Góc Khuất Của Số Mệnh

Chương 21: Mượn nước đẩy thuyền



Một câu hỏi đơn giản của anh nhưng lại khiến cô loạn nhịp một lần nữa. Chẳng lẽ, cô thích người này đến vậy sao. Khó kiềm chế cảm xúc của mình, muốn gần gũi anh hơn. Chỉ là, anh đối với cô lại không như vậy.

“Có đau không?”

Sở Vãn Tình ngẩng mặt lên nhìn anh.

“Sao anh lại ra đây?”

Anh không trả lời câu hỏi của cô.

“Vào nhà đi.”

Sở Vãn Tình gật gật đầu bước theo sau anh. Cô nhìn anh thế nào cũng không giống như mọi người nói. Dáng người cao gầy, lưng thẳng tắp. Trên người luôn toát ra một loại khí chất cao quý.

Bước vào trong nhà.

Cô lại có chút lúng túng. Lỡ như anh hỏi việc mình… Thì trả lời thế nào đây? Cô ngồi trên ghế im lặng.

Anh ngồi một bên cũng im lặng.

Cô khẽ ngước mắt lên nhìn anh. Cuối cùng cũng không chịu nổi lên tiếng.

“Anh có điện thoại không?”

Câu hỏi vừa thốt lên cô muốn cắn đứt lưỡi mình cho rồi.

“Không!”

Nhưng rất may mắn, anh vẫn trả lời khiến cô bớt xấu hổ một chút.

Cô gật đầu. Bầu không khí lại trở về vẻ im lặng.

Cô lại lén lút nhìn anh.

“Tôi khó coi đến như vậy hả?”

Cô lẩm bẩm một mình như sợ anh nghe thấy vậy.

Chợt anh nâng mắt.

Sở Vãn Tình giật bắn người vì xấu hổ, cô vội vàng xuống ghế chạy vào trong.

“…” Thượng Quan Nhất.

Nhưng trên khoé môi lại nở một nụ cười không rõ ràng.

[…]

Sở Vãn Tình chạy vào nhà tắm rửa mặt. Cô nhìn gương mặt đỏ bừng của mình.

“Sao mình cứ làm chuyện xấu hổ như vậy chứ.”

Hết lần này đến lần khác đều bị bắt tại trận.

Nhưng cảm giác đó…

Hít sâu một hơi để ổn định lại cảm xúc của mình.

“Giờ phải mua một ít đồ dùng nhà bếp nữa. Nếu không thì nấu ăn kiểu gì.”



Tuy miệng nói như vậy nhưng vẫn chưa dám ló đầu ra khỏi phòng tắm.

Bên ngoài.

Điện thoại trên bàn cô reo lên.

Anh nhìn sang, là một tin nhắn.

[…]

***

Khách sạn Q.

Phòng mười sáu, tầng ba.

Trần Hưng ngồi trên ghế sofa, tay cầm ly rượu lắc lư. Tay còn lại giữ điện thoại.

“Yên tâm, sẽ không ai biết đâu. Con nhỏ ngốc đó nhìn cũng không tệ. Cứ như vậy mà giao cho một kẻ đầu đường xó chợ thì hơi tiếc. Cứ để tôi tận hưởng một chút cũng không thiệt.”

Lời nói vô sĩ lại phát ra từ miệng của con nhà danh môn. Vừa nghe thôi đã muốn nôn đến nơi rồi.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Hắn ta liền dập máy, chỉnh đốn lại quần áo của mình. Nụ cười nham nhở cũng thu lại thay vào đó là dáng vẻ chuẩn mực thường thấy.

Cửa vừa mở ra.

Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Anh ta bị đánh đến không có một cơ hội phản kháng nào cả. Vì trên đầu là bao trùm kín.

[…]

Mười lăm giờ chiều.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập và âm thanh ồn ào như có rất nhiều người.

Rầm! Cánh cửa mở tung ra.

Trần Hưng không một mảnh vải che thân và bên cạnh là một cô gái lạ lẫm. Hắn ta với cơ thể đau nhức chỉ có gương mặt dường như chẳng có gì là khác thường. Cứ như trận đòn vừa rồi không hề đá động đến mặt hắn ta.

Cô gái bên cạnh thút thít, lấy chăn che người mình lại.

Sở Vãn Linh không thể nào ngờ được Trần Hưng lại… Chuyện này là sao?

“Anh Trần Hưng! Sao anh lại?”

Trần Hưng dây dây thái dương rồi giật bắn người.

“Vãn Linh! Em nghe anh giải thích đi. Chuyện này…”

Chát! Cái tát tay như trời giáng khiến hắn ta im lặng.

Cô gái bên cạnh vội vàng mặc quần áo vào, nước mắt đầm đìa chỉ về phía Trần Hưng.

“Là anh ta cưỡng ép tôi. Tôi vừa đến đây làm vậy mà… Hức! Tôi chết đi cho rồi. Giờ tôi còn mặt mũi gì nhìn ai nữa.”

Cô ta lao ra ngoài.

“Không phải như vậy đâu. Em nghe anh giải thích đi.”



“Anh làm tôi thất vọng quá.”

Cô ta bước nhanh ra ngoài.

Trần Hưng luống cuống mặc quần áo vào đuổi theo sau.

Một màn này nhanh chóng được lan truyền khắp nơi trên mạng xã hội. Điều đáng nói hơn là không hề làm mờ hay che đậy hình ảnh nhạy cảm gì.

[…]

Quay lại phía Sở Vãn Tình.

Cô cũng không biết anh đã đi đâu nên đành đến trung tâm thương mại một mình. Cô nhìn lên màn hình lớn liền quay đi. Chuyện xấu hổ như vậy cũng… Mà người đó là chồng sắp cưới của chị Vãn Linh. Sao lại như vậy? Đàn ông đều như vậy sao?

Vào dịp cuối tuần, mọi người đến trung tâm thương mại khá đông đúc.

Sở Vãn Tình cứ mãi lo suy nghĩ nên bị nhóm thanh thiếu niên phía sau xô đẩy.

“A…”

Cô giật mình khi ngã về phía bậc thang cuốn.

Bên vòng eo xuất hiện bàn tay thon dài giữ lại.

“…” Sở Vãn Tình vẫn ánh mắt ngây ngô ấy ngẩng mặt lên khi biết là anh.

Cả bọn cũng giật bắn người, liền muốn bỏ đi.

“Ai dám bước thêm bước nữa, tôi đánh gãy chân kẻ đó.”

Giọng nói lạnh lẽo chẳng có chút độ ấm nào.

“…” Cả bọn như bị điểm huyệt đứng im tại chỗ, thở cũng không dám thở mạnh.

Một người trong số đó lên tiếng, cúi thấp đầu.

“Bọn, bọn em xin lỗi.”

“Để tôi ném cậu xuống rồi xin lỗi. Cậu thấy sao?”

Cậu ta nuốt nước bọt, chân tay rung lẩy bẩy.

“Bọn em thật sự không cố ý. Là thật đó.”

Vừa nghe thôi đã khiến họ sắp khóc đến nơi rồi.

Sở Vãn Tình níu góc áo anh nhỏ giọng.

“Bỏ đi. Tôi cũng không sao.”

Anh rũ mắt xuống nhìn cô.

“Nếu tôi không đến. Hậu quả sẽ thế nào. Lương thiện cũng phải đặt đúng chỗ. Nếu không người chịu thiệt chỉ có cô thôi.”

Anh xoay người bỏ đi.

Lần đầu tiên, cô nghe anh nói nhiều đến như vậy. Nhưng cô lại cảm thấy rất vui. Có phải, anh luôn âm thầm đi theo bảo vệ mình không.