Gọi Bố Là Anh - Trúc Diệp Nãi

Chương 57



- -

Mùng hai tháng giêng, 10:40 sáng.

Lâm Tử Tích đứng dưới tòa nhà tiểu khu B Thiên Thành - Hoa Viện tại thành phố X, hít sâu một hơi, cuối cùng bấm chuông cửa đơn nguyên.

Rất nhanh, từ bộ đàm truyền đến tiếng của mẹ hắn, "Tử Tích, con đến rồi à, đợi tí mẹ mở cửa cho con."

"Khụ. Mẹ à, con còn dẫn theo một người tới." Lâm Tử Tích ho khan, né ra một bên, để Cố Trạch Thành đứng sau lưng hắn hiển thị trên màn hình camera.

Người đầu bên kia bộ đàm lập tức im lặng, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, "Con đi lên trước đi, mẹ xuống đó nói chuyện với... cậu ta."

Cô nói xong, ngắt bộ đàm, cửa lớn đơn nguyên được mở ra.

Lâm Tử Tích có chút lo lắng nhìn thoáng qua người bên cạnh, đối phương lại thản nhiên, vỗ vỗ vai hắn, "Lên lầu đi, bên ngoài lạnh."

Lâm Tử Tích lại nhìn ba hắn một cái, cuối cùng vẫn là thấp thỏm vào thang máy một mình.

Đúng lúc hắn ra khỏi thang máy, mẹ hắn cũng mở cửa từ trong nhà đi ra.

Tính theo tuổi tác thì Lâm nữ sĩ đã khoảng 40, nhưng nhiều năm qua cô vẫn luôn chăm chỉ tập thể dục và dưỡng sinh, bây giờ trang điểm tinh xảo, ăn mặc tinh tế, mặc chiếc váy liền áo vừa người màu trắng, phối với áo khoác hồng rực, đứng chung một chỗ với vị Cố tiên sinh dưới lầu kia thì chính là một cặp trai xinh gái đẹp mới đầu 30.

Lâm Tĩnh thấy thằng con lớn nhìn mình không chớp mắt, vươn tay đập lên đầu hắn một phát, "Nhìn cái gì đấy! Sáng nay họ hàng của chú Chu nhà con tới chúc Tết, mới vừa đi. Con đi lên đây cũng chỉ tốn có một phút đồng hồ, đủ để mẹ trang điểm à?!"

"Dạ dạ." Lâm Tử Tích âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười, "Còn không phải con thấy mẹ chỉ mang tất chân, sợ mẹ đi ra ngoài lạnh sao!"

Lâm Tĩnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đập đầu hắn một phát nữa, "Con là minh tinh giới giải trí đấy, ngay cả vũ khí "tất chân trần thần thánh" cũng không biết!"

"Con đi đóng phim đâu có mang cái này..." Ngôi sao lớn họ Lâm mới nói được một nửa, thấy mẹ hắn lại muốn đánh hắn, vội vàng xông vào nhà, "Mẹ, mẹ đi thong thả, con đi tìm chú Chu và Thiến Thiến."

Lâm nữ sĩ "xùy" hắn, đi thang máy xuống lầu.

Tuy rằng Lâm Tĩnh và Cố Trạch Thành đã có hơn hai mươi năm không gặp, nhưng một người thì mặt mày vẫn thoáng có nét năm đó, một người thì thường xuất hiện trên tin tức truyền thông, thành ra hai người cũng không có xuất hiện tình hình đối mặt mà không nhận ra nhau.

Cố Trạch Thành thấy Lâm Tĩnh vẫn luôn trầm mặc nhìn anh từ lúc bước ra khỏi đơn nguyên, cuối cùng mở miệng trước, "Đã lâu không gặp."

Con người "đã lâu không gặp" là Lâm Tĩnh - hay phải nói là Lâm Chân Chân - móc chìa khóa xe từ trong túi ra, "Tử Tích có mở một quán cà phê ở gần nhà cho tôi, mấy ngày nay không kinh doanh, chúng ta đến đó nói chuyện đi."

"Tôi nhớ hình như đây là nguyện vọng năm đó của chị, thằng bé thật có hiếu." Cố Trạch Thành gật gật đầu, cùng Lâm Tĩnh đi đến phố thương mại gần đây.

Đó là một quán cà phê không quá lớn nhưng trang trí rất có phong cách, thoáng nhìn đã thấy nó chính là thánh địa ảnh chụp làm dáng của những người nổi tiếng trên internet.

Lâm nữ sĩ mở cửa quán, dẫn Cố Trạch Thành tới khu quầy bar, tự rót cho mình một ly nước khoáng Perrier, lại pha một ly cà phê hòa tan ba trong một, đặt hai cái ly lên bàn, ngồi xuống đối diện Cố Trạch Thành.

"Sau khi về quê tôi mới phát hiện mình mang thai Tử Tích." Lâm Tĩnh uống miếng nước, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Lúc ấy tôi cũng đấu tranh một thời gian, cuối cùng vẫn quyết định sinh nó ra, ba mẹ tôi nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi, tôi cũng không bỏ..."

"Thật xin lỗi, tôi..." Cố Trạch Thành vừa mới mở miệng, đã bị Lâm Tĩnh ngắt lời.

"Thật xin lỗi cái gì chứ? Lúc ấy cậu chỉ là một thằng nhóc thôi, là chính tôi mê muội." Lâm Tĩnh phất phất tay, "Huống chi ông bà ngoại của Tử Tích vừa thấy nó ở bệnh viện thì đã thích ngay, lúc hai ông bà cụ còn sống, cưng nó hơn cả tôi nhiều đấy."

Lâm nữ sĩ lại uống một miếng nước, tiếp tục nói: "Cái tôi muốn nói chính là... Lâm Tử Tích là tự tôi cố chấp muốn sinh, cậu không nợ tôi cái gì cả, tôi cũng không nợ cậu cái gì cả. Cậu và nó nhận hay không nhận nhau thì là chuyện giữa hai cha con các người, tôi sẽ không can thiệp. Nhưng mà..."

Cô đặt ly nước xuống, chống hai tay lên bàn, mắt nhìn chằm chằm người đối diện, nói từng câu từng chữ: "Tôi không hy vọng tương lai khi cậu có vợ có con, Tử Tích sẽ bị cuốn vào ân oán hào môn của nhà họ Cố.".

Cố Trạch Thành dùng muỗng trà khuấy ly cà phê hòa tan mà nãy giờ anh chưa hề động đến, sau đó không chút trốn tránh và nhượng bộ, cũng nhìn thẳng vào hai mắt Lâm Tĩnh, đáp một cách chém đinh chặt sắt: "Sẽ không có vợ con gì khác, Tử Tích là con nối dõi duy nhất của Cố Trạch Thành tôi."

Lâm Tĩnh sửng sốt, thật lâu sau mới làm mặt kỳ lạ hỏi: "Là bởi vì Tô... sao?"

Thấy người đối diện không nói gì, cô có chút tự giễu mà cười, "Cậu thật si tình, tính ra tôi kém cậu đấy. Tôi đọc tin tức thấy hình như cậu ta vẫn luôn ở Châu O, rất ít khi về nước, cũng khó cho cậu vì vẫn luôn kiên trì..."

Cố Trạch Thành không tiếp tục đề tài này với cô nữa, ngược lại nói: "Chị có thể sinh Tử Tích ra, còn dạy dỗ nó tốt như vậy, tôi rất cảm ơn chị."

"Tôi cũng đâu có nuôi nó mấy, hồi nó còn nhỏ cũng do ba mẹ tôi dẫn dắt khá nhiều, sau này tôi kết hôn với ba của Thiến Thiến..." Lâm Tĩnh nói được một nửa, ý thức được Cố Trạch Thành cũng không phải đối tượng thích hợp để kể về cái đề tài này, thế là chuyển chủ đề, "Cậu cũng không cần phải cảm ơn tôi đâu. Nếu cậu muốn cho Tử Tích làm người thừa kế thì phải là nó cảm ơn người cha từ trên trời rơi xuống như cậu mới đúng. Chỉ là..."

Lâm nữ sĩ cũng xem như có hiểu biết nhất định về thằng con lớn nhà mình, cô thở dài, "Tôi thật sự không cảm thấy đến lúc cậu trăm tuổi già, Tử Tích sẽ có thể tiếp quản được Cố thị của mọi người."

"Trước năm mới tôi đã sửa di chúc rồi. Nếu lúc ấy mẹ tôi cũng không còn tại thế, toàn bộ tiền mặt tài sản và bất động sản đứng tên tôi đều sẽ để lại cho nó, còn về cổ phần nắm giữ và các loại tài sản đầu tư của tôi thì đều hiến cho quốc gia..." Lúc Cố Trạch Thành nói điều này, vẻ mặt bình tĩnh không hề gợn sóng, nhẹ nhàng như cái việc mà mình đang đề cập đến không phải hướng đi ngày sau của tài sản trăm tỷ nhà mình, mà là chuyện tối nay ăn gì.

Mấu chốt là, anh còn bồi thêm một câu, "Vô điều kiện."

Lâm Tĩnh hít sâu một hơi, thật lâu sau mới nói: "Cậu làm như vậy sẽ khiến tôi có ảo giác rằng tôi là chân ái của cậu đấy."

Cố Trạch Thành nở nụ cười, giọng điệu nửa thật nửa giả, "Có lẽ... Tử Tích mới chính là chân ái của tôi đấy."

Lâm nữ sĩ không hề ý thức được đây là lần cô đến gần chân tướng nhất trong cuộc đời mình, sợ run cả người, "Cậu vẫn là tiếp tục chân ái đại nghệ thuật gia họ Tô của cậu đi."

Sau đó cặp tình lữ hai mươi năm trước nhìn thoáng qua nhau, mỗi người đều ôm tâm tư riêng mà phì cười.

Sau một lúc lâu, Lâm Tĩnh nâng ly nước trong tay đưa về phía Cố Trạch Thành, "Bất kể như thế nào tôi cũng chúc cậu cùng người mình yêu có thể đến với nhau, bước cùng nhau tới răng long đầu bạc."

Dứt lời, cô lấy nước thay rượu, uống một hơi cạn sạch.

"Cảm ơn lời chúc phúc của chị." Cố Trạch Thành nói xong, nhìn nhìn cà phê hòa tan giá rẻ sặc mùi chất phụ gia trước mặt, cuối cùng vẫn nâng ly, cũng chầm chậm uống vào.

Cặp đôi đã từng là bạn bè khác giới, cặp cha mẹ cùng chung con cái và cặp... má vợ cùng con rể, tại bầu không khí hòa thuận hữu nghị nhưng cũng không thẳng thắn thành khẩn ấy, quyết định kết thúc lần gặp mặt này.

Lúc hai người tách ra, Lâm Tĩnh do dự hồi lâu, vẫn là nói với Cố Trạch Thành lời nhờ vả của mình: "Nếu tương lai Tử Tích có hỏi đến... cậu có thể đừng nói cho nó biết tình hình thực tế năm đó không? Cứ nói với nó hai ta bởi vì bối cảnh gia đình và tính cách không hợp nhau, kết giao ngắn ngủi rồi chia tay, tôi... tôi sợ nó bị tổn thương."

Cố Trạch Thành sửng sốt, một lát sau mới thu lại ngụy trang từ nãy giờ ở trước mặt Lâm Tĩnh, nhìn cô, nói lên lời xuất phát từ nội tâm: "Lâm Chân Chân, đối với Lâm Tử Tích mà nói, chị là người mẹ tốt hơn người cha như tôi rất rất nhiều. Cho dù chính chị nghĩ như thế nào đi nữa, chuyện này trong mắt nó, vĩnh viễn là tôi nợ chị. Sau này nếu chị có bất cứ điều gì cần tôi giúp đỡ, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi."

Lâm Tĩnh không nhận danh thiếp cá nhân Cố Trạch Thành đưa, chỉ để lại một câu "Con trai tôi là đại minh tinh, lại hiếu thuận, tôi sẽ có điều gì cần cậu giúp chứ? Hai ta không gặp lại thì tốt hơn." Nói rồi cô tùy tiện vẫy vẫy tay từ biệt, xoay người rời đi.

Cố Trạch Thành đứng ở cửa quán cà phê nhìn bóng lưng cô, móc di động ra, gửi một tin nhắn cho người được anh đặt tên trong danh bạ là "Cục cưng siren", rồi gọi taxi đi khách sạn Liên Tỏa của Cố thị ở thành phố X.

Vì thế, Cố tiên sinh và Lâm nữ sĩ - cặp đôi đã từng trời xui đất khiến ở bên nhau, lại giống như bị số mệnh an bài, sản sinh ra nghiệt duyên nam nữ mới, cứ thế vội vàng tụ họp.

Sau đó, cuộc đời này lại bất tương phùng.