Góc Khuất Của Số Mệnh

Chương 22: Cảm giác khác biệt



Cô bước nhanh hơn để kịp bước chân, tay níu góc áo.

“Anh đừng đi nhanh như vậy.”

Anh không nói gì nhưng rõ ràng là bước chân chậm hơn rồi dừng lại với câu hỏi của cô.

“Anh thích ăn món gì nhất?”

Sở Vãn Tình mỉm cười.

Anh rũ mắt xuống nhìn cô.

Ánh mắt mong chờ câu trả lời của anh.

“Gì cũng được.”

Rõ ràng trong câu trả lời của anh không chút tự nhiên. Có một cô vợ ngoài ý muốn còn quan tâm đến cảm xúc của anh. Thà rằng cô chán ghét, xem thường anh thì sẽ dễ dàng giải quyết hơn. Chuyện này đúng là quá hoang đường.

[…]

Trở về chung cư Vân Đông.

Đúng là kẻ đáng ghét vừa đi người khó ưa lại đến.

Cửa không khóa.

Cô nhìn anh.

Anh đẩy cửa bước xuống.

Người ngồi trên ghế không ai khác chính là ông nội Sở. Còn bên cạnh là vị thuật sĩ ăn mặc kì lạ.

“Ông nội!”

Ông nội Sở gật gật đầu.

“Cháu vào trong đi. Ông có việc cần nói với cậu ta.”

Sở Vãn Tình nhìn anh có chút lo lắng.

“Cháu có nghe ông nói không. Đi vào trong.”

Giọng ông có chút lớn như đang quát.

“Vâng!”

Cô giật mình chậm chạp bước vào nhưng vẫn nhìn về phía anh.

Anh cũng không mấy để tâm đi vào trong đặt túi thức ăn lên bàn.

Vị thuật sĩ ngồi bên cạnh híp mắt nhìn anh. Người này sao đôi lúc lại xuất hiện ấn kí đó. Còn hiện tại, mình không cảm nhận được. Chẳng lẽ, mình đã tính toán sai ở đâu.

Ông nội Sở nhìn vị thuật sĩ bên cạnh.

“Ngài cảm thấy thế nào?”

Ông ta lắc đầu.

“Tạm thời chưa được rõ ràng. Nhưng những dấu hiệu mấy ngày nay tương đối tốt. Để một thời gian nữa để ấn kí đó xuất hiện rõ ràng hơn tôi mới có thể giúp ngày được.”

Ông nội Sở gật đầu, ông quay sang nhìn anh.

“Cậu sang đây.”

Thượng Quan Nhất đi đến, lời nói có chút giễu cợt.

“Sở gia! Không chỉ đến để xem cuộc sống cháu gái mình.”

“Cậu…”

Ông nội Sở sắc mặt có chút khó coi.



Vị thuật sĩ bên cạnh liền đứng dậy, giữ lấy tay anh vén phần tay áo lên.

Vết thương mấy ngày trước giờ chẳng còn dấu vết gì như anh chưa bao giờ bị thương vị.

Anh thản nhiên kéo tay ông ta ra, kéo xuống.

“Phép lịch sự tối thiểu. Ngài là người có ăn học chẳng lẽ cũng không hiểu.”

“Ngươi…”

Vị thuật sĩ nghiến răng nghiến lợi, tức giận nhưng phải kiềm chế lại.

Ông nội Sở đứng dậy.

“Nếu không có chuyện gì nữa chúng ta về thôi. Tôi hy vọng cậu sẽ làm đúng lời hứa của mình.”

“Không tiễn!”

Sở Vãn Tình nhìn qua khe cửa nhưng không biết họ đang nói gì.

Chợt giọng anh rất gần với cô.

“Ra được rồi!”

Cô ngẩng mặt lên.

Anh tựa lưng vào tường gần cánh cửa, tay khoanh trước ngực.

Sở Vãn Tình hơi ngượng ngùng. Nhưng mà cũng không đến nỗi nào vì bị anh bắt tại trận nhiều lần rồi.

“Ông nội tìm anh có việc gì vậy?”

“Không có gì.”

“Nhưng vừa rồi, tôi thấy ông thuật sĩ kéo tay anh xem cái gì đó mà.”

“Cô cũng muốn xem à.”

Sở Vãn Tình gật đầu rồi lại lắc đầu.

Anh bún nhẹ lên trán cô một cái.

“Không đói à.”

Đúng là nghe anh nói đến thì bụng nhỏ liền réo lên rồi. Tay cô ôm bụng khẽ nhìn anh.

Nhưng anh không có biểu hiện gì nên cô cũng bớt xấu hổ một chút.

Anh đi về phía bếp.

Sở Vãn Tình cũng chạy theo.

Anh vén tay áo lên, lấy nồi chuẩn bị nấu cơm.

“Anh biết nấu hả?”

“Ừm!”

Bắt xong nồi cơm, anh lau tay sạch sẽ.

“Vậy… Anh biết làm rất nhiều thứ rồi.”

Ánh mắt ngưỡng mộ nhìn anh.

Thượng Quan Nhất bất ngờ tiến đến gần, vây cô ở giữa chiếc bàn, cúi xuống.

“Nhưng, tôi giỏi nhất là…”

Tay anh nâng lên vuốt ve gương mặt cô.



Sở Vãn Tình nuốt nước bọt, nhưng vẫn tò mò.

“Là gì?”

Anh cuối xuống, áp lên môi. Lần này, hoàn toàn khác với cảm giác vụn trộm của cô. Đầu lưỡi ấm nóng tách ra hàm răng trắng đi vào trong.

Đầu lưỡi chạm nhau, một cảm xúc vô cùng lạ lẫm. Tay cô siết chặt lại…

Cô có cảm giác bị anh hút hết sức lực. Cứ như vậy chìm đắm với nụ hôn của anh.

Rời khỏi đôi môi đỏ mọng, tay anh chạm nhẹ vào.

“Có khác không?”

Sở Vãn Tình biết là anh đang nói đến việc gì rồi. Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“Anh đừng trêu tôi nữa mà.”

Cô nhỏ giọng xấu hổ.

“Tôi hỏi thật. Em có cảm giác gì?”

Sở Vãn Tình ngẩng mặt lên nhìn anh lần nữa.

“Tôi không biết. Chỉ là… Rất thích, rất thích ở gần anh.”

Vừa dứt lời, cô đã đẩy anh ra chạy mất dạng.

Thượng Quan Nhất nghe câu trả lời này khẽ cười nhìn theo.

Anh xoay người quay lại công việc còn dang dỡ.

[…]

Sở Vãn Tình tựa lưng vào cánh cửa, tay đặt lên ngực mình.

“Anh ấy vừa hôn mình.”

Rồi lại nở nụ cười…

***

Khu phố Tây An.

Ở một góc tối, nhóm người trong trang phục màu đen như đang đợi cái gì đó.

Nếu để ý, sẽ thấy một cô gái. Mà cô gái ấy chính là bạn của Sở Vãn Tình, Vân Hà.

“Vân quản gia! Chúng tôi đã tìm kiếm xung quanh nhưng cũng không có tin tức gì cả. Những gì chúng ta nhìn thấy đều là ảo giác.”

“Chia ra tìm kiếm một lần nữa.”

“Vâng!”

Vân Hà thấy mọi người đã đi hết mới lên tiếng.

“Chúng ta sẽ ở lại đây thêm vài hôm nữa phải không ba?”

Ông ta gật đầu.

“Con lại muốn đi tìm con bé đó à.”

Vân Hà gật đầu.

“Cô ấy rất tốt. Không giống như những người khác.”

“Cũng được. Nhưng tuyệt đối không để lộ ra thân phận của mình.”

“Con biết rồi.”