Gió Thổi Qua Ngày Mưa - Hiện Hiện

Chương 45: Trình Trình



Thương Vũ nghe anh hỏi vậy, không dám thở mạnh.

Nên trả lời thế nào đây?

Là thừa nhận hay là cắn răng không thừa nhận?

Thương Vũ không biết trả lời thế nào cho phải. Đầu óc cô rối bời.

Nhưng Yến Quy rõ ràng rất kiên nhẫn.

Điện thoại anh rung lên, có người gọi đến, anh không thèm để ý mà trực tiếp cúp máy.

Đối phương lại gọi đến, lần này Thương Vũ nhìn rõ màn hình của anh.

Tên người gọi hiện lên hai chữ to: Trình Trình.

Yến Quy không chút do dự cúp máy lần nữa, và tắt điện thoại.

Trong xe lại yên tĩnh, Yến Quy vẫn nhìn chằm chằm Thương Vũ.

Anh đang đợi câu trả lời của Thương Vũ.

Bây giờ không có gì có thể làm gián đoạn họ nữa.

Một lúc sau, Thương Vũ lên tiếng: "Điện thoại của Trình Trình, anh không nghe sao?"

Yến Quy: "Không nghe."

Thương Vũ: "...Vậy về nhà?"

Yến Quy: "Em không định trả lời anh sao?"

Không phải Thương Vũ không định trả lời.

Cô cũng không biết tâm trạng hiện tại của mình đối với Yến Quy là gì.

Nụ hôn ở Mỹ vẫn còn in đậm trong tâm trí, như thể hơi ấm trên môi vẫn chưa tan biến.

Nhưng hôn nhau thì sao chứ, có thể chứng minh được điều gì?

Thương Vũ luôn tin rằng, chỉ khi hai người thẳng thắn bày tỏ, thể hiện tình cảm của mình với đối phương, đó mới là thật sự đưa tình cảm ra thảo luận.

Cô biết suy nghĩ của mình rất trẻ con.

Nhưng cô muốn được lựa chọn một cách kiên định, được bày tỏ tình cảm một cách trực tiếp.

Cô chỉ muốn nghe thấy câu "Anh thích em".

Tuy nhiên, sau khi đi làm, việc tỏ tình bỗng nhiên trở nên rất khó khăn, thay vào đó là sự trêu chọc và thăm dò lẫn nhau.

Không ai sẵn sàng dễ dàng bộc lộ tình cảm thật của mình, trao cho đối phương quyền làm tổn thương mình.

Sau chuyện của Đoạn Trạch, Thương Vũ càng trở nên thận trọng hơn.

Cô không còn là người có thể dễ dàng tin tưởng đối phương chỉ bằng một nụ hôn nữa!

Thương Vũ cúi đầu: "Em nghĩ câu hỏi này không có gì đáng để trả lời."

Yến Quy bật cười: "Vậy sao?"

Anh khởi động xe, lái xe về nhà, cả đoạn đường hai người đều không nói gì.

Thương Vũ cảm thấy mình đã nói sai.

Nhưng nếu để cô nói lại, câu trả lời vẫn sẽ như vậy.

Hiện tại cô không rõ tình cảm của mình đối với Yến Quy là gì, nên không thể đưa ra bất kỳ kết luận nào, cũng không thể đưa ra bất kỳ thái độ chắc chắn nào.

Xin lỗi anh, Yến tổng.

Em chính là một người chậm tiêu và khó gần.

Vài ngày sau, cuộc kiểm toán cuối năm của KORIS cuối cùng cũng kết thúc, Thương Vũ phải đến trụ sở chính của Yến Thị để tham dự cuộc họp cuối năm.

Hôm đó, cô không nói trước với Yến Quy, tự mình bắt xe đến tòa nhà công ty.

Yến Quy vẫn còn đang trong phòng họp, trợ lý tươi cười bảo cô đợi một lát trong văn phòng của Yến tổng.

Văn phòng của Yến Quy ở trụ sở chính rộng hơn một chút so với ở KORIS, nhưng đồ đạc vẫn rất ít, một chiếc bàn, một bộ sofa, một chiếc tủ, được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.

Thương Vũ ngồi trên ghế sofa dùng điện thoại xem tài liệu cần dùng cho cuộc họp hôm nay.

Không lâu sau, cửa phòng được đẩy ra.

Cô ngẩng đầu lên định chào hỏi, nhưng lại phát hiện người đến không phải Yến Quy.

Mà là một cô gái rất xinh đẹp.

Dáng người cao ráo, trang điểm tinh tế, tóc xoăn gợn sóng, trông vừa kiêu kỳ vừa xinh đẹp.

Là đồng nghiệp của anh ấy sao? Thương Vũ thầm nghĩ.

Cô gái rõ ràng cũng không ngờ trong văn phòng của Yến tổng lại có người, nhất thời ngẩn người.

Nhưng cô ấy nhanh chóng hoàn hồn, chủ động chào hỏi Thương Vũ: "Cô là vợ mới cưới của Yến tổng đúng không?"

Thương Vũ đứng dậy, lịch sự gật đầu với cô ấy: "Chào cô, tôi là Thương Vũ, giám đốc điều hành của KORIS."

Cô gái nhướn mày, cũng cười mỉm chào hỏi lại: "Chào cô, tôi là Trình Trình."

Nụ cười của Thương Vũ cứng lại.

Vậy đây chính là Trình Trình sao?

Tại sao Trình Trình lại xuất hiện ở Yến Thị?

Như thể đoán được thắc mắc của Thương Vũ, Trình Trình cười nói: "Nhà tôi cũng có cổ phần của Yến Thị, cuối năm rồi mà, bố tôi bảo tôi đến đây học hỏi chút kinh nghiệm, đừng có suốt ngày ở nhà không làm gì cả."

Thương Vũ nhẹ nhàng "ồ" một tiếng: "Vậy sao, mấy ngày nay họp hành cuối năm khá nhiều."

Trình Trình rất tự nhiên đặt túi xách lên bàn trà, bắt đầu quan sát văn phòng của Yến Quy.

"Thực ra tôi cũng không phải lúc nào cũng ở nhà, sau khi về nước cũng có đi tụ tập với bạn bè vài lần. Nhưng Iason chỉ đến buổi tiệc chào mừng tôi về thôi, sau đó tôi có mời anh ấy mấy lần mà anh ấy không đến, còn tắt máy nữa. Giờ nghĩ lại, chắc là sợ chị Tiểu Vũ không vui phải không ạ?"

Cô vừa nói vừa dò xét nhìn Thương Vũ.

Thương Vũ rất quen thuộc ánh mắt này, kiểu ánh mắt thăm dò, cố tình nói gì đó để chọc tức đối phương.

Hồi xưa, Thẩm Khê Nghiên cứ bám lấy Đoạn Trạch, khi nói chuyện với cô cũng dùng ánh mắt như vậy.

Thương Vũ không phải người dễ bắt nạt, trong lòng dỗi dậy một cảm giác không cam lòng mãnh liệt.

Cô cũng cười, vẻ mặt vô tội: "Hả? Tôi không biết, anh ấy không nói với tôi, chắc là thấy không cần thiết phải nói."

Tim cô đập thình thịch.

Cô, cô đâu có nói dối chứ?

Yến Quy thật sự không nói với cô là anh không tham gia những buổi tụ tập sau đó.

Yến Quy thật sự không đi mà.

Họ ngày nào cũng đi làm về cùng nhau, ăn cơm cùng nhau, Yến Quy chưa từng nhắc đến Trình Trình.

Lúc đó Thương Vũ nghĩ, Yến Quy thấy không cần thiết phải nói với cô về Trình Trình, vì đó là chuyện riêng của anh và Trình Trình.

Nhưng bây giờ Thương Vũ lại nghĩ, sao có thể nghĩ như vậy được, rõ ràng là Yến Quy thấy Trình Trình không quan trọng.

Yến Quy đã từng nói, Trình Trình không phải hoa hướng dương của anh.

Hoa hướng dương là người khác!

Trình Trình rõ ràng cũng nghe ra hàm ý trong lời nói của Thương Vũ, nụ cười hơi cứng lại.

Cô ấy nhẹ nhàng thở dài: "Xem ra vẫn là cô nhanh chân hơn."

Thương Vũ chớp mắt giả vờ không hiểu: "Nhanh chân hơn cái gì?"

"Chính là nhanh chân kết hôn với Iason đấy."

Nói xong, cô ấy giải thích một câu: "Ồ, Iason chính là Yến Quy, chúng tôi quen gọi anh ấy bằng tên tiếng Anh."

Thương Vũ hiểu.

Đây là cố tình để cô biết, họ có cách gọi riêng dành cho nhau.

Thương Vũ đâu phải người dễ bắt nạt.

Cô mỉm cười, giả vờ như chợt hiểu ra: "À, ra vậy. Ừm... tôi cũng thấy hơi nhanh, nhưng lúc đó anh ấy cũng khá vội, nên không kịp mời mọi người đến dự đám cưới."

Đây cũng là sự thật mà, phải không? Từ lúc Yến Quy cầu hôn đến khi hai người đi đăng ký kết hôn cũng không mất nhiều thời gian, đám cưới cũng được tổ chức nhanh chóng.

Nếu câu "Hay là em cân nhắc kết hôn với anh" cũng được coi là cầu hôn.

... Ừm... sao lại không tính chứ?

Sắc mặt Trình Trình càng lúc càng cứng đờ, cô ta còn muốn nói gì đó thì có tiếng bước chân từ xa đến gần, sau đó, cửa văn phòng mở ra.

Lần này là Yến Quy.

Nhìn thấy Thương Vũ, nét mặt anh cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

"Em đến rồi."

Anh đặt máy tính xách tay lên bàn, đưa tay về phía Thương Vũ: "Đi, đi ăn cơm."

Thương Vũ lập tức hiểu ra, đây là diễn cho Trình Trình xem.

Quả nhiên, Trình Trình cũng đi theo: "Không dẫn em đi ăn cùng sao?"

Cô ta nói rất tự nhiên, hào phóng.

Yến Quy như thể vừa mới nhận ra cô ta cũng ở đây.

Yến Quy suy nghĩ một chút, hỏi: "Em có thẻ ăn không?"

Trình Trình lắc đầu: "Không có. Có thể dùng của anh được không?"

Yến Quy quay đầu về phía chỗ ngồi của trợ lý bên ngoài: "Cô đi xin cô ấy một cái thẻ ăn."

Mặc dù không nói rõ nhưng ý từ chối đã rất rõ ràng.

Trình Trình đứng ngây người tại chỗ, còn Yến Quy thì nắm tay Thương Vũ, không quay đầu lại mà đi về phía thang máy.

Đến nhà ăn, Thương Vũ suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên hỏi Yến Quy: "Vậy hôm nay Trình Trình đến công ty..."

"Cô ấy đến dự họp, cuộc họp cuối năm của chúng ta cô ấy sẽ ngồi nghe, nhưng cô ấy sẽ không phát biểu ý kiến ảnh hưởng đến chúng ta."

Yến Quy nói rất công việc.

Thương Vũ "Ồ" một tiếng.

Thương Vũ: "Anh chắc cũng biết chúng ta ăn cơm không cần quẹt thẻ chứ?"

Nhà ăn của tập đoàn Yến thị ăn cơm miễn phí, chỉ cần xuất trình thẻ nhân viên là được.

Yến Quy: "Ừ."

Thương Vũ: "Lừa cô ấy như vậy có ổn không?"

Yến Quy: "Đấy, chẳng phải cô ấy sắp biết rồi sao?"

Ngẩng đầu lên, thấy Trình Trình cũng đi ra từ thang máy, chỉ là không chú ý đến hai người họ.

Thương Vũ đột nhiên cảm thấy Yến Quy cũng khá thâm thúy.

Ăn trưa xong, buổi chiều họp bình thường.

Quả nhiên, Trình Trình ôm máy tính xách tay ngồi chăm chú nghe ở góc phòng, nhưng không hề giơ tay phát biểu.

Thương Vũ cũng tập trung và nghiêm túc hơn bình thường khi trình bày số liệu trong cuộc họp, các vị lãnh đạo lão thành đều tỏ vẻ tán thưởng.

Họ vẫn luôn rất thích người vợ mới cưới của Yến tổng.

Không hề có dáng vẻ của con dâu nhà họ Yến, làm việc chăm chỉ, số liệu đưa ra cũng chi tiết và thuyết phục, quan trọng hơn là, năm nay KORIS dưới tay cô ấy đã tăng lợi nhuận lên gấp nhiều lần.

Trong giờ giải lao giữa giờ họp, Trình Trình cũng đến hỏi Thương Vũ một số vấn đề về công việc.

Thương Vũ thấy cô ta học tập cũng khá chăm chỉ, nên cũng tận tình giải thích cho cô ta.

Chỉ là ánh mắt Trình Trình nhìn cô, khiến Thương Vũ luôn cảm thấy hơi khó chịu.

Đó là một ánh mắt dò xét, mang theo chút không phục.

Thương Vũ biết tại sao cô ấy không phục, nói thật lòng, nếu người kết hôn với Yến Quy là Trình Trình, có lẽ cô cũng sẽ không vui lắm.

Nhưng vì Trình Trình cũng không phải hoa hướng dương của Yến Quy, cho dù không có cô chắn đường, Trình Trình cũng sẽ không có cơ hội.

Nghĩ đến đây, Thương Vũ bỗng nhiên cảm thấy thương hại Trình Trình.

Họp xong đã là chiều tối, các lãnh đạo cấp cao nói hôm nay Trình Trình đến, hay là cùng nhau đi ăn cơm.

Yến Quy cũng không từ chối, anh chỉ tiện tay giúp Thương Vũ thu dọn đồ đạc, rồi cùng nhau đi ra bãi đậu xe.

Đây là ngầm thừa nhận hôm nay sẽ dẫn Thương Vũ đi ăn cơm cùng.

Thương Vũ thấy anh mở cửa xe, không nhịn được nói: "Cảm ơn anh, Lason."

Động tác của Yến Quy khựng lại: "Học từ ai vậy?"

Thương Vũ: "Học từ Trình Trình, hóa ra tên tiếng Anh của anh là Lason."

Yến Quy: "...Ừ. Nhưng mà chỉ gọi như vậy hồi còn du học thôi, bây giờ không gọi nữa."

Thương Vũ: "Vậy bây giờ gọi là gì, gọi là Yến tổng sao? Hay là Yến Tiểu Quy, hay là... Anh hai?"

Yến Quy bật cười: "Thương Tiểu Vũ, em muốn gọi anh trai sao?"

Thương Vũ cũng cười: "Được không?"

Yến Quy đóng cửa ghế phụ cho cô: "Đương nhiên là không được."

Thương Vũ cười hỏi: "Tại sao lại không được? Anh hai, nghe cũng thú vị mà."

Không biết có phải ảo giác hay không, dái tai Yến Quy hơi đỏ lên.

Anh khởi động xe: "Không được chính là không được."

Editor: Team Kites

Nguồn: Tấn Giang