Gió Thổi Qua Ngày Mưa - Hiện Hiện

Chương 46: Sốt



Bữa tối được tổ chức tại một nhà hàng thuộc tập đoàn Yến Thị, Yến Quy bảo người ta đặt một phòng riêng.

Ngồi cùng bàn có các bậc tiền bối của Yến Thị, cũng có những người trẻ tuổi có quan hệ họ hàng, ví dụ như Trình Trình và bạn thân của cô ấy.

Trình Trình được chú họ mời, nhà họ Trình và chú họ có quan hệ tốt, hôm nay Trình Trình cũng ở đó, nên được gọi đến ăn cơm cùng.

Đối với việc này, Yến Quy cũng không tiện từ chối

Yến Quy im lặng, Thương Vũ lại càng không nói gì.

Các bậc tiền bối đều rất quý Thương Vũ, đã nói trước là muốn cùng nhau ăn cơm trò chuyện, Thương Vũ làm sao có thể từ chối.

Bữa cơm ban đầu diễn ra khá bình thường, Trình Trình trò chuyện với các bậc tiền bối rất sôi nổi.

Cô nàng tính tình cởi mở, hào phóng, khi kể về những trải nghiệm học tập và làm việc ở Mỹ, luôn khiến mọi người cười rôm rả.

Thương Vũ theo bản năng liếc nhìn Yến Quy, thấy vẻ mặt anh cũng khá thoải mái.

Anh uống chút rượu, nói cũng nhiều hơn ngày thường, nhưng chủ yếu là đáp lại lời của các chú.

Còn những lời Trình Trình nói, cứ năm sáu câu thì anh mới chọn một câu để trả lời ngắn gọn.

Các bậc tiền bối đương nhiên không bỏ quên Thương Vũ.

Một vị chú họ cười tủm tỉm nâng ly, muốn cụng ly với Thương Vũ.

Thương Vũ vừa định cầm ly lên thì bị Yến Quy giữ lại.

"Tiểu Vũ dạo này không uống được rượu, để cháu uống thay."

Thương Vũ nhất thời ngạc nhiên.

Dạo này cô làm sao vậy, sao lại không uống được rượu?

Vị chú họ vui vẻ, thuận miệng nói: "Tiểu Quy đúng là thương vợ thật, vậy thì cậu uống đi, phải uống hai ly mới được!"

Yến Quy mỉm cười: "Vâng ạ."

Các bậc tiền bối khác cũng khen ngợi Yến Quy và Thương Vũ xứng đôi vừa lứa. Họ khen Thương Vũ vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, đã đưa KORIS phát triển mạnh mẽ.

Khen Yến Quy yêu vợ, ngày nào cũng lái xe đưa đón vợ đi làm, khi ăn cơm cũng luôn chăm sóc, che chở, thậm chí còn giúp cô uống rượu.

Những lời khen khiến mặt Thương Vũ hơi ửng đỏ. Cô liếc nhìn Yến Quy, thấy anh đang nhẹ nhàng đáp lời, không hề tỏ ra ngại ngùng.

Lúc này, người bạn thân của Trình Trình, vẫn luôn im lặng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng:

"Này, em nhớ hình như hồi trước Trình Trình suýt thành đôi với anh Yến này phải không?"

Vừa dứt lời, không khí trên bàn ăn bỗng chốc trở nên ngột ngạt.

Một số chú bác nhận ra, liền cười nói cho qua chuyện:

"Ấy, đúng vậy, đúng vậy, lúc đó nhà họ Trình và nhà họ Yến có ý định đó, nhưng mà cũng chưa hỏi ý kiến của hai đứa."

"May mà chưa hỏi, nếu không thì làm sao gặp được Tiểu Vũ của chúng ta đúng không?"

Cô bạn thân của Trình Trình, cũng xuất thân từ một gia đình giàu có, nghe vậy liền tiếp lời:

"Em nghe nói hồi đó Trình Trình với anh Yến có vẻ khá thân thiết, lại còn học chung đại học nữa. Mẹ Trình Trình còn nhờ anh Yến chăm sóc con gái mình, chẳng khác nào coi anh ấy như con rể tương lai cả."

"Vậy sao?" Câu này là do Yến Quy nói.

Bị hỏi dồn như vậy, cô bạn thân im bặt, lúng túng nhìn Thương Vũ đang cúi đầu ăn cơm, rồi lại liếc sang Trình Trình. Cuối cùng, cô ấy lắp bắp, vẻ mặt khó xử: "Ừm... đúng, đúng vậy, chắc... em không nhớ nhầm đâu."

Trình Trình thong thả nhấp một ngụm rượu vang đỏ, mỉm cười với Thương Vũ: "Chị Tiểu Vũ, em xin lỗi chị nhé. Bạn em hơi say rồi, nói năng lung tung, chị đừng để bụng."

Thương Vũ lắc đầu, tỏ vẻ không để bụng.

Cô còn có thể nói để bụng sao?

Đây rõ ràng là khiêu khích trắng trợn.

Thương Vũ định bỏ qua, không muốn làm lớn chuyện ở đây. Nhưng Yến Quy, người ngồi bên cạnh cô, lại lên tiếng.

"Lúc đó chỉ là vì quan hệ giữa hai gia đình, tôi giúp đỡ cũng là chuyện nên làm. Nhưng nói những chuyện này trước mặt vợ tôi, tôi nghĩ không thích hợp lắm."

Anh dừng một lúc rồi lại nói tiếp.

"Có lẽ trước đây đã có chút hiểu lầm, nhưng nhân cơ hội này, tôi cũng xin nói rõ. Từ trước đến nay, tôi chỉ yêu một mình vợ tôi, từ hồi cấp ba đến giờ vẫn vậy. Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi đấy."

Bàn ăn nhất thời im lặng.

Các bậc tiền bối nhìn nhau.

Cô bạn thân mặt mày ngượng ngùng, còn sắc mặt Trình Trình thì tái nhợt đáng sợ.

Một lúc sau, chú họ lên tiếng giảng hòa: "Cũng phải nói Tiểu Quy và Tiểu Vũ của chúng ta thật xứng đôi vừa lứa haha, nào nào, đồ ăn sắp nguội rồi, ăn nhanh đi."

Trình Trình cũng đổi sang vẻ mặt tươi cười nói theo: "Ai cũng biết tấm lòng của Yến tổng dành cho chị Tiểu Vũ mà."

Sau đó họ nói gì, Thương Vũ đều không nghe lọt tai.

Đầu óc cô rối bời.

Cho đến khi ăn xong, Thương Vũ đi vệ sinh, Yến Quy đứng đợi cô ở hành lang.

Trình Trình đi cuối cùng, thấy Yến Quy, liền bảo bạn thân đi xuống lầu trước.

Cô ấy đi về phía Yến Quy.

"Anh đang đợi chị Tiểu Vũ sao?"

Yến Quy đút hai tay vào túi quần: "Ừ. Cô ấy đi vệ sinh."

Trình Trình cắn môi dưới, một lúc sau mới nói:

"Hôm nay xin lỗi anh, là Giai Giai bênh vực em, nên mới nói lung tung..."

Sắc mặt Yến Quy không được tốt lắm.

"Bênh vực em? Em có gì mà phải bênh vực."

Trình Trình nói: "Nếu không phải chị Tiểu Vũ, lẽ nào người đứng bên cạnh anh bây giờ không phải là em sao?"

Yến Quy nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.

Cô ấy trang điểm rất tinh tế, dùng mỹ phẩm toàn đồ hiệu đắt tiền, lúc nào cũng kiêu ngạo như vậy.

Không cần thiết phải cứ mãi chờ đợi một người không bao giờ có hy vọng.

Yến Quy bình tĩnh nói: "Trình Trình, trên đời này không có chữ nếu, sự lựa chọn của anh từ trước đến nay chỉ có một người."

Trình Trình ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng: "Vậy, em thật sự không còn cơ hội nào nữa sao?"

"Ừ, không còn. Hy vọng em cho bản thân mình một cơ hội."

Giọng nói của Yến Quy rất bình tĩnh, nhưng nghe vào tai Trình Trình lại vô cùng tàn nhẫn.

Trình Trình không nói gì nữa, chỉ khẽ nấc lên một tiếng, rồi quay đầu bỏ đi.

Thương Vũ đi ra từ nhà vệ sinh, vừa vặn chạm mặt Trình Trình rời đi.

Trước khi vào thang máy, Trình Trình quay đầu lại, liếc nhìn cô, nước mắt lưng tròng.

Thương Vũ ngơ ngác hỏi Yến Quy: "Sao vậy?"

Yến Quy xoa xoa mi tâm, đưa tay về phía cô: "Không có gì, đi thôi, xe đợi ở dưới lầu rồi."

Thương Vũ nhìn bàn tay Yến Quy đưa ra.

Xung quanh không còn người ngoài, Thương Vũ lùi lại một bước, không nắm lấy tay anh.

"Được, vậy về thôi."

Tay Yến Quy đưa ra hụt, anh ngạc nhiên một giây, rồi buông tay xuống.

Trên đường về nhà, hai người không nói gì nhiều.

Yến Quy uống chút rượu, hôm nay là tài xế lái xe, anh và Thương Vũ ngồi ở hàng ghế sau.

Anh đưa tay che mắt, dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.

Thương Vũ thấy anh không nhúc nhích, chắc là đã ngủ rồi.

Tâm trạng Thương Vũ hôm nay rất tệ, cảm thấy cả thế giới đều tối sầm lại.

Nhưng Yến Quy lại không nói gì với cô.

Về đến nhà, Thương Vũ nói muốn nấu chút canh giải rượu, Yến Quy nói em đi tắm đi, để anh nấu.

Nhưng khi Thương Vũ tắm xong đi ra, nước trên bếp đã sôi, còn Yến Quy thì ngủ gục trên ghế sofa.

Nhớ đến mấy ngày nay anh luôn bận rộn với cuộc họp cuối năm, cũng không được ngủ ngon giấc, Thương Vũ nhất thời không đành lòng.

Cô đi tới nhẹ nhàng vỗ vào tay Yến Quy.

"Yến tổng, Yến tổng? Anh lên giường ngủ đi, ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh đấy."

Yến Quy không có phản ứng gì, cau mày, rõ ràng là không thoải mái.

Đáng lẽ Thương Vũ nên rời đi.

Nhưng cô như bị ma xui quỷ khiến, ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sofa.

Cô chưa bao giờ quan sát kỹ khuôn mặt của Yến Quy như vậy.

Yến Quy so với thời cấp ba không thay đổi nhiều, chỉ là trưởng thành và đẹp trai hơn.

Làm thêm giờ liên tục trong thời gian gần đây khiến quầng thâm mắt anh hiện rõ, cằm cũng lún phún râu.

Anh nhắm mắt, hàng mi cũng rất dài, in bóng xuống dưới mắt.

Thương Vũ nằm nhoài bên cạnh ghế sofa nhìn anh chằm chằm.

Được một người như vậy yêu thương, hẳn cô ấy phải là một người rất tuyệt vời. Thương Vũ chợt thấy chua xót, nhận ra mình thật đáng thương, cứ mãi ôm khư khư lấy những thứ tình cảm vô vọng.

Vậy thì cô và Trình Trình rốt cuộc khác nhau ở điểm nào?

Ít ra cô còn có vài cơ hội để tiện công làm tư.

Ví dụ như bây giờ.

... Nếu lén lút, Yến Quy sẽ không nhận ra đúng không?

Thương Vũ theo bản năng liếm môi.

Ánh mắt rơi vào đôi môi khô ráp của Yến Quy.

Tim cô đập nhanh.

Xung quanh yên tĩnh.

Một lúc sau, Thương Vũ xác định Yến Quy đã thực sự ngủ say.

Cô cẩn thận tiến lại gần, nhẹ nhàng chạm vào môi Yến Quy.

Sau đó, lại lo lắng từ từ rời đi.

Đó chỉ là một nụ hôn lén lút.

Là lần thứ hai họ hôn nhau sao?

Nụ hôn lần trước khiến Thương Vũ cảm thấy khó hiểu, còn lần này, lại tràn đầy rung động và e sợ.

Yến Quy chắc sẽ không nhận ra đâu.

Thương Vũ lại cảm thấy hơi thất vọng vì anh thật sự không nhận ra.

"Mình có phải rất ngốc không..."

Thương Vũ lẩm bẩm tự hỏi.

Cô đứng dậy, không nhịn được đưa tay vuốt ve má Yến Quy.

Đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn.

Mặt Yến Quy, hình như rất nóng.

...

Mười phút sau, Thương Vũ vất vả rút nhiệt kế ra khỏi nách Yến Quy.

38,2 độ.

Yến Quy bị sốt.

Cô lục tung hộp thuốc gia đình mới tìm thấy thuốc hạ sốt.

Lúc này, Yến Quy đã bị cô đánh thức, mặc dù vẫn còn mơ màng, nhưng vẫn rất phối hợp dán miếng dán hạ sốt và uống thuốc.

Thậm chí còn nghe lời Thương Vũ ngoan ngoãn đi tắm, vừa ra ngoài đã bị Thương Vũ quấn chặt trong chăn bông.

Động tác này khá khó khăn, Thương Vũ mất đà, bị Yến Quy ôm cả người lẫn chăn, ngã vào ghế sofa.

"Yến tổng, anh ngoan ngoãn một chút, quấn chăn vào, em dán miếng dán hạ sốt cho anh."

"Được."

Yến tổng miệng thì ngoan ngoãn, nhưng tay lại không nghe lời, vẫn không chịu buông ra.

Anh ôm chặt Thương Vũ qua lớp chăn bông.

"Vừa rồi anh mơ một giấc mơ."

Thương Vũ biết anh bắt đầu nói mê sảng, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp lại: "Anh mơ thấy gì?"

Yến Quy chậm rãi nói: "Anh mơ thấy em đang hôn anh."

Thương Vũ nổi da gà.

Anh ấy phát hiện ra rồi sao?

Chẳng phải anh ấy đã ngủ rồi sao!

Nhưng chưa kịp để cô trả lời, Yến Quy lại nói: "Đương nhiên, anh biết đó chỉ là giấc mơ thôi.

"Vì em căn bản sẽ không hôn anh".

"Thương Tiểu Vũ, em thật ngốc, ngốc chết đi được…""

Bị mắng oan, Thương Vũ thấy ấm ức: "Em ngốc chỗ nào? Anh đừng có nhân lúc ốm mà nói lung tung."

Yến Quy khẽ cười, vùi mặt vào chăn.

Một lúc sau, anh im lặng. Thương Vũ vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh, bò dậy. "Hay là lên giường nằm đi?"

Yến Quy lắc đầu. Thương Vũ đành đắp chăn cẩn thận cho anh, rồi đưa tay sờ trán.

Yến Quy hiếm khi ngoan ngoãn như vậy, để mặc cô đo nhiệt độ, dán miếng dán hạ sốt.

Anh nhắm mắt, mơ màng nói: "Chính là rất ngốc, chỗ nào cũng ngốc chết đi được."

Editor: Team Kites

Nguồn: Tấn Giang