Mộc Tử Quân ngại ngùng lấy tay che bụng, còn kéo khăn quàng cổ lên cao thêm chút. Ánh mắt nhìn thẳng vào ảnh ngược của mình trong cửa xe, chợt nghe thấy chàng trai đang lái xe lên tiếng: “Phía trước có chỗ ăn cơm.”
“Thẻ đánh bạc” không hỏi cô có đói hay không, mà chỉ nói một câu như thế. Mộc Tử Quân “ồ” lên một tiếng, hỏi ngược lại: “Có tiện đường không?”
“Tiện.”
“Vậy thì…”
“Ừm.”
Chiếc xe khẽ nghiêng qua, rẽ trái vào trong một ngã ba.
Mộc Tử Quân chợt phát hiện ra nói chuyện với “Thẻ đánh bạc” này rất tiết kiệm sức lực, toàn thân trên dưới của đối phương đều thể hiện sự ngắn gọn, chỉ muốn đi thẳng vào vấn đề để tránh phải trao đổi quá nhiều.
Chiếc xe chạy về phía trước, tiệm thức ăn nhanh sáng đèn đập vào trong mắt. “Thẻ đánh bạc” đỗ xe ở bãi đỗ trước cửa rồi cùng Mộc Tử Quân xuống xe.
Có lẽ vẫn còn sớm nên trong tiệm chỉ có hai nhân viên, họ đang giương đôi mắt ngái ngủ chiên khoai tây và bánh cá. Mộc Tử Quân tùy ý gọi một phần ăn, nhìn sang nam sinh bên cạnh… anh gọi một ly cacao nóng.
Xem ra người này cũng biết lạnh à.
Lúc gọi đồ ăn, “Thẻ đánh bạc” cũng nói với phục vụ vài câu, với trình độ nghe hiểu của Mộc Tử Quân, khẩu âm không giống như là du học sinh mới đến đây.
Lớn lên ở Úc luôn sao?
Ở trong tiệm ấm hơn nhiều so với trong xe, khuôn mặt của hai người cũng rõ nét hơn vừa nãy rất nhiều. Mộc Tử Quân cầm hamburger ngồi xuống bên cửa sổ, quan sát chàng trai đang tựa vào quầy hàng một lúc, cô ý thức được đối phương có lẽ cũng trạc tuổi với mình.
Hơi nóng từ thiết bị sưởi thổi đến người cô, Mộc Tử Quân tháo khăn quàng cổ lần đầu tiên kể từ khi hạ cánh, tháo ra hai vòng khăn, tua rua đầu khăn quấn vào vòng tay trên cổ tay phải của cô.
Sợi dây lụa quấn vào dây vòng, Mộc Tử Quân vội vàng gỡ rối.
Vòng tay ngọc bình thường đều có hơn mười hai viên, khoảng cách chặt chẽ với nhau. Nhưng chuỗi vòng mà cô đeo chỉ có sáu viên, dùng một sợi dây đỏ để xâu lại.
Ngọc trong vòng tay là loại mắt mèo đáy băng, bề mặt cong tròn, bên trong còn có chuỗi tia sáng trong đang dao động.
Dù nó xinh đẹp tinh xảo, nhưng đây không giống là đồ mà những cô gái trẻ sẽ đeo trên người. Hơn nữa, sáu viên ngọc trên chiếc vòng quá mức lỏng lẻo có vẻ không giống như bình thường.
Lúc này cô tháo rối vô cùng cẩn thận, giống như đang sợ làm hư vòng tay. Đợi đến khi trầy trật tháo ra được, “Thẻ đánh bạc” đã bưng ly cacao nóng đi tới.
Hai người vừa đối mặt nhau, bước chân của đối phương chợt khựng lại.
Vừa nãy lúc anh đón cô cũng đã quan sát cô, nhưng đó chỉ là đang phân biệt áo khoác và hành lý của cô. Giờ phút này đây, ánh mắt rõ ràng đang dừng lại trên mặt cô, thậm chí đáy mắt còn có vẻ bất ngờ. Nhìn nhau một lúc, anh bất chợt lên tiếng như xác nhận suy đoán của mình: “Đây là lần đầu cô đến Úc sao?”
“Đúng vậy.”
Cô nói thêm: “Tuần sau tôi sẽ nhập học.”
Cô trả lời rất chân thành, đối phương dường như cũng phản ứng lại, rất nhanh đã dời mắt đi. Hai người sóng vai ngồi xuống uống nước, Mộc Tử Quân đập tan bầu không khí trầm mặc lần nữa.
“Tôi xưng hô với anh thế nào đây?” Cô hỏi.
“Thẻ đánh bạc” cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó, nghe thấy tiếng cô hỏi, dáng vẻ lơ đãng nói:
“Tống Duy Bồ.”
Giọng điệu của anh như hoàn toàn không cho rằng cô sẽ ghi nhớ: “Tên tiếng Trung của tôi là Tống Duy Bồ.”
***
Đồ ăn nhanh thì phải ăn thật nhanh. Hai người qua loa ăn qua bữa, sau đó trở lại trong xe. Tống Duy Bồ mở máy sưởi và âm nhạc, Mộc Tử Quân tựa người vào ghế phụ, chẳng mấy chốc đã thấy buồn ngủ.
Hôm qua trên máy bay cũng đã ngủ được một chút, nhưng chỉ ngồi đơ người chợp mắt cũng không nghỉ ngơi được bao nhiêu. Cô hạ thấp lưng ghế, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi trong tiếng nhạc vang vọng.
Chiếc xe chạy từ trong bóng đêm hướng về phía bình minh bừng sáng, lúc đến nơi trời đã sáng hẳn.
Xe vừa thắng lại, cơ thể Mộc Tử Quân khẽ cựa quậy, mấy giây sau mới tỉnh lại từ trong cơn ngủ mê, lúc cô vừa mở mắt, nghiêng mặt sang đã phát hiện Tống Duy Bồ đang nhìn mình.
Cô nhìn lại với ánh mắt hoang mang.
Trời sáng, tướng mạo của người cũng rõ ràng hơn. Đường nét khuôn mặt của nam sinh đối diện giống hệt như cách anh làm việc, mỗi một chỗ rẽ ngoặt cũng linh hoạt gọn gàng, mũi và cằm vô cùng sắc bén. Ngoài ra, đôi mắt anh cũng đen sâu.
Trong khi ánh mắt Mộc Tử Quân đang nhìn đến, anh đã tháo dây an toàn, tắt máy xe, sau đó xuống xe dỡ hành lý cho cô.
Mộc Tử Quân sững sờ một lúc mới lấy lại bình tĩnh từ trong cơn mơ màng, trong điện thoại có vài tin nhắn của chủ nhà mà cô vẫn chưa đọc, hỏi cô mấy giờ sẽ đến nơi. Cô loay hoay trả lời tin nhắn rồi ngồi thẳng dậy bước xuống xe, bước chân xuống nền đất thì nhìn thấy hành lý của mình đã được dỡ xuống đặt bên cạnh.
“Cảm ơn nhé.” Mộc Tử Quân cảm giác mình nên mỉm cười nói lời cảm ơn, nhưng nhiệt độ ngoài trời thấp quá, cô bị lạnh đến đông cứng khuôn mặt: “Vậy tôi đi vào đây, lần sau đến đón vẫn sẽ…”
Cô muốn nói lần sau đến đón vẫn sẽ tìm anh, nhưng lần này người ta đến cũng là giúp đỡ bạn, lời này có vẻ không thích hợp cho lắm, thế là nửa câu sau nuốt trở vào. Hai người gật đầu xem như chào tạm biệt, Mộc Tử Quân kéo vali, đếm số nhà đi về phía trước.
Tống Duy Bồ liếc nhìn bóng lưng cô lần cuối, sau đó cúi thấp người đi về xe.
Trên màn hình điện thoại có tin nhắn chưa đọc, là của Tùy Trang, anh khởi động xe lần nữa, ấn vào màn hình sáng, nhìn thấy đối phương hỏi:
[Đã đến nơi chưa? Cậu gửi số tài khoản cho tôi đi, tôi sẽ chuyển tiền đón người cho cậu.]
Tống Duy Bồ không trả lời.
Trên đường đã bắt đầu có xe cộ qua lại, hai tay anh đặt trên vô lăng, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ từng cái. Một lát sau, anh lại mở khóa màn hình điện thoại.
Tống Duy Bồ: [Cậu quen biết người này từ đâu vậy?]
Tùy Trang: [Bạn học của bạn tôi, nói là cần người đến đón tại sân bay nên đẩy qua cho tôi.]
Tùy Trang: [Sao vậy?]
Tống Duy Bồ: [Nhìn cô ấy có hơi quen.]
Tùy Trang: [Lần đầu tiên người ta đến nước Úc, cậu có về Trung Quốc bao giờ đâu? Sao mà quen được?]
Tùy Trang: [Cậu là người nước ngoài, có lẽ chưa từng nghe đến lời thoại nổi tiếng trong văn học cổ điển Trung Quốc của bọn tôi rồi.]
Tống Duy Bồ: [Không hiểu.]
Tùy Trang: [Ý là nói cậu cố ý lôi kéo làm quen với người ta đấy.]
Xem ra con người vẫn nên tin theo phản ứng đầu tiên của mình, anh thực sự không cần để ý đến Tùy Trang.
Tống Duy Bồ ném điện thoại đã khóa màn hình vào bên ghế phụ, chiếc xe bán tải rất nhanh đã hòa vào dòng xe cộ tấp nập trong buổi sáng ở Melbourne.
Trung tâm thành phố mọc lên những tòa nhà cao tầng nằm san sát nhau, tiếng tàu điện chạy “ding dong” lướt qua, người đủ màu da vội vã đi qua vạch kẻ đường. Đợi đến khi đèn đỏ, Tống Duy Bồ uống một ngụm ca cao đã lạnh từ lâu, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt kia đang ngẩng đầu nhìn mình trong bóng đêm.
Anh dường như không thể giải thích cho Tùy Trang hiểu nổi, dường như anh thật sự đã từng quen biết với cô gái kia.
Bên kia, Mộc Tử Quân đang đứng trước cổng chờ chủ nhà xuống mở cửa cho mình.
Màn hình điện thoại chợt sáng lên, là người bạn đã giới thiệu dịch vụ đón tại sân bay gửi tin nhắn đến hỏi thăm cô: [Tớ vừa thức dậy, Tùy Trang đã đến đón cậu chưa?]
Mộc Tử Quân: [Anh ấy không đến, bạn của anh ấy đã đến đón tớ.]