Sau khi vào nhà được mười phút, Mộc Tử Quân biết được đại khái tình hình cơ bản của ngôi nhà này.
Chủ nhà một người đàn ông Mã Lai gốc Hoa hơn ba mươi tuổi, hiện đang là đầu bếp tại một nhà hàng Đông Nam Á, anh ta sống trong phòng ngủ chính có nhà vệ sinh riêng trên tầng hai. Hai căn phòng ngủ bên phải, một căn là của một nữ du học sinh người Myanmar, căn còn lại là của một y tá người Singapore, thường đi sớm về muộn nên hiếm khi gặp được.
Phòng của cô nằm ở tầng một có bóng râm, Mộc Tử Quân đi vào trong phòng đứng một lúc, cảm nhận nhiệt độ trong phòng cũng chẳng khác gì bên ngoài, thế là cô quay đầu lại hỏi: “Tôi có thể mua máy sưởi không?”
Chủ nhà đứng khoanh tay ở sau lưng cô, có thể thấy lông chân của anh ta khá rõ ràng, anh ta nghe vậy chợt không nhịn được liền bật cười giễu cợt: “Tiền điện, nước, khí gas đều chia đều, cô mua máy sưởi, vậy hai người kia phải chia thế nào?”
Mộc Tử Quân nghe anh ta hỏi chợt câm nín.
“Mùa đông ở Melbourne là như thế.” Chủ nhà dụi đôi mắt ngái ngủ, chuẩn bị đi lên tầng: “Cô vừa mới tới, cố chịu vài ngày sẽ quen thôi.”
… E là rất khó làm quen được đây.
Chỉ ba phút sau, trên phòng tắm lầu hai chợt vang lên tiếng lạch cạch loạn xạ, đi kèm với đó là tiếng phàn nàn bằng tiếng Mã Lai của chủ nhà. Mộc Tử Quân không nén nổi tò mò nghiêng người nhìn ra cửa, nhìn thấy một nữ sinh đeo kính vuông ôm túi nhảy một bước ba bậc cầu thang đi xuống.
Rất dễ phân biệt giữa vẻ ngoài của người Đông Nam Á và người Hoa, người này có lẽ chính là y tá người Singapore kia. Mộc Tử Quân cong khóe môi mỉm cười nói “Hi”, đối phương nhìn cô, lạnh lùng gật đầu, sau đó sải bước đi ra ngoài.
… Đi làm gấp gáp thế nhở.
Mộc Tử Quân lại đi trở vào phòng mình.
Chủ thuê trước dọn vệ sinh không sạch sẽ lắm, dưới gầm giường còn có rất nhiều rác vương vãi, Mộc Tử Quân thu dọn cả phòng, sắp xếp hành lý gọn gàng, sau đó mới mở cửa sổ cho thông gió, không khí lạnh tràn vào phòng khiến cô tỉnh táo hẳn.
Giống như bị trò chơi thả rơi vào trong một bản đồ xa lạ mà thậm chí còn không có lời nhắc nhở của hệ thống để hướng dẫn thao tác. Cô bất lực đứng trước cửa sổ, trong lòng đang tính toán tiếp theo đây cô phải xử lý số điện thoại mới và thẻ ngân hàng, và cả những nhu yếu phẩm cô cần phải mua, trong lúc lơ đãng ánh mắt cô nhìn đến chiếc vòng trên cổ tay.
Bỏ đi, cứ tạm thời để yên đó.
Ở nơi đất khách quê người, trước mắt phải sống sót đã.
***
Trắc trở cả nửa ngày, cuối cùng Mộc Tử Quân đã mua sắm đầy đủ mọi thứ. Thời gian cấp bách, ga giường và vỏ chăn cũng không kịp chọn lựa kỹ càng, cô dứt khoát mua luôn cả bộ rẻ nhất ở siêu thị, để khi chuyển nhà có làm mất thì mua lại cũng đỡ tiếc tiền. Bận rộn cả một ngày, cô đói đến mức da bụng dán da lưng, trở về phòng ăn vài mẩu bánh mì, sau đó uể oải nằm xuống giường.
Tiếng đệm giường “cọt kẹt” vang lên, không khí vẫn lạnh lẽo như thế. Mộc Tử Quân nhìn ra bầu trời dần u ám bên ngoài cửa sổ, cô bắt đầu thấy hối hận khi sống ở chỗ này. Nhưng hợp đồng thuê nhà ngắn hạn đã ký thuê ba tháng, thời hạn chỉ trong một học kỳ, cuối năm cô muốn đổi cũng có thể…
Cô chậm rãi nhắm mắt lại trong cảnh tượng tương lai tươi đẹp, chìm vào giấc ngủ trong chiếc chăn bông mới mua.
Trong giấc mơ, hình ảnh như dòng thời gian chạy vụt qua năm tháng.
Quang cảnh xưa cũ, đêm Thượng Hải, một người đàn ông mặc vest đen giày da đeo chiếc vòng ngọc bằng đá mắt mèo trở lại cổ tay của người phụ nữ, vũ khúc đi kèm theo tiếng cười e thẹn của người phụ nữ ấy: “Vòng ngọc cậu Uyển dùng số tiền lớn mua được, sao lại trả cho tôi làm gì?”
Người đàn ông cúi đầu, dáng vẻ hiên ngang để lộ ra khuôn mặt phong độ, giọng nói mang theo vẻ lãng tử của con cháu nhà thế gia: “Tôi bỏ ra nhiều tiền không chỉ để mua lại mỗi chiếc vòng ngọc này”
Chớp mắt, hình ảnh ngày ấy tan vỡ, người đàn ông cúi gục, dáng vẻ già nua, ông nhét chiếc vòng tay chỉ còn lại một nửa vào trong tay cô, giọng điệu già cỗi run run: “Tử Quân, tìm giúp ông nội, tìm giúp ông nội…”
Mẹ vẫn đang ở phía trước gọi cô đi, không cho cô tiếp lời. Nhưng cô đã hạ quyết tâm, nắm chặt chiếc vòng tay ấy trong lòng bàn tay.
“Con tìm, con sẽ đi tìm.”
Mộc Tử Quân chợt cảm giác mình đang lạnh cóng, cô run cầm cập một hồi.
Sau đó cô đã thức dậy vì quá lạnh.
Ngoài cửa sổ đã tối đen, trên tầng hai cũng không có tiếng động nào. Mộc Tử Quân liếc nhìn đồng hồ, nhận ra lúc này đã 11 giờ đêm. Cả căn phòng cũng chỉ có chút hơi ấm từ trong tấm chăn, rồi lại nhanh chóng tan đi mất bởi hành động vươn tay lấy điện thoại của cô.
Tấm chăn không dày, đây là loại giảm giá mà cô tiện tay mua được ở siêu thị lúc chiều, không biết bên trong nhét loại nhung kém chất lượng gì nữa, Mộc Tử Quân run rẩy túm lấy áo khoác vắt trên ghế, sau đó lại ngọ ngoạy xuống giường.
Cô khịt mũi sụt sịt một lúc, trong đầu ý thức được điều không ổn.
Không được, không thể mới ngày đầu đến đây đã bị lạnh đến mức đổ bệnh.
Khi nhiệt độ phòng đủ thấp, bên ngoài dường như không quá ẩm và lạnh nữa. Cô chần chừ một lúc, bắt đầu tìm kiếm các cửa hàng tạp hóa trên phần mềm bản đồ mới tải xuống, hầu hết các tiệm đều đã đóng cửa, chỉ còn duy nhất một cửa hàng còn mở, định vị nằm tại phố người Hoa ở khu thương mại trung tâm thành phố.
Nhưng giờ khắc này cũng đang hiển thị dòng chữ “sắp đóng cửa”.
Giống như khi mua hàng trên mạng vậy, lúc hàng hóa đầy đủ thì thôi, cứ hễ một dòng thông báo “Chỉ còn lại một kiện hàng” hiện ra, thì sẽ khiến người ta sinh ra một cảm giác bức bách khó hiểu. Mộc Tử Quân gấp gáp bò dậy, mặc thêm hai cái áo khoác để giữ ấm, cô tiến vào trong bóng đêm lạnh lẽo của mảnh đất xa lạ này.
Con đường đi đến khu thương mại trung tâm này ban ngày cô đã đi qua một lần, nhưng quang cảnh về đêm lại rất khác. Các cửa hàng đều đã đóng cửa nhưng không tắt đèn, ánh sáng từ cửa kính chiếu rọi ra đường phố đìu hiu trước mặt. Tàu điện vẫn còn chạy như đường huyết mạch của thành phố, vang lên tiếng “loong coong” gào thét vượt qua trước mặt, sau đó lại biến mất ở cuối đầu ánh sáng.
Cô đội gió đi đến phố người Hoa.
Phố bắt đầu từ ngõ, đầu ngõ có dựng một cổng chào. Suy cho cùng cũng đã quá muộn, đa phần các cửa hiệu đã đã đóng cửa dọn hàng, chỉ còn lại bảng hiệu đang sáng đèn màu, ánh sáng xanh đỏ đan xen chiếu sáng trong đêm tối. Mộc Tử Quân đi thêm hai bước, nhìn thấy một cửa hàng quà tặng, trên tấm kính thủy tinh dán chữ phồn thể màu bạc, trên quầy hàng phía dưới đặt một hàng những con mèo thần tài màu vàng.
Chỉ dẫn cho thấy cửa tiệm tạp hóa ở ngay gần đây.
Có lẽ vì thời gian đã quá muộn, kiến trúc trong con đường này lại quá cổ xưa, cộng thêm sự mù mờ khi lần đầu ra nước ngoài và tiệm tạp hóa tìm mãi chẳng thấy, Mộc Tử Quân thực sự cảm thấy hoảng loạn. Cô đi khắp một vòng mà không còn bất kỳ hy vọng nào, ngay cả bóng dáng cửa hàng đó thế nào cũng không thấy, thay vào đó, cô phát hiện ra bên cạnh có một quán Club vẫn còn mở cửa.
Mặt tiền của quán Club này không có phô trương như cửa hàng quà tặng người Hoa kia, chỉ có khung cửa đã quấn dây đèn màu đỏ, trên cửa dát một vài mảnh kính màu. Sợi dây sắt to đùng treo trên tay nắm cửa, khi gió thổi qua tiếng dây khua vào cửa kính vang lên tiếng leng keng chói tai.
Lý trí mách bảo cô rằng cô không nên vào những nơi thế này, trực giác mách bảo cô rằng cửa hàng tạp hóa kia chắc chắn nằm ở bên trong đó.
Đây chính là cửa hàng còn mở cửa duy nhất trên con phố này.
Đang lúc do dự, cửa quán Club đã mở ra.
Ổ khóa vốn đang đong đưa, cánh cửa vừa mở ra, tiếng “leng keng” va vào nhau vang lên loạn xạ, không khí nóng và tiếng ồn ào bên trong trong phút chốc đã xông ra ngoài, lại bị cắt đứt ngay khi cánh cửa đóng lại.
Sau đó trên con phố yên tĩnh xuất hiện thêm một người.
Thoạt đầu đối phương không hề nhìn về phía Mộc Tử Quân, tay trái cầm chìa khóa, tay phải xách áo khoác, lúc đang định mặc vào, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của người nào đó bên cạnh, ánh mắt người nọ liếc nhìn sang.
Tiếp đó liền xoay cả người lại.
Ánh sáng loang lổ phát ra từ Club xuyên qua tấm kính nhiều màu sắc chiếu vào trên mặt đối phương, trên mặt anh cũng phản chiếu những màu sắc sặc sỡ. Mộc Tử Quân vô thức “Hi” một tiếng, sau đó mới nhận ra được sự trùng hợp.
Cô đáp máy bay còn chưa đầy hai mươi bốn giờ nhưng đã gặp mặt Tống Duy Bồ hai lần. Người này… không ngủ sao? Anh đến đón cô sớm như vậy, bây giờ lại từ trong nơi này đi ra ngoài, xem ra cũng ở trong đấy rất lâu.
Ngọn đèn lung lay, ánh sáng trên mặt anh cũng dao động, Mộc Tử Quân dè dặt quan sát người trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy tướng mạo này không giống như một dân chơi…
Nội tâm cô lúc này hoạt động quá mức phong phú, cũng rất dễ bị biểu cảm trên gương mặt bán đứng. Tống Duy Bồ liếc nhìn cô, sau đó quay người nhìn về hướng mình vừa mới đi ra, giọng nói cũng phức tạp hệt như biểu cảm trên mặt cô.
“Cứ đi thẳng vào.” Anh khựng lại một chút mới nói tiếp: “Không có kiểm tra hộ chiếu.”
Ồ, đúng là có cách nhìn mới về đối phương.
“Không phải!” Mộc Tử Quân vội vàng giải thích: “Không phải tôi đến đây chơi, tôi đến tìm cửa hàng tạp hóa.”
Cô đưa điện thoại cho Tống Duy Bồ xem, định vị của điện thoại đã trùng lên vị trí của cửa hàng tạp hóa, anh rũ mắt nhìn một hồi, lúc này mới phản ứng lại, trả điện thoại cho cô, xoay người ra hiệu nói: “Ở tầng hai.”
Nhờ vào sự tin tưởng khi đón cô ở sân bay ban sáng, cô lập tức đi theo phía sau lưng anh, nhưng nào ngờ chàng trai đột ngột ngừng bước, khiến cô suýt va vào lưng anh.
Anh xoay người lại, cô ngẩng đầu lên, dáng người anh cao lớn, lúc nhìn cô còn phải cụp mắt xuống, khoảng cách giữa hai người đột nhiên trở nên gần hơn, cô dường như có thể cảm nhận được hơi lạnh trên cơ thể anh.
“Theo sát tôi.” Anh còn hỏi thêm một câu: “Cô có biết bên trong làm gì không?”
“Làm gì?” Mộc Tử Quân sững sờ: “Không phải Club sao?”
Tống Duy Bồ lắc đầu nói: “Là sòng bạc.”
***
Ở Melbourne đánh bạc là hợp pháp, sòng bạc Yarra River ngày đêm nhộn nhịp tiếng người ra vào, trong phố người Hoa, sòng bạc này chính là lò đốt tiền số một. Người chia bài và con bạc đều có khuôn mặt Châu Á rõ nét, xung quanh đều là tiếng thẻ chip xào xạc lạch cạch không dứt bên tai.
Mình chỉ muốn mua một cái chăn thôi mà…
Mộc Tử Quân suy nghĩ một cách đầy tuyệt vọng.
Trong hội trường rất đông người, cô cũng theo sát Tống Duy Bồ như lời anh nói. Anh có vẻ rất quen thuộc với nơi này, có nhân viên đi ngang qua cũng sẽ chào hỏi với anh, anh cũng gật đầu lại. Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi ấy, Mộc Tử Quân đã nghe qua loa được anh nói tiếng Phổ Thông, tiếng Quảng Đông, tiếng Mân Nam.
Con đường ban đầu khá quanh co, đi vào sâu trong hội trường dần rộng rãi hơn, càng đi vào trong, trong tầm mắt xuất hiện một cái thang máy cũ kỹ, lúc mở cửa còn vang lên tiếng cọt kẹt, bên trong ngọn đèn sáng ảm đạm, Tống Duy Bồ ra hiệu cho cô đi vào, cô chần chừ một lúc, dáng vẻ hèn nhát hỏi: “Anh có lên không?”
Tống Duy Bồ nghe cô hỏi thì sững sờ.
“Ra khỏi thang máy là đến ngay.”
Anh nói thêm: “Tôi phải tan làm rồi.”
Mộc Tử Quân ồ một tiếng, chán nản bước vào trong. Thang máy quá cũ, cửa thang máy chậm chạp không đóng lại, Tống Duy Bồ đứng bên ngoài thang máy đối diện với cô.
Vào giây phút cuối cùng trước khi thang máy đóng lại, anh đã bước vào trong.
Trong thang máy có một mùi ẩm mốc khó ngửi, anh vừa tiến vào, mùi khó ngửi đó đã dịu đi bớt. Mộc Tử Quân liếc nhìn anh, vẻ mặt lộ ra vẻ bất ngờ.
“Kẽo kẹt” một tiếng, thang máy bắt đầu di chuyển lên trên, tốc độ chậm đến mức Mộc Tử Quân cảm thấy mình nên nói gì đó để lấp đầy khoảng trống.
“Ừm… ở đây không có cầu thang sao?” Cô nhìn vào anh: “Thang máy này hình như sắp hỏng rồi.”
“Cầu thang quá loạn.” Anh nói: “Đủ mọi thứ loạn xạ đều có.”
Mộc Tử Quân nhanh chóng hiểu được ý anh.
“Anh không tan làm à?” Cô hỏi tiếp: “Anh làm việc ở đây sao?”
Vừa dứt lời, tiếng “ding dong” đã vang lên, thang máy đã bò lên đến tầng hai. Cửa thang máy vừa mở ra, đối diện là một cửa hàng tạp hóa đã tắt đèn hết phân nửa, bà chủ đang kiểm kê hàng hóa. Mộc Tử Quân cảm thấy không ổn, vội nhanh chân chạy vào trong tiệm, miêu tả cái chăn lông mình muốn cho bà chủ biết…
Phải dày, phải dày, còn về màu sắc hay kiểu dáng thì không quan trọng.
Bà chủ với những lô tóc uốn rất nhanh đã mang ra cho cô mấy tấm chăn từ trong nhà kho, Mộc Tử Quân hỏi giá cả, cảm thấy hợp lý thế là lấy thẻ tín dụng ra chuẩn bị thanh toán. Nào ngờ đối phương lại thay đổi giọng điệu, nhìn cô với vẻ mặt lạ lùng.
Bà chủ đẩy thẻ tín dụng ra: “Tiền mặt, ở đây chỉ nhận tiền mặt.”
Hả?
Mộc Tử Quân cầm trên tay chiếc chăn dày khó khăn lắm mới tìm được, tay kia cầm thẻ tín dụng bị ghét bỏ, vẻ mặt ngỡ ngàng như sét đánh giữa trời quang.
“Tôi chỉ mang theo thẻ…”
“Chỗ tôi chỉ nhận tiền mặt.”
Bà chủ vừa nãy đang kiểm kê hàng bị gián đoạn, lúc này giọng điệu đã tỏ ra mất kiên nhẫn: “Vậy ngày mai cô mang tiền mặt đến rồi mua sau.”
… Ngày mai chắc tôi sẽ bị đông cứng mất thôi.
Thấy tấm chăn đã sắp bị bà chủ lấy đi, trên mặt Mộc Tử Quân chỉ toàn vẻ không nỡ, cô khóc không ra nước mắt. Đang lúc giằng co căng thẳng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động, người nọ nói một loạt tiếng Quảng Đông rất chuẩn. Nghe thì không hiểu nhưng rõ ràng là đang trò chuyện qua lại với bà chủ. Mộc Tử Quân nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy Tống Duy Bồ đang dựa vào trên cửa, tư thế thoải mái như đang hàn huyên với bà chủ.
Sau vài ba câu, bà chủ đã buông tấm chăn ra, tiếp đó Tống Duy Bồ đi vào, lấy ra vài tấm giấy tiền thay cô đưa qua.
Những tờ tiền Úc được làm bằng chất giấy mềm, gấp làm đôi kẹp giữa các ngón tay, đưa cho bà chủ để đổi lấy một giấc ngủ ngon cho cô. Mộc Tử Quân ôm tấm chăn cùng anh đi ra khỏi cửa hàng tạp hóa, ánh đèn phía sau ngay sau đó đã tắt ngúm.
Hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt Mộc Tử Quân nhìn ra phía sau trượt theo bờ vai anh.
Đây là một hành lang rất dài, từ tầng dưới hoàn toàn không thể nhìn ra trên tầng lại có nhiều cửa hàng đến như vậy. Các biển hiệu đều viết bằng tiếng Trung, dường như cái gì cần có đều có, bên phải cửa hàng tạp hóa là tiệm làm tóc, bên phải tiệm tóc là một phòng khám, phía sau nữa thì không rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy một nhà sách ở cuối hành lang.
“Anh gửi cho tôi số tài khoản nhé.” Mộc Tử Quân nói: “Trở về tôi sẽ chuyển tiền trả anh.”
“Chuyển thẳng cho Tùy Trang là được.” Tống Duy Bồ ấn thang máy, cửa thang máy lại cọt kẹt mở ra. Cô ôm theo tấm chăn chen chúc vào thang máy, nhớ đến cuộc trò chuyện bị gián đoạn ban nãy.
“Anh làm việc ở đây à?” Sao cô không thấy có mối liên hệ nào giữa anh và nơi này, ban nãy các cửa hàng trên tầng đều đã đóng cửa, nhưng anh cũng không giống làm thuê ở cửa hàng tạp hóa: “Anh, anh ở tiệm làm tóc?”
Tống Duy Bồ bật cười một tiếng.
Vẻ mặt của anh luôn rất hờ hững, khi cười lên trông rất đẹp, nhưng nụ cười ấy quá nhanh, dường như chỉ thoáng qua rồi biến mất ngay.
“Tôi ở hiệu sách.” Anh nói.
Thang máy đến tầng trệt, hơi nóng hừng hực lại phả vào mặt. Cô và Tống Duy Bồ đi men theo đường cũ, nghe tiếng “bang bang” vang dội ở sau tai, tiếng máy móc phát ra không ngừng những lời có tỷ lệ cược cao gì đó. Nhưng sau khi họ đi ra khỏi sòng bạc, toàn bộ những ồn ào đều bị mắc kẹt lại trong tòa kiến trúc cũ kỹ đóng kín sau khi cánh cửa lớn đóng lại.
“Cô đi tàu điện sao?” Anh hỏi.
“Không phải.” Mộc Tử Quân lắc đầu: “Tôi đi bộ về, còn anh?”
Tống Duy Bồ quay đầu chỉ về một hướng.
“Tôi sống ở đây.” Anh nói.
Có Tống Duy Bồ ra hiệu, lúc này Mộc Tử Quân mới nhìn vào con ngõ nhỏ chật hẹp bên kia. Ánh sáng từ ngoài đường chính chiếu vào con hẻm sâu, mơ hồ có thể nhìn thấy một tòa nhà hai tầng nằm sâu trong ngõ. Tầng một vẫn là cửa hàng, tầng hai có cửa sổ đóng kín, có lẽ đây chính là nơi ở mà anh nhắc tới.
Cô dời mắt đi, cảm thấy không còn chủ đề nào để nói nữa, thế là cô mỉm cười nói: “Vậy tôi đi đây.”
Chàng trai gật đầu, quay người bước vào trong con hẻm. Thân hình vừa bước vào trong bóng đêm, lại nghe thấy tiếng Mộc Tử Quân gọi mình.
“Cả ngày hôm nay…” Trong đầu cô lần lượt hiện ra từng việc từ lúc đón cô ở sân bay cho đến chuyện ban nãy, “đều nhờ có sự giúp đỡ của anh, cảm ơn nhé.”
“Không cần cảm ơn.” Giọng nói anh vẫn đều đều như thế: “Cô trông giống một người mà tôi quen.”
“Tôi sao?” Mộc Tử Quân sững sờ: “Giống ai?”
Tống Duy Bồ chợt khựng lại một lát.
“Tôi cũng không biết.” Anh nói.
Sau đó anh xoay người, bóng dáng hoàn toàn biến mất trong đêm đen.
Mộc Tử Quân đứng yên tại chỗ một hồi lâu, đến khi cảm thấy lạnh, cô cũng không còn tâm trí nghĩ nhiều đến câu nói không đầu không đuôi vừa rồi nữa
Phố người Hoa lại trở về yên tĩnh như ban đầu, ánh trăng bao phủ mặt đất bằng sương giá trong trẻo. Bất chợt có con mèo đen sống về đêm chạy băng qua những đầu tường, cuối cùng cong đuôi nằm xuống bên dưới bức tượng sư tử đá trước bảo tàng lịch sử Úc – Trung.
Làn sóng người Hoa đầu tiên đến Australia là để khai thác vàng, con phố cổ này cũng đã phát triển mạnh mẽ từ dạo đó. Hai tòa kiến trúc đều đã có tuổi đời gần trăm năm lịch sử. Khi màn đêm buông xuống, khách du lịch đã thưa người, đường phố lại trở về hình dáng chẳng khác nào so với thế kỷ trước.
Duy chỉ có những bảng hiệu đèn neon không thuộc về thời đại đó hãy còn sáng lên, như thể những câu chuyện mới và cũ, cứ thay phiên nhau xoay chuyển.