Sau khi hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt, bọn họ đợi tan tầm sẽ đến nhà ga vận chuyển hàng chuyên dụng để lấy vài món đồ.
Để không phải tăng ca, Trang Ngạn Du đã sớm làm xong công việc của mình.
Nhưng kế hoạch không cản được sự thay đổi, khi còn hơn 30 phút mới tan tầm, một nhân viên kỹ thuật vội vàng chạy lại nói chương trình của một dự án có chút vấn đề nhỏ, cần tìm một kỹ sư hỗ trợ gấp.
Bộ phận kỹ thuật cực kỳ thiếu người, ai cũng còn nhiều công việc trên tay, nếu không sẽ chẳng thường xuyên điều tạm người từ các bộ phận khác.
Bây giờ, phần lớn các kỹ sư đều đang bận hạng mục của mình, mà dự án hệ thống quản lý cảng thông minh đang gặp vấn đề về kỹ thuật hệ thống. Nhưng khi đó những người phụ trách dự án này đã bị phái đi làm hạng mục khác, hầu hết mọi người trong bộ phận đều đã đi công tác.
Vậy nên chỉ còn lại một kỹ sư phụ trách dự án này là ở lại, anh ta biết tình hình bèn bắt tay vào nghiên cứu, bảo đây chỉ là vấn đề nhỏ có thể giải quyết. Anh ta sẽ tạm thời tăng ca, nhưng cần có người hỗ trợ.
Thế là việc hỗ trợ này bèn giao cho Trang Ngạn Du và Chu Tuyền.
“Tiểu Trang, tiểu Chu, thành thật xin lỗi các cậu. Các cậu cũng biết bộ phận kỹ thuật chúng tôi thiếu người, mà yên tâm, bộ phận bọn tôi có tính thêm tiền lương tăng ca, tuyệt đối không thiếu phần các cậu!” Quản lý Từ áy náy nói.
Thật ra Chu Tuyền còn khá ổn, bản thân anh ta yêu thích tới nơi này, đương nhiên là đồng ý ngay lập tức.
Chủ yếu quản lý Từ vẫn lo lắng về Trang Ngạn Du.
Cậu vẫn chưa chuyển về đây mà đã cho tăng ca, chỉ sợ dọa người chạy mất.
Nếu không phải lần này thật sự rất thiếu người, ông cũng sẽ không mở miệng.
Thật lòng Trang Ngạn Du không muốn tăng ca, cậu chỉ thấy nếu chương trình máy móc có vấn đề, xảy ra sự cố lớn hoặc hàng hóa chồng chất không được đóng gói, nhất định công ty của Ôn Trầm Tập sẽ bị ảnh hưởng.
Tưởng tượng đến việc này sẽ ảnh hưởng Ôn Trầm Tập, Trang Ngạn Du không nghĩ ngợi nhiều đã đồng ý.
Trang Ngạn Du: “Không sao, mà người ở đâu vậy? Cháu sẽ qua đó ngay.”
Cậu nhanh chóng đồng ý như vậy khiến quản lý Từ có cảm giác được thương mà sợ: “Vậy… Vậy cậu đồng ý rồi hả?”
Trang Ngạn Du còn vội hơn ông. Khi quản lý Từ còn đang kinh ngạc, Trang Ngạn Du đã tự tìm hiểu rồi tập trung tinh thần vào mục tiêu, bay thẳng đến chỗ kỹ sư đó.
Quản lý Từ lẩm bẩm: “Thật khó tin, hôm nay tiểu Trang lại chủ động đến đây.”
Chu Tuyền buồn cười: “Quản lý, chú mau nói cho chúng cháu biết bây giờ phải làm gì.”
Quản lý Từ hoàn hồn lại, ông vội vàng nói: “ Đúng đúng, đi thôi. Bây giờ Tiểu Trang đang trao đổi với kỹ sư ấy, tôi đã nói tình hình với các kỹ thuật viên, có khả năng các cậu phải đi đến bến tàu một chuyến.”
Ông cũng thấy may mắn: “Cũng may là ở chính khu này.”
Hiện nay, phần lớn các cảng tàu đều sử dụng hệ thống tự động hóa việc quản lý và điều khiển các container, có liên quan đến hệ thống cần cẩu, thuật toán, thí nghiệm vận tải, vv…. Lúc đó, hạng mục này của Khoa học công nghệ Úy Lam hợp tác với chính phủ là một hạng mục vô cùng quan trọng. Vấn đề hiện tại của hệ thống chỉ là một vấn đề nhỏ, tuy vậy, cả nhóm nghiên cứu vẫn rất chú trọng, tỏ thái độ nhất định phải giải quyết.
Trang Ngạn Du và Chu Tuyền cùng với kỹ sư Tần Dịch Nguyên nhanh chóng di chuyển tới bến cảng xem xét tình huống của hệ thống. Bởi vì Trang Ngạn Du đi quá vội, cậu quên nói cho Ôn Trầm Tập một tiếng.
Đến giờ tan làm, Ôn Trầm Tập để tài xế đi về trước, còn anh ở bãi đỗ xe ngồi chờ Trang Ngạn Du.
Sợ cậu tìm không thấy chỗ để xe riêng của anh nằm ở đâu, anh đã yêu cầu tài xế viết đường đi cụ thể, sau đó chuyển qua cho cậu.
Nhưng đợi được nửa tiếng, Trang Ngạn Du vẫn chưa trả lời Wechat.
Ban đầu, Ôn Trầm Tập nghĩ giờ tan làm sẽ có nhiều người trong thang máy, có lẽ Trang Ngạn Du đang đợi thang máy. Mà đã qua nửa tiếng chẳng thấy người đâu, Ôn Trầm Tập bèn gọi điện thoại cho trợ lý Lâm: “Bộ phận kỹ thuật ở lại tăng ca à?”
Trợ lý Lâm còn chưa tan ca, anh ta nghe vậy thì đáp: “Bộ phận kỹ thuật tăng ca là việc bình thường, tôi hỏi thử giúp ngài nhé?”
Ôn Trầm Tập: “Được.”
Trợ lý Lâm cúp điện thoại xong bèn nhanh chóng gọi cho giám đốc bộ phận kỹ thuật.
Giám đốc bộ phận kỹ thuật cũng đã quen, trước kia ông không hay nói chuyện với vị trợ lý tổng giám đốc này. Phần lớn thời gian gặp mặt của họ đều ở là cuộc họp quyết định hạng mục, dù sao bộ phận kỹ thuật không chỉ có mỗi ông làm giám đốc.
Dạo gần đây trợ lý Lâm đã nhiều lần gọi điện thoại đến vì Trang Ngạn Du, giám đốc bộ phận kỹ thuật không khỏi cảm khái: “Trợ lý Lâm, cậu lại tìm người sao?”
Lâm Lâm: “Đúng vậy, giám đốc Trương. Xin hỏi cậu Trang Ngạn Du hiện đã tan làm chưa?”
Giám đốc bộ phận kỹ thuật không ở công ty nên không biết tình hình : “Tôi phải gọi điện thoại hỏi một chút... Nhưng trợ lý Lâm, cậu có thể nói rõ một chút không, rốt cuộc Trang Ngạn Du này là..... Ừm?”
Lời nói tuy mập mờ, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Suy cho cùng lai lịch của Trang Ngạn Du này là gì? Tại sao trợ lý tổng giám đốc lại thường xuyên tìm cậu?
Lâm Lâm nói với giọng sâu xa: “Sếp rất để ý đến cậu ấy.”
Anh ta chỉ nói một câu, cũng không nhiều lời thêm.
Giám đốc bộ phận kỹ thuật là người thông minh, chỉ cần câu này đã đủ rồi.
Ông còn đang nghĩ, trước đây mỗi khi ông coi trọng người tài giỏi nào đó thì chỉ cần báo lên cấp trên, cơ bản không tốn sức lực đã dễ dàng đưa người về bộ phận, mà công ty Khoa học kĩ thuật Úy Lam là nơi tốt không nơi nào bằng.
Dù cho ông không giành được, chỉ cần ông báo lên cấp trên, sếp Ôn sẽ phái chuyên gia ra tay đàm phán. Sau đó, đợi xem Trang Ngạn Du yêu cầu đãi ngộ lương thưởng như thế nào, tiếp đó ông chỉ việc chờ cậu về bên bộ phận kỹ thuật là xong.
Lần này ông đã đợi mấy tháng mà vẫn không thấy người đâu.
Sợ là sếp Ôn không chỉ quan tâm đến kỹ thuật mà còn quan tâm đến người, đúng không?
Cho nên nếu cậu không muốn, sếp Ôn sẽ theo ý cậu, không cưỡng ép gì.
Giám đốc bộ phận kỹ thuật gọi điện thoại cho quản lý Từ hỏi người, sau khi có câu trả lời thì lập tức trả lời Lâm Lâm.
Chưa đầy ba phút, Ôn Trầm tập đã biết chuyện Trang Ngạn Du đang ở bến tàu, e là một lát nữa còn chưa thể quay về.
Lâm Lâm ướm hỏi: “Vậy ngài có dùng bữa tối với giám đốc của tập đoàn Tiêu thị hay không?”
Sếp Ôn nhà mình đã dành riêng khoảng thời gian dùng bữa tối với Trang Ngạn Du, kết quả bị cậu cho leo cây.
Lâm Lâm yên lặng khâm phục Trang Ngạn Du, chẳng lẽ tất cả người làm kỹ thuật đều không sợ cường quyền như vậy sao?
Đây là Ôn Trầm Tập đó nha.
Ôn Trầm Tập từ chối: “Đi đến bến tàu.”
Lâm Lâm ngẩn người, ý này là muốn anh ta đi cùng, nên anh ta đáp lại ngay: “Vâng, tôi đến ngay.”
-
Hệ thống quản lý thông minh ở cảng tàu đúng là có xuất hiện một số vấn đề nhỏ về tự động hóa, nhưng đã nằm trong dự tính, hơn nữa đã có phương án đề phòng, việc xử lý cũng rất đơn giản, chẳng qua hơi tốn thời gian.
Trang Ngạn Du phát hiện rằng kỹ thuật vẫn còn hơi đơn giản, tốc độ cũng chưa đủ nhanh.
Cậu hỏi Tần Dịch Nguyên: “Tốc độ tính toán này là nhanh hả? Còn nhanh hơn được nữa không?”
Với tư cách là kỹ sư theo dõi hạng mục này, Tần Dịch Nguyên rất tự hào, ưỡn ngực nói: “Không đâu. Chúng tôi thấy tốc độ tính toán này rất nhanh, khoảng năm phút có thể sắp xếp 150km thùng hàng lớn sắp xếp theo thứ tự một cách hoàn hảo, tốc độ vận chuyển hàng hóa nhanh hơn gấp 10 lần so với trước đây.”
Trang Ngạn Du: “Nhưng nó không thể nhanh hơn sao?”
Tần Dịch Nguyên nhìn cậu với vẻ kỳ quái: “Người anh em, cậu đùa cái gì thế. Đây được coi như là tốc độ nhanh nhất rồi, ngoài trừ Công ty Khoa học kĩ Thuật Uý Lam chúng ta ra, hầu như không có công ty nào có thể làm được như vậy.”
Mà Công ty Khoa học kĩ thuật Úy Lam là công ty công nghệ hàng đầu trong nước, ngay cả bọn họ còn không thể làm nhanh hơn được chứ đừng nói là các công ty khác.
Trong mắt Trang Ngạn Du lộ ra vẻ trầm tư.
Tần Dịch Nguyên vừa đi công tác, anh ta không ở công ty nên không biết chuyện về Trang Ngạn Du ở bộ phận kỹ thuật. Anh ta giống như người anh trai tốt bụng, vỗ bả vai Trang Ngạn Du, nói: “Tiểu Trang, tôi nhìn ra được cậu rất có hứng thú với việc lập trình. Cứ thế nhé, về sau nếu tôi ở công ty, cậu có thể đến bộ phận kỹ thuật tìm tôi dạy, tôi sẽ hướng dẫn một chút cho cậu.”
Chu Tuyền đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, chẳng lẽ anh không biết giám đốc bộ phận kỹ thuật đã đến nói chuyện với anh Trang nhà chúng tôi sao?
Trang Ngạn Du đang suy nghĩ nên thuận miệng đáp: “Ừm, cảm ơn anh.”
Tần Dịch Nguyên còn nói: “Hay là chút nữa tan ca, tôi mời cậu ăn cơm nhé?”
Lúc này Tần Dịch Nguyên mới chú ý còn có Chu Tuyền ở đây.
Chu Tuyền dáng dấp cao lớn, ngũ quan đoan chính, nhưng vì làn da ngăm đen nên anh ta nhìn rất giống sinh viên thể dục. Khi anh ta cười có chút ngốc, vừa nghe thấy Tần Dịch Nguyên muốn mời khách, còn tưởng rằng có thể cọ cơm nên vô cùng phấn khởi.
Kỳ quái, thế mà vừa rồi anh ta lại không nhìn thấy một người cao lớn như vậy ở đây?
Tần Dịch Nguyên giật giật khóe miệng, cũng không thấy xấu hổ khi vừa nãy thầm nghĩ chỉ muốn mời Trang Ngạn Du, vì vậy anh ta chỉ đành tiếp tục nói: “Được rồi, cùng đi thôi.”
Nghe bọn họ nói đến việc tan ca sẽ đi ăn cơm, lúc này Trang Ngạn Du mới nhớ ra mình có hẹn với anh em tốt.
Cậu lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên thấy mấy cái tin nhắn anh em tốt gửi đến!
Trang Ngạn Du mặc kệ những thứ khác, cúi đầu trả lời rằng mình đang tăng ca.
Sau một lúc, điện thoại vang lên, là Ôn Trầm Tập gọi đến.
Ôn Trầm Tập: “Cậu đã tan ca chưa?”
Trang Ngạn Du nhìn vào giao diện hệ thống rồi nói: “Có thể còn cần tốn chút thời gian nữa.”
Ôn Trầm Tập: “Được, tôi đợi cậu.”
Trang Ngạn Du hơi áy náy, bây giờ đã 7h30, mà bọn họ đã tan ca lúc 5h30. Vậy mà cậu đã để anh em tốt đợi đến 2 tiếng!
Trang Ngạn Du: “Tôi làm xong việc sẽ trở về tìm anh.”
Ôn Trầm Tập: “Không cần, bây giờ tôi đang ở bến tàu.”
Trang Ngạn Du vui mừng: “Anh đã đến đây rồi sao?”
Ôn Trầm Tập: “Ừm, tôi đang ở chỗ cửa kiểm tra hải quan bên kia. Cậu xong việc rồi đi thẳng đến đây là được.”
Sau khi cúp điện thoại, Trang Ngạn Du có phần đứng ngồi không yên.
Cậu phân tích tâm trạng bây giờ của mình, hình như đây là cảm giác gấp không đợi nổi.
Hóa ra tâm trạng bây giờ là đang sốt ruột, trước đây khi còn là hệ thống thì chưa nhận thức được tâm trạng này.
Trang Ngạn Du cảm thấy mình lại học thêm được nhiều hơn, ánh mắt cậu bừng sáng.
Lúc gọi điện thoại xong rồi quay trở lại, Tần Dịch Nguyên thấy cả người cậu toát ra một bầu không khí khác lạ. Trang Ngạn Du vốn đã có một khuôn mặt đẹp, lúc này vì vui mà mặt ửng hồng lên.
Tần Dịch Nguyên cảm khái người này thật dễ nhìn, vì thế anh ta nhịn không được hỏi lại: “ Trang Ngạn Du, lát nữa tôi mời cơm cậu có đi không? Cậu chưa ăn cơm nhỉ?”
Trang Ngạn Du từ chối: “Tôi có hẹn với người khác rồi.”
Tần Dịch Nguyên hơi tiếc nuối: “Hóa ra là vậy, thế thì lần sau nhé.”
Cuối cùng giao diện đã được tải xong, tất cả hệ thống tự động hóa quản lý được khôi phục bình thường, Trang Ngạn Du vừa thấy công việc đã xong bèn chào hỏi hai người rồi vội vã rời đi.
Tần Dịch Nguyên cũng đang chuẩn bị rời đi. Anh ta mới vừa bước được một bước, chợt nghe Chu Tuyền bên cạnh nói: “Ờm, tiền bối, vậy chúng ta có đi ăn cơm không?”
Tần Dịch Nguyên ngoảnh lại, chỉ thấy Chu Tuyền với vẻ mặt mong chờ nuốt nước miếng, có lẽ đang thật sự rất đói bụng.
Tần Dịch Nguyên: “....”
Trang Ngạn Du chạy chậm đến cửa kiểm tra hải quan, quả nhiên thấy một chiếc xe quen thuộc.
Dường như anh đã thấy cậu chạy lại đây, cửa xe mở ra, Ôn Trầm Tập mặc vest bước xuống xe.
“Xong việc rồi?”
Trang Ngạn Du hít một hơi thật sâu, cậu gật đầu: “Xong rồi.”
Ôn Trầm Tập: “Lên xe trước đi.”
Hai người ngồi vào trong xe, Ôn Trầm Tập nhìn đồng hồ, bây giờ là 8 giờ kém 10 phút, đã vượt quá thời gian làm việc của nhân viên nhỏ.
Ôn Trầm Tập: “Không phải cậu nói không thích tăng ca sao? Cậu là nhân viên bộ phận dịch vụ kỹ thuật, nếu cậu không muốn làm thì bộ phận kỹ thuật cũng không thể bắt cậu tăng ca được.”
Trang Ngạn Du lắc đầu: “Lần này tình huống không giống.”
Ôn Trầm Tập: “Sao lại không?”
Trang Ngạn Du nghiêm túc nói: “Tuy tôi không muốn tăng ca, nhưng việc này quan trọng hơn.”
“Là sao?”
Trang Ngạn Du nói: “Hệ thống quản lý thông minh của bến tàu khá phức tạp. Nếu nó có vấn đề gì thì sẽ ảnh hưởng đến công ty, cũng sẽ ảnh hưởng đến anh.”
Nếu so sánh với anh em tốt, tăng ca có là gì!
Ôn Trầm Tập nhìn thoáng qua nhân viên nhỏ bên cạnh. Trước đây bộ phận kỹ thuật đưa ra mức lương vô cùng hậu hĩnh để cậu tới đây làm việc, nhưng cậu không muốn vì lý do ghét tăng ca.
Bây giờ lại vì lo sẽ ảnh hưởng đến anh nên chủ động tăng ca?
Nghe câu trả lời của cậu, bỗng dưng Ôn Trầm Tập cảm thấy chờ hơn hai tiếng đồng hồ cũng chẳng phải là vô ích.