Ở nơi xứ lạ quê người, thuê phòng chẳng khác nào kiến dời tổ, phải mua đồ dùng sinh hoạt từ khắp các kênh, cứ từng món từng món lấp đầy căn phòng của mình từng chút một. Sau hơn một tuần bận rộn, bên phía nhà trường đã gửi email đến thông báo về buổi chào đón sinh viên, bao gồm cả thời gian và địa điểm tọa đàm và chiêu sinh câu lạc bộ mới.
Chỉ một tuần, tiết trời đã dần ấm hơn, nhưng gió vẫn khá lớn. Ủ dột mấy ngày, cuối cùng Mộc Tử Quân cũng có hứng thú ăn diện. Vào ngày tham gia buổi chào đón sinh viên mới, cô tìm cho mình một chiếc áo khoác từ trong tủ quần áo, thay quần jean và một đôi bốt Martin, chọn một chiếc áo dài tay màu đen ôm sát người, sau đó trang điểm rất cẩn thận.
Gương mặt cô thiên về màu nhạt, màu môi cũng nhạt, lúc không trang điểm trông rất hiền hòa, nhưng có lẽ là vì trên mặt quá ít màu sắc, sau khi điểm tô lên, độ bão hòa đột ngột tăng cao, môi hồng răng trắng tóc đen cặp mắt to tròn đen nhánh, cả gương mặt trong trẻo như ngày xuân bất tận.
Bên ngoài gió to, cô không muốn gió thổi tóc bay loạn xạ thế là buộc tóc đuôi ngựa, hai tay vòng ra sau đầu cột lấy một túm tóc nặng trĩu đang xõa tung, buộc xong còn tách vài sợi buông thõng bên tai trông rất trang nhã.
Trước khi ra ngoài, Mộc Tử Quân còn lướt điện thoại một lát, cô chợt nhìn thấy Tùy Trang đăng một dòng trạng thái. Hai người vì chuyện đón ở sân bay nên đã kết bạn, lần trước còn chuyển trả tiền cho Tống Duy Bồ thông qua anh ta, nhưng sau đó không nói gì thêm nữa, trong vòng bạn bè chỉ có mỗi việc bán giày. Lúc này một tấm ảnh đột nhiên xuất hiện ở dưới bài viết “Góp phần truyền bá văn hóa tổ quốc” khiến mọi người cảm thấy tò mò.
Cô ấn vào xem, nhìn thấy trong ảnh chụp là một bảng có dòng chữ “Chiêu sinh cho câu lạc bộ Kịch nghệ Trung Quốc” được viết bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh. Cô nhận ra logo của trường học nằm bên cạnh, lập tức ý thức được Tùy Trang chính là bạn cùng trường của mình.
Mộc Tử Quân trước đó từng nghe nói đến câu lạc bộ Kịch nghệ Trung Quốc này, nó được thành lập bởi các du học sinh Trung Quốc vào những năm 90. Câu lạc bộ đã hoạt động cho đến hiện nay, lịch sử của nó còn lớn hơn cô vài tuổi, nó có tiếng tăm trong lòng các thế hệ người Hoa ở nơi đây, chỉ tính phí quảng cáo cho mỗi buổi biểu diễn hàng năm cũng đến một con số lớn.
Cô vừa thắt dây giày vừa để lại bình luận dưới bài đăng của đối phương: [Anh đang ở trường chào đón sinh viên mới sao?]
Thời gian vẫn còn khá sớm, tân sinh có lẽ chưa đến trường. Tốc độ trả lời của Tùy Trang có thể dùng ba từ “nhanh như chớp” để hình dung: [Đúng vậy, có đến không?]
Cô không biết Tùy Trang bao tuổi, nhưng nếu đến đón sinh viên mới có lẽ không phải năm hai thì cũng là năm ba.
Tùy Trang rất nhiệt tình bổ sung thêm một câu: [Anh ở chỗ bán cà phê trước cửa thư viện.]
Cô mỉm cười trả lời lại: [Ok, em đến đó xem sao.]
Nhập học cần phải xử lý một vài thủ tục, Mộc Tử Quân vừa bước vào trường đã bị đẩy đến một tủ kính, bên trong trang bị bản đồ trường học và bản đồ những quán ăn ngon xung quanh trường, thậm chí còn có những nhà hàng nhân lúc chào đón sinh viên mới để đến phát phiếu giảm giá. Đi đến nửa đường còn có một cô gái đột ngột nhảy ra tuyên truyền với cô, vừa nói vừa dắt cô đi làm những thủ tục tiếp theo. Lúc Mộc Tử Quân nói cảm ơn, người nọ dùng tiếng anh chân thành nói: “Là Chúa đã chỉ dẫn tôi đến giúp đỡ cô, cô nên cảm ơn Chúa.”
Nói xong, người nọ nhanh chóng đi mất.
Mộc Tử Quân:!!! Được thôi.
Cô nên đi gặp Tùy Trang rồi.
Cô đi thẳng về phía trước theo dòng người hỗn loạn, xuyên qua tháp đồng hồ của học viện văn học, rất nhanh đã đến chỗ Câu lạc bộ Kịch nghệ chiêu sinh. Trước mắt có đủ loại người thuộc mọi chủng tộc, kêu gọi người mới tham gia còn nhiệt tình hơn cả việc thuyết giảng.
Cô kiễng chân nhìn khắp xung quanh, đến khi nhìn thấy từ phía xa xa có một nam sinh đầu tóc chải chuốt cẩn thận vẫy tay kịch liệt với mình: “Bên này! Bên này!”
Người này quá “thời thượng”, áo khoác ngoài thêu phối với một đôi AJ, bên trái đeo một khuyên tai, trên cổ đeo hai chuỗi vòng cổ, sành điệu đến mức khiến Mộc Tử Quân hốt hoảng, cô miễn cưỡng đi qua đó. Bảng hiệu của câu lạc bộ Kịch nghệ người Hoa đặt ở cạnh bàn, đối phương chính là Tùy Trang, không còn nghi ngờ gì nữa.
“Anh biết em sao?” Sợ hãi thì vẫn sợ hãi, lúc đi đến đó, cô còn hỏi thêm một câu.
“Thì nhìn hình đại diện của em đấy.” Tùy Trang nói: “Trông y hệt ngoài đời.”
Toàn thân anh ta có một loại cảm giác quen thuộc, tay gõ vào tấm bảng hiệu câu lạc bộ hỏi: “Vừa nãy em có tham gia vào câu lạc bộ nào chưa? Muốn tự xem hay là để anh đây giới thiệu?”
“Gặp đàn em là nữ nhiệt tình thế đấy, ban nãy có nam sinh kia đến sao không thấy cậu nói chuyện?” Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng cười nhạo.
Mộc Tử Quân quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái da ngăm buộc tóc cao đuôi ngựa đi tới, cô ấy có dáng người tuyệt đẹp, dáng người thon thả cùng với đôi chân dài, cô ấy đưa những tài liệu trong tay qua cho cô.
“Đây là ảnh lưu niệm của câu lạc bộ đã dựng và công diễn trong những năm qua.” Giọng điệu của cô ấy rất từ tốn: “Tùy Trang bắt chuyện với em sao, em nghe cậu ấy nói chỉ lãng phí thời gian thôi, bên trên được viết rất đầy đủ.”
Cô ấy lại rút một tờ giấy đưa cho Mộc Tử Quân, lời ít ý nhiều, nhanh chóng truyền đạt những thông tin cần thiết.
“Đây là biểu mẫu đăng ký, em có hứng thú thì điền thông tin vào đây là được.”
Mộc Tử Quân gật đầu, cầm lấy tờ giấy những tài liệu về câu lạc bộ lùi về sau vài bước. Vừa hay cửa hàng cà phê ngoài trời cũng có chỗ trống, cô mang đồ đến ngồi xuống, vừa đọc vừa lắng nghe Tùy Trang và cô gái kia nói chuyện.
Chưa được vài câu, cô đã nghe thấy Tùy Trang hỏi: “Tống Duy Bồ không đến à?”
Mộc Tử Quân bất giác vểnh tai lên.
“Ở hiệu sách ấy.” Cô gái kia thuận miệng nói: “Cậu ấy vốn cũng không phải là người của câu lạc bộ.”
“Câu lạc bộ đang vào thời điểm tuyển người mà.” Tùy Trang tỏ ra đau khổ nói: “Việc của tôi không phải việc của cậu ấy sao?”
“Người ta và cậu thân đến vậy sao?”
Mộc Tử Quân đưa mắt nhìn sang.
“Bọn tớ là tình cảm… cha con sâu sắc.” Tùy Trang nói.
Mộc Tử Quân: …
Hai người lại ồn ào một phen, nhìn thấy Mộc Tử Quân ngẩng đầu nhìn họ, Tùy Trang dịu giọng hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì, không có gì.” Mộc Tử Quân vội lắc đầu nói: “Chỉ là… Tống Duy Bồ cũng là du học sinh của trường chúng ta sao?”
Tùy Trang gãi lông mày nói: “Phải, cậu ấy học trường chúng ta, nhưng cậu ấy không phải là du học sinh.”
Cô gái bên cạnh tiếp lời: “Cậu ấy giống với chị, bọn chị đều là người gốc Hoa sinh ra bên này. Nhưng tiểu học và trung học chị về nước để học, còn cậu ấy thì chưa từng rời khỏi Melbourne.”
Mộc Tử Quân giật mình nói: “Vậy mà anh ấy nói tiếng trung tốt thật… Chị cũng vậy.”
Tùy Trang cười cười: “Cậu ấy rất có thiên phú học ngoại ngữ, lần trước bọn anh đi đến khu tập trung người Ý mới biết được cậu ấy cũng biết tiếng Ý, mở miệng nói như Mafia.”
“Đúng đó đúng đó.” Cô gái kia cũng hào hứng kể lại chuyện cũ: “Tôi cảm thấy cậu ấy không chỉ biết nói suông, hầu như mỗi loại ngôn ngữ cậu ấy nói như thể lớn lên ở đất nước đó vậy. Lúc tôi về nước đi học mới học được tiếng Phổ Thông, cậu ấy lớn lên ở phố người Hoa, thế mà người Quảng Đông, người Phúc Kiến đều coi cậu ấy là đồng hương…”
“Anh ấy lớn lên ở phố người Hoa ạ?” Mộc Tử Quân nhắc lại, trong đầu cô chợt hiện lên con ngõ nhỏ và ngôi nhà hai tầng hôm đó.
“Đúng thế.” Tùy Trang vỗ đùi nói: “Tiểu thiên tài mọi nhà đều biết trong phố người Hoa ở Melbourne! Kẻ thù chung của toàn bộ nam sinh bằng tuổi trong phố người Hoa!”
Mộc Tử Quân phì cười, bỗng nhiên từ đằng sau vang lên một giọng nói lạnh lùng.
“Hào hứng như thế, không đói sao? Vậy tôi ném cơm đi đây?”
Mộc Tử Quân đơ cả người, Tùy Trang lao tới phía sau cô đoạt lấy bọc thức ăn trong tay Tống Duy Bồ. Trên tay chàng trai cầm một ly cà phê đã uống dở, đi đến phía đối diện Mộc Tử Quân định ngồi xuống, anh rõ ràng không ngờ được cô gái ngồi bên này chính là Mộc Tử Quân.
Hai lần trước khi hai người gặp mặt, lần đầu là tiều tuỵ sau chuyến bay đêm, lần hai là chật vật khi tỉnh dậy vì lạnh lúc nửa đêm. Thế nên đây vẫn là lần đầu tiên cô trang bị hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt Tống Duy Bồ. Mộc Tử Quân nhìn thấy ly cà phê trong tay anh chợt nghiêng qua một bên, rõ ràng là anh cũng bất ngờ.
“Hi… Hi?” Cô ngập ngừng chào hỏi.
Tống Duy Bồ gật đầu, cũng chào lại một tiếng “Hi”, sau đó ngồi xuống đối diện cô. Hai người trầm mặc một hồi lâu, Tùy Trang đã lên tiếng phá vỡ sự yên lặng: “Là ảo giác của tôi sao? Chắc không chỉ mình tôi cảm thấy bầu không khí gượng gạo đó chứ?”
Mộc Tử Quân: …
Cảm ơn anh đã thành công khiến bầu không khí càng gượng gạo hơn.
***
Vì để không xấu hổ, Mộc Tử Quân bắt đầu vùi đầu điền vào phiếu đăng ký câu lạc bộ kịch nghệ.
Là câu lạc bộ đã thành lập gần hai mươi năm, cơ cấu tổ chức đã vô cùng hoàn thiện. Thật ra cô không quá hứng thú đối với kịch, điền biểu mẫu chẳng qua là để trốn tránh đi bầu không khí lúng túng này, đảo mắt qua các hạng mục công việc, cô quyết định gia nhập vào tổ phiên dịch lời kịch.
Kịch bản diễn xuất dùng lời kịch Trung Quốc, nhưng không loại trừ trường hợp hội trường sẽ có sinh viên nước ngoài đến xem, bởi vậy nên sân khấu cần có phụ đề tiếng Anh, cô mới vừa đến đây, làm công việc này vừa hay có thể luyện tiếng Anh.
Sau khi điền thông tin cá nhân xong, cô đưa tờ phiếu lại cho Tùy Trang, đối phương lập tức quay sang Tống Duy Bồ bắt đầu cảm khái: “Nhìn đi, đàn em mới nhập học mà đã ủng hộ công tác của câu lạc bộ thế này. Cậu đúng là đàn gảy tai trâu, không tham gia câu lạc bộ thì cũng thôi đi, đến việc giúp đỡ chiêu mộ người mới cũng không đến…”
“Liên quan gì đến tôi.” Tống Duy Bồ nói.
Mộc Tử Quân đột nhiên ý thức được, thực ra từ lúc ban đầu khi giao tiếp với Tống Duy Bồ, cô đã cảm nhận được trên người đối phương có một cảm giác “người ngoài cuộc” rất mãnh liệt, loại khí chất “chỉ lo thân mình” đó rất hiếm gặp trên người những người cùng tuổi.
Nhưng lần đó ở sòng bạc, thật ra trông anh cũng khá… nhiệt tình giúp đỡ.
Mộc Tử Quân cúi đầu xem điện thoại, vừa tick vào những việc cần làm, vừa nhớ lại những chuyện trước đó. Trên bàn đột nhiên vang đến một tiếng “cạch”, cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Tùy Trang đang cầm cốc cà phê vừa mua ở tiệm bên cạnh.
“Phúc lợi dành cho thành viên mới của đoàn.” Anh ta nói: “Em uống đi.”
Chưa đợi đến khi cô gái kia cười lớn, Tống Duy Bồ bên cạnh đã cười giễu một tiếng: “Tôi chưa từng nghe nói câu lạc bộ kịch của các cậu có phúc lợi này.”
“Bắt đầu có từ năm nay.” Tùy Trang trợn mắt liếc nhìn anh.
“Buổi sáng hai cậu nam sinh kia cũng có đâu.” Cô gái kia lên tiếng thắc mắc.
“… Thì bắt đầu từ trưa mới có! Bắt đầu từ bây giờ này!” Tùy Trang vung tay lên: “Hai cậu có thấy phiền không? Tôi chỉ đơn giản là mời đàn em khóa dưới trải nghiệm một cốc cà phê ấm nóng như bầu không khí ấm áp của câu lạc bộ chúng ta, chẳng lẽ tôi sai sao?”
Nói xong anh ta quay đầu lại nhìn Mộc Tử Quân: “Chúng ta sống ở nước ngoài, nhất định phải đoàn kết tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau. Ừm thì… sau này nếu như em gặp khó khăn gì đó, em cứ đến hỏi các đàn anh đàn chị trong câu lạc bộ, mọi người chắc chắn sẽ giúp đỡ! Đây chính là nếp sống của câu lạc bộ chúng ta!”
Mộc Tử Quân “ồ” một tiếng như chợt nhớ đến gì đó.
Tống Duy Bồ chuyển ánh mắt nhìn về phía cô.
Vừa nãy lúc cô cúi đầu viết chữ, chùm tóc buộc đuôi ngựa đã buông thõng xuống bên vai, cô lấy tay che cổ áo, ngón tay lướt trên điện thoại, rất nhanh đã tìm ra được thứ mình muốn tìm.
“Em thực sự… có việc cần giúp đỡ.” Nói xong cô nhìn về phía Tống Duy Bồ: “Em cần một người quen thuộc với cộng đồng người Hoa bên này.”
Ngay sau đó, chiếc điện thoại đã được cô đẩy sang phía đối diện, trên màn hình là một bức ảnh trắng đen chụp trong tiệm chụp hình. Trong ảnh, người nọ mặc sườn xám, thân hình yểu điệu duyên dáng, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, cánh tay mảnh khảnh, trên cổ tay đeo một chuỗi vòng ngọc.
Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng vẻ mặt rất kiêu hãnh, thoạt nhìn trông có vẻ khó gần.
Tống Duy Bồ rũ mắt liếc nhìn sang, sau đó lại đối chiếu với Mộc Tử Quân đang ngồi đối diện mình, giọng điệu anh có hơi ngạc nhiên: “Đây là em?”
Thật kỳ lạ, rõ ràng người trong ảnh và cô có nét tương tự nhau, nhưng lại có khí chất hoàn toàn khác nhau.
“Không phải, không phải.” Cô vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Đây là người tôi muốn tìm, bà ấy đã đến Melbourne vào bảy mươi năm trước. Tôi nghĩ những người Hoa lớn tuổi bên này có thể sẽ biết đến.”
Lời này của cô là nói thẳng cho Tống Duy Bồ nghe, cô và anh đối mắt nhìn nhau một lát, bỗng nhiên cô cảm thấy lúng túng.
“Ý em là muốn nhờ tôi giúp em tìm người sao?” Tống Duy Bồ bật cười nói.
“Đúng vậy.” Thái độ và vẻ mặt của Mộc Tử Quân hết sức chân thành: “Tôi cảm thấy anh rất nhiệt tình giúp đỡ người khác.”
Tống Duy Bồ: “…”
Tùy Trang: “Đây có lẽ chính là hiểu lầm lớn nhất mà cậu ấy từng gặp phải đó.”
***
Trời vẫn chưa sáng, đây là thời điểm sòng bạc sôi nổi nhất.
Sòng bạc nằm ở vị trí bán ngầm, từ cửa vào có một bậc thang đi xuống. Tống Duy Bồ mang ba lô đi vào cửa, chào hỏi những người quen mà mình gặp phải như thường lệ, sau đó đi thang máy lên tầng hai.
Khoảnh khắc khi cửa thang máy đóng lại, anh tựa lưng vào vách sau thang máy, vẻ mặt có chút mệt mỏi mà bình thường không có.
Gần đây hiệu sách lại nhập về một đợt sách mới, anh đã kiểm kê suốt mấy ngày mà vẫn chưa xong, anh thật sự muốn thuê nhân công như lời Tùy Trang nói. Nhưng thu nhập của hiệu sách… có thể cân bằng mức thu chi, không lỗ là đã hay lắm rồi, nếu thuê người thì ngay cả mức lương thấp nhất cũng không chi được.
Tiếng “kẽo kẹt” chậm rãi vang lên, thang máy cuối cùng đã bò lên đến tầng hai. Ngoại trừ cửa hàng tạp hóa kia còn sáng đèn, những cửa tiệm còn lại đều đã mở cửa lẹt đẹt kinh doanh, Tống Duy Bồ mang balo đi về phía hiệu sách, bỗng bước chân anh dừng lại ở trước tiệm châm cứu.
Nói là quán châm cứu, nhưng đặt tên mang khẩu khí rất lớn “Bàn tay vàng”, bác sĩ họ Tăng, năm nay đã hơn tám mươi tuổi, lúc châm cứu tay run cầm cập. Lúc anh còn nhỏ, mỗi lần đi bốc thuốc cho người nhà đều nhìn thấy ông ấy hành y, mỗi lần chữa bệnh đều căng thẳng đâm lệch huyệt vị. Cánh cửa gỗ chạm trổ khép hờ, Tống Duy Bồ đứng trước cửa một hồi, sau đó mới đẩy cửa đi vào trong.
Trong căn phòng tràn ngập mùi thuốc.
Bước vào cửa đập vào mắt là một tác phẩm điêu khắc gỗ có kích thước thật với hai cánh tay dang rộng, trên người có khắc các huyệt vị và kinh mạch, đi vào bên trong nữa là một tấm bình phong thêu một gốc hồng mai, bên trong có người đang ho khan, Tống Duy Bồ gọi một tiếng “Bác sĩ Tăng” rồi đi vào trong.
Anh nói tiếng Quảng Đông, đối phương trả lời cũng bằng tiếng Quảng Đông, Tống Duy Bồ biết ông ấy không biết nói tiếng Phổ Thông. Một già một trẻ trò chuyện một lúc, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm tấm hình mà Mộc Tử Quân gửi cho anh, sau đó đưa đến trước mặt ông cụ.
Người trước mặt Tống Duy Bồ chính là người lớn tuổi nhất ở phố người Hoa mà anh quen biết, nghe nói thời gian ông đến Melbourne là vào những năm 50. nếu như đến ông ấy còn không biết bà cụ ở Thượng Hải mà Mộc Tử Quân đang tìm, thì có lẽ bên chỗ anh cũng không thể giúp gì thêm được.
Thực ra Tống Duy Bồ chỉ muốn tùy tiện hỏi một câu mà thôi.
Bác sĩ Tăng đeo cặp kính lão nhìn vào điện thoại, rồi lại nhìn sang anh, sau đó lại tiến sát lại gần điện thoại, cẩn thận quan sát một lát.
Trong đôi mắt già nua mờ mịt của ông ấy tỏ ra khó hiểu: “Tiểu Bồ, cháu lấy ảnh của bà ngoại cháu lúc trẻ đến hỏi ông làm gì?”
Tống Duy Bồ hoàn toàn không thể phản ứng lại.
“Đây là ở Thượng Hải nhỉ? Không giống hình chụp ở bên này.” Bác sĩ Tăng đẩy điện thoại về phía anh: “Trong hình này bà ấy còn trẻ hơn năm mà ông gặp bà ấy.”
Anh chưa từng nhìn thấy hình dáng bà ngoại lúc trẻ, ở trong nhà thậm chí không có một bức ảnh nào của bà khi ấy.
“Là bà ngoại của cháu đó.” Bác sĩ Tăng tháo cặp kính lão ra: “Cháu không nhận ra sao”
Tống Duy Bồ bỗng nhiên ý thức lại được.
Anh nhận ra chứ, sao anh có thể không nhận ra được.
Lúc anh nhận thức được mọi thứ, bà ngoại đã là bà cụ tám mươi, con người lớn tuổi khô quắt lại như vỏ cây, chỉ có khuôn mặt có thể thấy được vẻ đẹp và phong thái được ba phần ngày xưa. Anh cảm giác Mộc Tử Quân rất quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi rốt cuộc cô giống với người nào.
Cũng không phải lỗi của anh, giữa người mười tám và người tám mươi tuổi, nếu là người khác cũng không thể móc nối lại được.
Bây giờ anh nhớ ra rồi.
Mộc Tử Quân giống người trong ảnh, mà người trong ảnh chính là bà ngoại của anh.