Trang Ngạn Du khôi phục cuộc sống ăn uống lành mạnh, buổi sáng ăn no bảy phần, buổi trưa ăn no vừa đủ, buổi tối ăn ít còn phải ít dầu muối.
Khác với trước đây, mỗi sáng cậu thức dậy sớm hơn bình thường một tiếng để đi chạy bộ.
Lúc trước ăn bánh ngọt nhỏ vui vẻ biết bao, bây giờ chạy bộ buổi sáng phải càng thêm gắng sức.
Số 11 đã làm con người được ba tháng lại cảm nhận được một nỗi vất vả lớn lao khác của loài người- tăng cân chỉ cần mười mấy ngày mà lại mất mấy tháng để giảm béo, mà chưa chắc đã giảm được.
Tuy rằng quá trình có hơi vất vả, nhưng nghĩ tích cực thì chí ít cậu đã qua giai giai đoạn đầu của thời kỳ cọ xát.
Cậu nói thật, từ chối quà của anh em tốt, nhưng anh em tốt không để ý. Điều này cho thấy thời kỳ cọ xát ban đầu vẫn còn tốt.
Hơn nữa chuyện này đã mang linh cảm cho Trang Ngạn Du.
Giữa anh em tốt với nhau, có đồ tốt đều sẻ chia cho nhau!
Anh em tìm được một nhà làm bánh ngọt rất ngon nên muốn cho cậu ăn thử, thế nên mới tặng cậu.
Ngược lại, nếu cậu ăn ngon hoặc phát hiện thứ gì đó thú vị, cậu có thể tặng cho anh đúng không?
Chẳng qua trên phương diện ăn uống, Trang Ngạn Du rất có kỷ luật. Cậu chú trọng về ẩm thực cuộc sống lành mạnh, cơ bản chưa từng đi ăn ngoài nên cơ hội phát hiện ra cửa hàng ăn ngon là rất thấp.
Thế thì chỉ có thể bắt tay vào phương diện thoải mái.
Một đồng nghiệp nói: “Ngồi mệt quá, cổ cũng khó chịu. Xem ra cuối tuần này tôi lại phải đi làm thử vật lý trị liệu cổ vai gáy.”
Những đồng nghiệp khác trả lời: “Hết cách rồi. Nhân viên văn phòng như chúng ta thường xuyên phải làm việc với máy tính trong thời gian dài. Mười người đã hết chín người bị bệnh về xương cổ. Nhưng anh có thể mua máy mát xa cổ thư giãn, cũng rất thoải mái.”
Tai Trang Ngạn Du khẽ động đậy, ngày nào người anh em cũng ngồi làm việc với máy tính trong văn phòng.
Không quá hai ngày, một bộ máy mát xa cổ được bảo vệ đưa đến văn phòng tổng giám đốc.
Đồng nghiệp: “Cái gì trên tay cậu vậy, Chu Tuyền?”
Chu Tuyền: “Máy chườm nóng, tay tôi không bị viêm gân thôi. Nhưng bộ phận chăm sóc khách hàng như bọn tôi phải thường xuyên gõ chữ nên cổ tay và ngón tay sẽ khó chịu, bèn mua cái này về.”
Đồng nghiệp: “Có tác dụng không? Tôi cũng bị viêm gân.”
Chu Tuyền: “Cũng được, thư giãn một chút cũng tốt, không còn khó chịu đến thế.”
Trang Ngạn Du lại động đậy tai, chẳng biết người anh em có thường xuyên gõ chữ hay không, nhưng phòng ngừa bệnh viêm gân một chút cũng tốt.
Chỉ trong hai ngày, một máy chườm nóng lại được bảo vệ đưa đến văn phòng tổng giám đốc.
Đồng nghiệp A: “Đây là tấm kê tay bàn phím tôi mới mua, cái này rất mềm, dùng tốt lắm. Tốt hơn cả cái trước đây!”
Đồng nghiệp B: “Tôi cũng muốn thay tấm kê tay bằng gỗ này sớm. Tôi hay bị ra mồ hôi mà cái này lại không thoáng khí. Mau gửi cho tôi link đặt hàng đi!”
Trang Ngạn Du cũng lặng lẽ xin một cái link đặt hàng.
Tai Trang Ngạn Du nghe đủ tám phương, lục tục đưa không ít đồ đến văn phòng tổng giám đốc. Ngay cả phòng bảo vệ đi giao chuyển phát nhanh cũng bắt đầu buồn bực: “Dạo gần đây, tổng giám đốc Ôn có rất nhiều đồ chuyển phát nhanh...”
Ôn Trầm Tập nhận toàn bộ đồ Trang Ngạn Du đưa tới, anh cũng sẽ gửi một ít quà nhỏ về.
Sau khi nhận đồ, anh lại hơi lo nhân viên nhỏ chỉ có chút tiền lương như vậy, mà cậu luôn mua đồ cho anh thế thì cậu có đủ dùng hay không?
Sau đó chỉ có thể tăng lương! Thêm tiền thưởng!
Nhưng mỗi lần chỉ tăng lương cho mỗi trung tâm dịch vụ tầng 16?
Như thế rất kỳ lạ.
Vì vậy toàn bộ nhân viên ở trụ sở chính đều được tăng lương theo.
Bộ phận tài vụ lại hơi lo lắng, gần đây sếp lớn thường xuyên tăng lương, mà nhân viên ở trụ sở chính nhiều như vậy, tính ra toàn bộ thì khoản chi lương khá nhiều. Bên này chi nhiều thì lãi ròng của công ty sẽ giảm bớt, chỉ sợ rằng khi kiểm kê lợi nhuận cuối năm sẽ không đạt chỉ tiêu mong muốn, đây cũng không phải là chuyện tốt.
Nhưng đến cuối tháng sau, bộ phận tài vụ vừa hạch toán, chẳng những lãi không ít mà còn tăng gấp đôi!
Sau khi nghiên cứu kỹ mới phát hiện rằng, thì ra việc được lương đã khiến nhân viên xúc động, mọi người làm việc đều chăm chỉ hơn. Vốn tháng sau mới có thể đưa một ít sản phẩm và hệ thống mới, kết quả tất cả đều được đưa ra thị trường trước thời hạn!
Thời gian ra mắt sớm có nghĩa là giảm chi phí, mà giảm chi phí có nghĩa là tăng lợi nhuận.
Bộ phận tài vụ đều rất kinh ngạc, thầm nghĩ: “Không hổ danh tổng giám đốc Ôn! Chúng ta không có tầm nhìn xa trông rộng!”
Vì thế tất cả mọi người cảm thấy việc ở lại Công ty Khoa học kĩ thuật Úy Lam là một lựa chọn chính xác nên đi làm càng thêm cố gắng.
Diện mạo công ty như rực rỡ hẳn lên, khiến trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc - Lâm Lâm không thể bỏ qua.
Bởi vì Lâm Lâm phát hiện rằng, ngay cả văn phòng tổng giám đốc lạnh như băng cũng đột nhiên trở nên ấm áp và gần gũi.
Hoa được bày trên bệ cửa sổ, trên bàn đặt đồ trang trí thủ công rất đáng yêu, còn có một tấm kê tay tinh xảo mềm mại, có chút dễ thương trước máy tính.
Nhất là một số máy mát xa trên sô pha, bỗng chốc khiến Lâm Lâm thấy mối quan hệ với tổng giám đốc được kéo gần lại, thì ra tổng giám đốc Ôn cũng có bệnh nghề nghiệp.
Thế nên lá gan Lâm Lâm cũng lớn hơn. Sau khi vội vàng báo cáo công tác xong, anh ta không nhịn được kể một chút với Ôn Trầm Tập về biến hóa gần đây của công ty.
Ôn Trầm Tập nhíu mày, không tài nào ngờ được rằng anh muốn danh chính ngôn thuận tăng thêm tiền lương cho Trang Ngạn Du mà còn có thể đạt được hiệu quả như vậy.
-
Tuần này Trang Ngạn Du lại bị điều đến bộ công trình. Công việc của bộ công trình và dịch vụ kỹ thuật không giống nhau, nơi này bận rộn đến mức có rất ít thời gian được xem điện thoại di động. Mãi cho đến lúc ăn cơm trưa, Trang Ngạn Du mới nhìn thấy tin nhắn đồng chí Trang gửi cho cậu.
Ông Trang nói hoa quả ông trồng chín rất nhiều, ăn chẳng hết mà lại không có thời gian đi bán nên chỉ đóng gói đơn giản một túi bạt lớn cho Trang Ngạn Du. Ông gửi tài xế đưa vào thành phố, bảo Trang Ngạn Du chia cho bạn cậu ăn.
Trang Ngạn Du gửi tin nhắn cho Ôn Trầm Tập, hỏi anh có muốn ăn trái cây không.
[Trang Ngạn Du: Trái cây này là ba tôi trồng, ăn rất ngon, rất tươi, không có thuốc trừ sâu.]
[Ôn Trầm Tập: Được.]
Trang Ngạn Du vui vẻ: [Được. Vậy sau khi tan ca tôi sẽ đi lấy, ngày mai sẽ mang cho anh.]
[Ôn Trầm Tập: Cậu đi lấy ở đâu? Không gửi chuyển phát nhanh hả?]
[Trang Ngạn Du: Không gửi chuyển phát nhanh, ba tôi nhờ tài xế đi vào thành phố cầm giúp.]
Điều này liên quan đến điểm mù tri thức của Ôn Trầm Tập.
[Ôn Trầm Tập: Gửi nhờ tài xế vào thành phố? Không thể gửi chuyển phát nhanh ư?]
[Trang Ngạn Du: Chuyển phát nhanh đi theo lộ trình chọn hàng xuất hàng từ nhà kho này đến nhà kho kia, tốc độ chậm hơn nên hoa quả không còn tươi nữa.]
[Ôn Trầm Tập: Chuyển phát nhanh cùng thành phố.]
[Trang Ngạn Du: Bên kia là vùng núi nên ít gửi chuyển phát nhanh cùng thành phố, có đôi khi vài ngày mới đến một lần. Nhưng mỗi ngày đều có xe buýt vào thành phố, người trong thôn thích gửi đồ đạc đi xe buýt vào thành phố, còn có điểm lấy hàng cố định, chỉ cần qua bên kia lấy hàng là được.]
Nhìn Trang Ngạn Du gửi voice chat tới, Ôn Trầm Tập hơi nhíu mày.
Trang Ngạn Du chưa bao giờ e ngại nói về quê nhà ở trước mặt anh, nói về chuyện mình là người nông thôn, kể cả nhà cậu rất nghèo khó.
Điều này khiến người ta cảm thấy cậu rất chân thành.
Ôn Trầm Tập gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, anh gọi điện thoại cho trợ lý Lâm: “Hủy lịch bữa tối nay.”
Trợ lý Lâm còn chưa chắc chắn: “Tối nay ngài ăn tối với thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Tiêu thị. Ngài chắc chắn muốn hủy hẹn chứ?”
Ôn Trầm Tập “Ừ” một tiếng: “Hẹn họ vào thời gian khác.”
Nói xong anh cúp điện thoại rồi gửi tin nhắn cho nhân viên nhỏ: “Sau giờ làm tôi đi cùng cậu.”
Trang Ngạn Du nhìn thấy tin nhắn này, cậu vui đến nỗi mắt phát sáng cả lên. Thậm chí ngay cả khi gõ chữ, cậu không kiềm được mà lại thêm dấu chấm than: [Được!]
[Trang Ngạn Du: Lâu lắm rồi tôi chưa gặp anh!]
Tuy hai người làm chung một công ty, nhưng hầu như không có thời gian gặp mấy!
Lần trước Trang Ngạn Du nhìn thấy anh em tốt, chẳng qua vừa hay đối phương đã lên xe rời đi, hai người chưa kịp nói chuyện!
Cũng hơn hai tháng kể từ lần đi câu cá ở khu du lịch sinh thái!
Ôn Trầm Tập nhếch môi, anh vừa định gõ chữ thì Trang Ngạn Du lại gửi tin nhắn tới.
[Trang Ngạn Du: Tôi rất muốn nói chuyện với anh, không đơn giản chỉ là nhắn tin trên wechat.]
Thật lòng cậu rất muốn cùng người anh em trò chuyện, tâm sự nhân sinh.
Nhất là trong khoảng thời gian làm người này, cậu đã có quá nhiều cảm ngộ, cũng như có nhiều cái nhìn đối với nhân sinh nên muốn chia sẻ với người khác!
Ôn Trầm Tập ngừng lại một lát, anh nhìn những lời này của Trang Ngạn Du, một hồi lâu mới trả lời lại: “Ừm“.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Trầm Tập: Tôi nghĩ mình vẫn còn khống chế được! (Theo đuổi quá dễ dàng sẽ khiến đối phương không trân trọng.)