Giữa Anh Em Tốt Không Có Tình Bạn Trong Sáng Sao!

Chương 7: Chương </span></span>7 :



Ôn Trầm Tập mãi vẫn chưa trả lời, Trang Ngạn Du cũng không hiểu rốt cuộc anh em tốt có thích hay không?

Hay là chưa hiểu được tấm lòng của cậu?

Tuy đây là lần đầu tiên Trang Ngạn Du làm người nên chưa có nhiều kinh nghiệm. Nhưng cậu biết có rất nhiều chuyện không thể truy hỏi, nếu như đánh liều hỏi đến cùng, chưa chắc sẽ có được đáp án vừa lòng.

Trang Ngạn Du dứt khoát không chờ Ôn Trầm Tập trả lời nữa, cậu cất điện thoại, ngồi xe buýt về nhà.

Ngày nào Trang Ngạn Du tan ca xong cũng về nhà ăn cơm đúng 6 giờ rưỡi.

Hôm nay cậu về nhà trễ hơn so với mọi hôm, vì thế thời gian ăn cơm hôm nay cũng bị trễ, mãi cho đến 7 giờ, Trang Ngạn Du mới ngồi vào bàn chuẩn bị ăn.

Bình thường vào lúc 7 giờ, cậu đã xuống dưới lầu khu nhà, bắt đầu nhiệm vụ học tập nhân loại.

Trang Ngạn Du có hơi rối rắm.

Không thể hoàn thành việc như đã lên kế hoạch giống như việc kim đồng hồ vốn chạy từ 0 đến 60 giây, bây giờ lại trở thành từ 20 đến 60 giây, khiến cậu có cảm giác vừa khó chịu vừa kỳ cục.

Nhưng cậu mau chóng bình thường lại ngay: “Khi con người còn sống thì sẽ có lúc vui lúc buồn.”

“Anh em tốt đã mang sự vui vẻ đến cho tôi, đồng thời cuộc sống cũng khiến tôi không thoải mái, đó giống như sự bảo toàn năng lượng.” Vốn dĩ cậu và ba cùng chọn làm con người sau khi nghỉ hưu là bởi vì con người khác máy móc.

Máy móc được lập trình ra không thể thay đổi, mà cuộc sống của con người lại ngập tràn đủ loại khả năng và tính thay đổi, phức tạp.

Trang Ngạn Du không xoắn xuýt nữa, cậu từ từ nhai chậm nuốt kĩ theo phương pháp khoa học. Cậu ăn xong cơm chiều trong 20 phút, lại dành ra 5 phút để rửa bát và dọn dẹp bếp núc, sau đó chuẩn bị xuống lầu học tập.

Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại di động của cậu vang lên hai tiếng “ting ting”, là tin thông báo của Wechat.

Trang Ngạn Du lấy điện thoại ra nhìn, chỉ thấy Ôn Trầm Tập mãi chưa trả lời đã nhắn lại: [Không ghét.]

Trang Ngạn Du phấn khởi, đứng lên ngay lập tức..

Anh em tốt nói không ghét cậu.

Không ghét nghĩa là khá hài lòng.

[Trang Ngạn Du: Vậy tôi yên tâm rồi.]

Trang Ngạn Du không biết rằng, ở bên nhà họ Quý, Ôn Trầm Tập đã nhìn chằm chằm vào món quà cậu tặng một lúc lâu.

Bữa tiệc sinh nhật đã sớm chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đều đang để ý xem Ôn Trầm Tập đang ở đâu. Quý Trí Viễn đối phó hết người này đến người khác, cuối cùng đành phải tự mình ra vườn hoa phía sau gọi Ôn Trầm Tập.

Vừa đến vườn hoa, anh ta đã thấy Ôn Trầm Tập ngồi ở đó, cứ nhìn chằm chằm vào thứ gì. Quý Trí Viễn rất sốc, lần đầu tiên anh ta thấy bạn tốt không cầm điện thoại hay máy tính để làm việc, ngược lại còn nhìn một cái… Í? Là trang sức thủ công?

Quý Trí Viễn nói với giọng quái gở: “Này lão Ôn kia, ông nhìn chằm chằm cái này chi vậy? Quái, ở đâu ra đấy? Hình như nhà tôi không có thứ này.”

Anh ta vừa nói vừa vươn tay ra, lúc sắp chạm vào nó thì bị Ôn Trầm Tập ngăn lại.

Ôn Trầm Tập cất món trang sức rồi tỏ vẻ thản nhiên hỏi: “Bữa tiệc bắt đầu rồi?”

Quý Trí Viễn còn chưa kịp phản ứng: “Ờ… Đúng, bắt đầu lâu rồi.”

Thấy vậy, Ôn Trầm Tập đặt món trang sức vào túi bộ vest đắt tiền của mình, nó cộm thành một cái gò trên túi áo, bộ vest được cắt may khéo léo ban đầu cũng bị căng đến nỗi hơi phồng lên.

Cuối cùng Quý Trí Viễn cũng hiểu ra, anh ta hỏi: “Đây là của ông hả?”

Ôn Trầm Tập “Ừ” một tiếng: “Người khác tặng đấy.”

Quý Trí Viễn: “?”

Càng nghe, Quý đại thiếu gia càng thêm ngơ ngác.

Ai lại tặng thứ đồ này cho Ôn Trầm Tập vậy trời.

Loại nhìn qua đã biết là vài chục hay vài trăm tệ mà có thể tặng cho Ôn Trầm Tập sao? Lúc tặng quà chắc không nghĩ tới giá trị con người của lão Ôn khoảng bao nhiêu hả?

“Từ từ, cái này nhìn hơi giống với búp bê cô dâu chú rể trang trí ở phía trước xe khi người ta kết hôn.....”

Ôn Trầm Tập đang đi phía trước nghe thấy thế, bước chân hơi khựng lại, sau đó anh bình tĩnh hỏi Quý Trí Viễn: “Ông có đi hay không?”

Quý Trí Viễn lẩm bẩm: “Đến đây, đến đây, trông nó giống thật đấy. Ông còn không cho người ta nói… Đúng rồi, lát nữa có thể sẽ hơi phiền ông một chút, không ít người đều đang tìm ông đấy.”

Ôn Trầm Tập không có ý kiến gì, có lẽ đã sớm quen: “Ừ.”

Mới đi được hai bước, chợt Ôn Trầm Tập hỏi: “Nếu có người tặng quà cho ông, ông có nên tặng lại người ta không?”

Quý Trí Viễn nhún vai rồi nói: “Vậy phải xem quan hệ như thế nào. Nếu quan hệ không tốt thì khỏi. Nếu quan hệ tốt thì chắc chắn tôi sẽ tặng lại.”

Ôn Trầm Tập “Ừ” một tiếng, bắt đầu suy tư nên tặng quà gì để đáp lại.

Ngày hôm sau.

Trang Ngạn Du vừa cà thẻ xong bèn ngồi vào bàn của mình. Cậu thấy một chiếc hộp được đóng gói vô cùng đẹp mắt để trên bàn, trong hộp đựng một chiếc bánh ngọt nhỏ cỡ lòng bàn tay.

Trang Ngạn Du nhìn thấy chiếc bánh ngọt, dường như trên đầu cậu hiện lên dấu chấm hỏi: ?

Mặt khác, các đồng nghiệp đều đang thảo luận: “Tiểu Trang, ai tặng cái bánh ngọt này cho cậu vậy! Chẳng lẽ là là mấy cô em bên khu dịch vụ đối diện?”

“Lúc sáng mọi người tới đây đều không thấy hả? Khi tôi tới, hình như chiếc hộp này đã ở đây rồi.”

Chu Tuyền tinh mắt, kinh ngạc nói: “Đây là loại bánh ngọt đắt tiền, có tiền còn chưa chắc mua được, phải xếp hàng rất lâu mới có. Mà sáng sớm như vậy, hẳn là cửa hàng này còn chưa mở cửa mới phải. Cậu mua kiểu gì hay vậy, Tiểu Trang?”

Trang Ngạn Du nghiêm túc nói: “Không phải của tôi.”

“Nhưng lúc chúng tôi tới, nó đã có ngay tại bàn của cậu, chắc là tặng cho cậu, cậu xem thử có lời nhắn nào không?”

Trang Ngạn Du kiểm tra chiếc hộp một chút, quả nhiên cậu thấy phía dưới chiếc hộp có một tờ ghi chú, mặt trên có viết to: Trang Ngạn Du. Người viết chỉ ghi một chữ “Ôn”.

Chu Tuyền: “Thế nào? Có đúng là tặng cậu không?”

Trang Ngạn Du: “Phải.”

Nghe thấy vậy, mọi người trong văn phòng đều ‘woah’ một tiếng đầy hâm mộ rồi truy hỏi cậu có phải là cô nàng nào hay không, người ở đâu.

May mọi người cũng chỉ đùa giỡn, náo loạn một trận rồi bắt đầu chuẩn bị làm việc.

Từ ngày đột nhiên được tăng tiền lương, mọi người đi làm thêm tích cực hơn. Kể cả Chu Tuyền - người hay giãy giụa chấm công ở giây cuối cùng - cũng thường xuyên đi sớm hơn.

Sau khi mọi ngườivề vị trí của mình, Trang Ngạn Du ngồi suy tư nhìn lời nhắn. Trong số tất cả những người cậu biết, cũng chỉ có anh em tốt là có họ Ôn.

Chẳng lẽ là anh em tốt tặng cậu?

Trang Ngạn Du lấy điện thoại ra chụp rồi gửi hình ảnh cho Ôn Trầm Tập: [Đây là anh mua?]

Ôn Trầm Tập nhanh chóng trả lời: [ Ừm. Nghe nói bánh không tệ mấy, có vẻ người trẻ tuổi rất thích ăn.]

Trang Ngạn Du khá vui vẻ, thì ra đúng là anh em tốt tặng cho cậu.

[Trang Ngạn Du: Cảm ơn anh.]

[Ôn Trầm Tập: Cậu ăn thử xem.]

Thật ra Trang Ngạn Du đã ăn no, hơn nữa cậu rất sùng bái thói quen ăn uống khoa học lành mạnh, ăn cơm chỉ ăn no bảy phần, buổi sáng không ăn nhiều dầu, nhiều muối mà chỉ chú trọng dinh dưỡng nạp vào.

Đây là toàn bộ cách ăn uống lành mạnh được tổng kết ra. Bây giờ cậu là một con người, dĩ nhiên cậu sẽ bảo vệ sức khỏe của mình.

Nhưng cậu nghĩ rằng đây là do anh em tốt tặng, còn là lần đầu tiên anh em tốt tặng cái gì đó cho cậu, nhất định cậu phải ăn hết!

Thỉnh thoảng phá lệ một lần cũng không sao.

Trang Ngạn Du ăn xong với tâm trạng đầy vui vẻ. Sau đó cậu nhanh chóng nhắn lại anh em tốt: [ Ăn ngon, cực kỳ ngon. ]

Trong văn phòng tổng giám đốc, Ôn Trầm Tập hơi cong môi khi nhìn thấy tin nhắn của Trang Ngạn Du.

Hình như anh đang nhớ tới dáng vẻ Trang Ngạn Du lúc đang ăn. Trông cậu như một con mèo nhỏ được nuông chiều, từ từ nhai nuốt, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.

Vì vậy, kể từ ngày ấy, sáng nào trên bàn Trang Ngạn Du cũng sẽ có một hộp bánh ngọt nhỏ tinh xảo với giá trên trời.

Trong tuần đầu tiên, thực ra Trang Ngạn Du rất vui vẻ khi được ăn bánh ngọt mỗi ngày.

Trong tuần thứ hai, Trang Ngạn Du có hơi phân vân. Dù sao cậu thích phương thức ăn uống lành mạnh hơn, mỗi ngày nạp thêm một lượng lớn đường thực vật khiến cậu không cách nào làm quen được.

Mãi cho đến tuần thứ ba, khi Trang Ngạn Du vẫn thấy bánh ngọt nhỏ vào mỗi buổi sáng, cậu mở giao diện trò chuyện với Ôn Trầm Tập, muốn nói rồi lại thôi. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Cậu gõ chữ, gõ xong lại thấy hình như nói những lời này không tốt lắm nên lại xóa đi.

Sau khi xóa xóa viết viết vài phút, Trang Ngạn Du vẫn chưa quyết định phải trả lời như thế nào.

Cuối cùng cậu đã cảm nhận được sự phức tạp của con người.

Hóa ra có chuyện muốn nói lại không cách nào nói ra là cảm giác này ư… Thật kỳ diệu.

Nhưng có lẽ chuyện cậu viết viết xóa xóa đã khiến Ôn Trầm Tập chú ý, đối phương nhắn tin lại.

[Ôn Trầm Tập: Sao vậy?]

Trang Ngạn Du xóa hết những từ đã viết trước đó, cậu hỏi: [Sao là sao?]

[ Ôn Trầm Tập: Cậu muốn nói gì thế? ]

Trang Ngạn Du là một hệ thống rất thông minh. Cậu hiểu ngay rằng có thể đối phương mới mở khung chat với mình, sau đó lại thấy cậu đang trong tình trạng “đang soạn tin nhắn” nhưng mãi chưa gửi nên mới hỏi cậu làm sao.

Trang Ngạn Du thấy phải trả lời thẳng thắn ý định của mình với anh em tốt, cậu đắn đo gõ chữ: [Tôi nghĩ nói thật với anh, nhưng tôi sợ sự thật mất lòng. ]

[Trang Ngạn Du: Tôi không muốn anh buồn nên không biết có nên nói không.]

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Trang Ngạn Du nín thở.

Cậu cảm thấy tình cảm của cậu với anh em tốt sắp bước qua một giai đoạn mới.

Thời kỳ ma sát!

Một đôi có thể làm bạn bè tốt lâu dài thì lúc quen nhau phải hiểu biết về đối phương, còn phải cùng vượt qua một giai đoạn quan trọng!

Nếu trong đoạn thời gian này thành công, vậy xin chúc mừng cậu, cậu sẽ có được một người anh em tốt có thể giúp đỡ lẫn nhau !

Nếu không thể vượt qua, như vậy cậu với anh cũng chỉ có thể đi lướt qua đời nhau mà thôi.

[ Ôn Trầm Tập: Cậu nói đi. ]

[ Ôn Trầm Tập: Tôi sẽ không bực đâu. ]

Trang Ngạn Du nghiêm túc nhìn thoáng qua những lời này của Ôn Trầm Tập: [Vậy tôi nói thẳng nhé.]

[ Ôn Trầm Tập:Ừ. ]

Sau đó, Ôn Trầm Tập ngồi chờ ở phía bên kia.

Một phút đồng hồ trôi qua, rồi năm phút, mười phút trôi qua, nhưng khung đối thoại vẫn im ắng.

Trên giao diện chat không hề có dòng “đang soạn tin nhắn”.

Ôn Trầm Tập: ?

Không phải định nói gì à?

Ôn Trầm Tập đợi tin nhắn của Trang Ngạn Du, không còn lòng dạ nào làm việc. Vì vậy anh gọi một cuộc nội bộ: “Có phải bộ phận kỹ thuật điều tạm Trang Ngạn Du đi hỗ trợ không?”

Trợ lý Lâm: “Ngài chờ một lát, để tôi hỏi xem.”

Một phút đồng hồ sau, trợ lý Lâm trả lời: “Không có, hôm nay bộ phận kỹ thuật không điều tạm bất kỳ bộ phận nào. Bây giờ Trang Ngạn Du còn đang ở bộ phận dịch vụ kỹ thuật.”

Vậy sao không có tin tức gì?

Lại qua nửa giờ, ngay lúc Ôn Trầm Tập tự hỏi có nên nhờ trợ lý Lâm gọi người đi xuống xem một chút hay không, ảnh đại diện khung chat của Trang Ngạn Du hiện lên một tin nhắn mới.

Trang Ngạn Du gửi cho anh một văn kiện.

?

Văn kiện?

Ôn Trầm Tập nghi hoặc mở văn kiện lên, tiêu đề văn kiện------



Nội dung như sau:

[ Đầu tiên, tôi rất cảm ơn anh đã tặng bánh ngọt cho tôi. Tôi rất vui. Cụ thể hành vi biểu hiện vui vẻ như sau: 1. Mỗi ngày tôi ăn cơm chỉ ăn no bảy phần, nhưng vì vui vẻ nên đều kiên trì ăn hết bánh ngọt anh tặng mỗi ngày. 2. Bình thường khi tôi mỉm cười ở công ty chỉ để lộ ra sáu cái răng, sau khi ăn xong bánh ngọt, mỗi lần tươi cười đều sẽ lộ tám cái răng...]

Khi đọc báo cáo trình bày sáu điều thể hiện hành vi vui vẻ, tuy nghe rất nghiêm túc, nhưng kết hợp lại cùng nhau như vậy thì có vẻ..... Vừa kì quái vừa đáng yêu?

Ôn Trầm Tập: “...”

Anh tiếp tục lướt xuống xem.

[Mặc dù đồ ngọt ngon, nhưng lại ảnh hưởng xấu đối với sức khỏe. Các nghiên cứu cho thấy, lượng calo chứa trong bánh ngọt lớn hơn rất nhiều so với các loại thực phẩm khác. Khi cơ thể nạp quá nhiều năng lượng sẽ dễ dẫn đến béo phì. Bánh ngọt chứa hàm lượng đường cao, dễ khiến cho đường huyết tăng cao... Tổng kết lại: Ăn bánh ngọt trong thời gian dài sẽ gây nên: 1. Huyết áp cao; 2.Tăng đường huyết. 3. Có nguy cơ cao bị béo phì. ]

Tiếp đến còn đủ loại giấy tờ như đang báo cáo luận văn để minh chứng rõ ràng cho lời cậu nói, ba loại bệnh trên sẽ dẫn đến hậu quả gì, vv…

Cho đến cuối cùng, đây mới là phần báo cáo trọng tâm--- [Thật sự không cần tặng bánh ngọt cho tôi nữa!]

Đọc xong, Ôn Trầm Tập im lặng một hồi. Khó trách cậu viết hơn nửa giờ, tốc độ viết cũng khá nhanh, có khoảng chừng 2000 chữ.

Ôn Trầm Tập dở khóc dở cười.

[ Ôn Trầm Tập: Tôi xem xong rồi. ]

[ Trang Ngạn Du: Vậy ngày mai tôi sẽ không nhìn thấy bánh ngọt nữa, đúng không? ]

[ Ôn Trầm Tập: Ừ, cậu béo lên mấy cân rồi? ]

Ngược lại, lần này Trang Ngạn Du im lặng.

Sự im lặng kéo dài chừng năm phút.

Trang Ngạn Du - hệ thống số 11 kiếp trước - còn tôn trọng mọi số lẻ sau dấu thập phân. Vậy nên cân nặng cũng được nói thêm mấy chữ số đằng sau.

[ Trang Ngạn Du: 3,76 cân! ! ! ]

Có tận ba dấu chấm than, thể hiện đầy đủ tâm trạng vừa bi phẫn vừa không thể tin được của Trang Ngạn Du.

Trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất, trợ lý Lâm đang chuẩn bị đi đưa văn kiện, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến một tràng cười khẽ của Ôn Trầm Tập.

Tác giả có lời muốn nói:

Trang Ngạn Du: Thời kỳ quan trọng đáng ghét!