Gọi Bố Là Anh - Trúc Diệp Nãi

Chương 56



- -

Sau một ngày một đêm mệt nhọc hôm qua, Lâm Tử Tích ngủ một giấc thật sâu gần tám tiếng, mãi đến sắp bốn giờ chiều mới tỉnh lại.

Cuối cùng hắn cũng có thể sạc điện cho cái di động hết pin tối qua, vừa khởi động máy, lập tức nhận được tin nhắn WeChat lúc trước của Lâm nữ sĩ mẹ hắn.

[9:43 tối qua]"Con trai: Cũng chúc con năm mới vui vẻ."

[9:47 tối qua]"Mùng hai con sẽ về đúng không?"

[1:29 chiều nay]"Tử Tích..."

Đối phương thu hồi một cái tin nhắn.

"Con với Cố Trạch Thành nhận nhau rồi à?"

"Ngày mai đợi con trở về, chúng ta giáp mặt nói chuyện đi."

Nhìn hai tin nhắn cuối cùng Lâm nữ sĩ gửi tới, Lâm Tử Tích hoài nghi có phải mình còn chưa tỉnh ngủ hay không.

Nếu không, cách xa nhau ngàn dặm, làm sao mẹ hắn lại có thể biết hắn và Cố Trạch Thành đã nhận cha con chứ?!

Nhìn trời đêm xem hiện tượng thiên văn, bấm tay tính toán? Không thể nào!

Tuy rằng Lâm Tử Tích đã cặp kè với Cố Trạch Thành hơn nửa tháng nay, nhưng hắn vẫn còn chưa nghĩ xong mình phải mở cái miệng này như thế nào với mẹ hắn —— đương nhiên, đây chỉ đề cập đến phần quan hệ cha con thôi.

Còn về phần người yêu, Lâm Tử Tích có điên mới nói cho mẹ hắn nghe.

Kết quả, hắn bên đây còn chưa có làm gì, Lâm nữ sĩ bên kia đã biết việc này rồi... Lâm Tử Tích hơi mông muội nghĩ: Chẳng lẽ ba hắn liên hệ với mẹ hắn sao?

Đúng lúc này, ba Cố lại đẩy cửa phòng ngủ ra, bước vào xem xét tình hình của hắn.

Nhìn thấy Lâm Tử Tích đang ngơ ngác ngồi ngẩn người trên giường, Cố Trạch Thành khóa trái cửa phòng, tiến đến mép giường ẵm người lên, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Mãi đến khi được thả vào bồn tắm, Lâm Tử Tích mới tỉnh hồn lại, "Daddy... daddy liên hệ với mẹ Tử Tích hả?"

Cố Trạch Thành vừa cầm lấy vòi sen gội đầu cho Lâm Tử Tích, vừa nói: "Không có. Là có người ở trên mạng up ảnh theo dõi của tôi và em ở sân bay thành phố B, tôi dứt khoát nhận em là người nhà họ Cố chúng ta luôn. Không chừng lúc lên tin tức, mẹ em thấy được đấy."

... Như này còn không bằng daddy trực tiếp liên hệ với Lâm nữ sĩ đâu ok?!

Chỉ mới ngủ có một giấc, lúc tỉnh lại thì cả thế giới đều biết hắn và ông bố tình nhân của hắn có quan hệ, Lâm Tử Tích cảm thấy vừa chột dạ vừa bất an.

Cố Trạch Thành nhìn bộ dạng kinh ngạc của Lâm Tử Tích, cười cười, gội đầu cho hắn xong lại đi tắm cơ thể cho hắn, miệng còn an ủi: "Không sao đâu, bên phía sân bay thành phố B đang tự tra xét, sẽ nhanh chóng tìm được người up ảnh thôi; còn cái tạp chí thời trang gì gì đó, tôi cũng đã bảo bộ pháp vụ suy nghĩ công văn luật sư rồi."

"Tết nhất còn bắt người ta tăng ca, không tốt đâu nhỉ?" Lâm Tử Tích có chút chần chờ nhìn về phía ba hắn.

Nhà đại tư bản họ Cố nở nụ cười, hôn một cái lên môi hắn, nói: "Bé cưng nhà ta thật biết chăm sóc người, đợi khi chính thức bắt đầu, tôi sẽ bảo bên tài vụ cho họ bao lì xì khởi công nhiều một chút."

Lâm Tử Tích gật gật đầu, cơ mà điều hắn lo là chuyện khác cơ: "Sau này nếu như bị phỏng vấn, hỏi tới quan hệ của hai ta, Tử Tích nên nói như thế nào..."

Tiếp theo, hắn cũng mặc kệ nước trên người mình sẽ thấm ướt quần áo ba hắn, cứ thế vùi đầu vào lồng ngực đối phương, buồn buồn tỉ tê: "Tử Tích... Tử Tích không muốn người khác đóng cứng mối quan hệ của hai ta thành quan hệ cha con đâu."!

Cố Trạch Thành dịu dàng xoa xoa đầu Lâm Tử Tích, "Thì em cứ nói là "minh tinh và kim chủ của hắn" thôi."

Lâm Tử Tích lập tức nhổm dậy khỏi lồng ngực ba mình, "Sao có thể nói như thế?!"

Cố Trạch Thành chẳng hề giống như đang nói đùa chút nào, vừa tiếp tục tắm rửa cho Lâm Tử Tích, vừa hời hợt nói: "Cứ nói thế đi, tôi thật muốn nhìn xem có đám truyền thông nào dám viết bậy không."

... Ngài là tổng tài bá đạo, ngài là tuyệt nhất!

Diễn viên Lâm lại một lần nữa lĩnh hội được việc có một ông ba có tiền và một tình nhân có thế là trải nghiệm như thế nào, thu hoạch cả hai gánh quả thực đã vô cùng.

Cả người hắn đều thả lỏng ra, mãi đến khi tắm rửa xong rồi mới nói thêm: "Vậy ngày mai Tử Tích qua chỗ mẹ, nói với mẹ là lúc daddy nhìn thấy Tử Tích thì sinh lòng nghi ngờ, tự mình điều tra ra mối quan hệ cha con của hai ta, được không?"

"Để tôi nói với mẹ em." Cố Trạch Thành vừa nói vừa bế hắn từ phòng tắm ra tới sô pha phòng ngủ.

"Hả?" Lâm Tử Tích nhất thời không phản ứng kịp.

Kết quả, người trước mặt hắn làm bộ mặt đương nhiên, "Mùng hai vợ bé nhỏ về nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ không nên cho ông xã đi cùng ra mắt mẹ vợ sao?"

"Hả!" Lâm Tử Tích bị dọa choáng váng cả người.

"Đùa em thôi." Cố Trạch Thành nhìn bộ dạng của hắn, bỡn cợt cười một tiếng, dùng ngón tay khều một phát trên chóp mũi hắn, "Không cần lo lắng. Đã tới nước này, quả thực tôi và mẹ em phải nói chuyện một chút, kết thúc vụ việc trước kia."

"Daddy..." Lâm Tử Tích vừa nói vừa định vùi đầu vào lồng ngực anh, lại bị đối phương dùng một tay đẩy ra.

"Lại dán daddy nữa thì ngày mai em cũng đừng nghĩ đến chuyện đi thành phố X." Dứt lời, Cố Trạch Thành bước tới trước rương hành lý bị anh bỏ đại ở góc tường tối qua của Lâm Tử Tích, lôi ra một bộ quần áo đưa cho hắn, "Thay đồ đi ăn cơm đi, cả ngày nay em cũng chưa ăn cái gì, có đói bụng không?"

Lâm Tử Tích nhận quần áo, tiến đến sát bên cạnh Cố Trạch Thành, mặt thần bí thỏ thẻ bên tai anh: "Cũng không tính là chưa ăn cái gì nha..."

Nói rồi, hắn nhìn vào mắt Cố Trạch Thành, liếm liếm môi một cách đầy ám chỉ.

Ánh mắt ba Cố lập tức trở nên thâm trầm, anh bắt lấy con người làm bộ muốn chạy là Lâm Tử Tích, tát mạnh một cái lên mông hắn, "Em cứ trêu chọc tôi đi! Đợi em quay phim xong không có gì làm, xem daddy chỉnh đốn em như thế nào."

Nói thì nói thế, nhưng trước khi có cơ hội chỉnh đốn thằng con trai tình nhân nhà mình, cái mà ông chủ Cố phải chỉnh đốn là tấm drap giường loang lổ, nhăn bèo nhèo kìa.

"Cái này... làm sao bây giờ?" Lâm Tử Tích thay quần áo xong, ngồi trên sô pha đung đưa chân, nhìn ba hắn lột drap giường cuộn thành một cục, "Nếu không... để lát nữa nhân dịp bà nội không để ý, Tử Tích cầm đi giặt nhé?"

"Giặt cái gì mà giặt? Tối qua em uống nhiều quá nôn ra giường, đương nhiên drap giường này phải bỏ rồi." Ba hắn nói mà không hề chớp mắt.

... Mở to mắt nói xạo như thế... à không, là diễn xuất, dù tổng tài bá đạo nhà hắn có đi làm diễn viên thì cũng sẽ là nhân tài kiệt xuất đó.

Diễn viên Lâm so sánh sự chênh lệch giữa kỹ năng diễn xuất dở như hạch của mình và Cố Trạch Thành, lặng lẽ nghĩ trong lòng.