Hoắc Dần mới để lộ tin tức trừ phiến loạn với Lý Thủ Tài không bao lâu, đã cho người trong phủ nha Tri phủ dán bảng cáo thị ở bên ngoài, triệu tập dân binh, cùng nhau trừ phiến loạn.
Sau khi tin tức này được truyền ra thì rất nhanh đã truyền đến trong các thành trấn Ngô Châu, đến trong tai Từ huyện lệnh, Huyện lệnh nâng ly trà lên cười giễu cợt, lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Trước đó ta còn kỳ vọng xem Hoắc gia công tử sẽ có bản lãnh gì, rốt cuộc thì cũng không đáng tin, phần lớn dân chúng Ngô Châu đều khổ cực, còn có thể triệu tập được dân binh hay sao."di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Ngồi đối diện ông ta là Lý Thủ Tài cũng cười theo, trong đầu đều là công việc kiếm tiền.
Gã tò mò, gã thật sự tò mò tòa nhà của mình bị Thẩm công tử kia mua rốt cuộc là dùng để làm gì, ở trên con đường trừ phiến loạn này, có thể kiếm được tiền của bất chính gì chứ?
Hắn không đứng cùng chiến tuyến với quan phủ, thì gia tài bạc vạn cũng sẽ bị sơn phỉ cướp đi mà thôi.
Mà lúc này Hoắc Dần tựa vào trên ghế bên cửa sổ trong phòng khách điếm, vừa gặm quả táo, vừa lật xem sách.
Bốn hộ vệ Giáp Ất Bính Đinh đứng ở sau lưng hắn xếp thành một hàng, mấy ngày nay nhìn thì gió êm sóng lặng, nhưng quan phủ và Sơn Phỉ đều nghe được tin tức Tri phủ muốn trừ phiến loạn, tất nhiên bắt đầu khởi động dòng nước ngầm.
Trừ chuyện lần đó ra...... Hộ vệ Giáp bày tỏ đã mấy ngày rồi hắn vẫn không nhìn thấy phu nhân tương lai đâu cả.
Không phải chỉ mình hắn, đến hộ vệ Ất Bính Đinh cũng không nhìn thấy, mà dại nhân nhà bọn họ dường như xem người kia chưa từng xuất hiện, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thậm chí càng ăn uống thoải mái hơn trước kia.
Mấy ngày trước Hoắc Dần đã nói phải chờ Lý Thủ Tài tới đây, cho nên để Thẩm Miểu thoải mái mấy ngày, đồng ý cho nàng trở về làm bạn với đám tôm cua cá trong sông.
Thẩm Miểu trở về trong sông cũng không phải là không hề làm gì cả, Hoắc Dần thả ra tin tức trừ phiến loạn, tất nhiên sơn phỉ trên Chu Sơn cũng có hành động, cho nên nàng theo nguồn nước lên núi dò xét một phen.
Tất nhiên một đám sơn phỉ rời rạc căng thẳng, cũng thu liễm lại rất nhiều, hình như Lộc Phong Trại cũng đang chuẩn bị cho chuyện trừ phiến loạn, mấy đêm liền đang họp bàn với nhau, chỉ là có người đứng đầu nói cụ thể gì đó nhưng Thẩm Miểu không biết.
Nàng vẫn thoáng một cái đi đỉnh núi khác điều tra, trái lại bên kia yên tĩnh hơn nhiều, trước sau như một huấn luyện thủ hạ, kho lúa đầy ắp, cũng không vì thế mà lo lắng.
Vào ngày thứ năm Tri phủ thông báo chuyện triệu tập dân binh trừ phiến loạn thì Lý Thủ Tài chủ động tới tìm Hoắc Dần.
Sáng sớm ngày hôm đó Thẩm Miểu trở lại, đang trên đường trở về nhìn thấy cỗ kiệu Lý Thủ Tài, biết được gã muốn đi khách điếm Đỉnh Phong, thì đi nhanh về trước.
Hộ vệ Giáp ngáp nhìn thấy Thẩm Miểu ngoái đầu vào từ ngoài khách điếm thì sửng sốt, há mồm hỏi: "Phu nhân, mấy ngày nay đi đâu vậy ạ?"
Thẩm Miểu trừng mắt liếc hắn: "Ngươi thật sự xem ta là phu nhân của nhà ngươi rồi à!"
Trên tay hộ vệ Ất đang bưng nước nóng, trừng mắt nhìn Thẩm Miểu cười nói: "Chuyện này sớm muộn gì cũng thành sự thật thôi."
Thẩm Miểu khoát tay áo: "Ta không tán gẫu những chuyện này với các người, Hoắc Dần có ở bên trong không?"
Mấy tên hộ vệ cùng gật đầu, Thẩm Miểu đẩy cửa ra lập tức đi vào.
Hộ vệ Bính đưa tay muốn ngăn cản, vậy mà chậm một bước, hắn từ từ thu tay lại, nhìn hộ vệ Đinh, sau đó nói: "Đại nhân đang thay y phục......"
Hộ vệ Giáp, hộ vệ Ất, hộ vệ Đinh cùng im lặng, một lát sau mới mở miệng: "Không có chuyện gì, phu nhân tương lai mà, nhìn thấy thì cứ cho nhìn thấy thôi, dù sao đại nhân chúng ta không thiệt thòi."di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Lúc Thẩm Miểu đẩy cửa vào lại không nhìn thấy Hoắc Dần, nếu không thì lúc đó nàng đã lập tức đi ra ngoài thậm chí nàng còn có lòng khép cửa phòng lại, sải bước đi vào bên trong, vừa đi vừa kêu: "Chính ta ở trên đường về nhìn thấy Lý Thủ Tài, có phải tới tìm ngươi hay không?"
Lướt qua bình phong, vẻ mặt Thẩm Miểu cứng đờ.
Nàng nhìn thấy Hoắc Dần đứng ở sau tấm bình phong đang mặc y phục lên người, đối phương cũng đang nhìn nàng.
Phía dưới Hoắc Dần mặc quần, thân trên không một mảnh vải, một tay cầm áo trong, một tay cầm khăn mặt, hơi nước nòng hầm hập.
Hắn mở trừng hai mắt, thấy Thẩm Miểu còn chưa có ý định xoay người, vì vậy ném khăn mặt cầm trong tay đi, hắng giọng một cái, nhíu mày hỏi: "Nếu không thì đợi lát nữa ta mặc lại lần nữa, để nàng nhìn lâu hơn nhé?"
Thẩm Miểu chợt hồi hồn, xoay người lại, gương mặt đỏ bừng nói: "Đùa… đùa cái gì vậy chứ......"
Lời còn chưa dứt, Hoắc Dần đã cắt ngang: "Ta không phải lưu manh đùa giỡn, là chính nàng xông vào đấy."
Thẩm Miểu đưa một ngón tay ra chỉ vào hắn ở phía sau lưng mình, nói: "Nhanh… nhanh… nhanh mặc y phục......"
Vẫn bị Hoắc Dần cắt ngang: "Lẽ ra phải mặc, thấy nàng nhìn chăm chú, nên mặc từ từ để nàng nhìn cho kỹ."
Nói xong câu này, còn mang theo tiếng cười, Thẩm Miểu dậm chân tại chỗ, cúi đầu che mặt đi khỏi bình phong, trực tiếp đi tới bên bàn, đưa lưng về phía Hoắc Dần tự rót trà cho mình.
Thẩm Miểu há miệng run rẩy nâng ly trà lên, nhớ lại nơi mình mới vừa nhìn kia, vốn có chút ngượng ngùng, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, trong lòng từ nóng ran chậm rãi bình thường trở lại, ngược lại nổi lên chút nghi ngờ.
Trên ngực Hoắc Dần có một vết sẹo do đao gây ra, trực tiếp đi vào ngực trái, vết sẹo dữ tợn kia hẳn là tổn thương đến tính mạng, vết đao cũng đã lâu rồi, mặc dù khép lại, nhưng vẫn khiến cho trong lòng Thẩm Miểu kinh hoàng.
Mấy năm nàng ở Ngô Châu này, chưa bao giờ nghe nói trên đường Hoắc Dần vào kinh đi thi xảy ra chuyện gì cả, thỉnh thoảng đi Hoắc gia thăm nhà, cũng không nghe nói Hoắc Dần bệnh nặng hoặc là bị thương gì.
Nếu như lúc hắn thật sự bị vết thương nghiêm trọng như thế, Hoắc lão gia và Hoắc phu nhân không nói hai lời cũng tất nhiên chạy tới Kinh Thành chứ nhỉ.
Hoắc Dần mặc y phục xong đi tới từ sau tấm bình phong, vừa cúi đầu chỉnh cổ áo, vừa ngồi ở bên người Thẩm Miểu, sau khi chỉnh thỏa đáng mới đưa tay khoác lên trên vai của nàng, bộ dạng như một ca ca tốt, hỏi nàng: "Tìm ta chuyện gì?"
"Mấy ngày này ta đi Chu Sơn giúp ngươi xem xét, thấy thời gian cũng gần tới rồi nên trở lại, ở trên đường nhìn thấy Lý Thủ Tài, có lẽ gã sẽ tới ngay lập tức." Thẩm Miểu nhìn Hoắc Dần, nói xong ánh mắt lơ đãng rơi vào vị trí ngực trên bộ y phục sạch sẽ đẹp đẽ của hắn.
Hoắc Dần gật đầu: "Ừ, gã hám lợi, có lẽ cũng đã đến lúc nên tới hỏi ta chuyện phát tài, nàng thấy gã ngồi xe ngựa tới?"
Thẩm Miểu gật đầu, Hoắc Dần liền nói: "Vậy chỉ sợ gã cũng mang theo phu nhân tới, đợi lát nữa nàng thay bộ y phục, nói nhiều chuyện với Lý phu nhân, tiết lộ một chút cho nàng ta, nhưng mà phải đào được chút tin tức, ta muốn biết bọn họ là trực tiếp có quan hệ với sơn phỉ, hay thông qua Từ huyện lệnh mới có quan hệ."
Thẩm Miểu ừ một tiếng, ánh mắt lại liếc nhìn trên ngực Hoắc Dần.
Hoắc Dần nhìn thấy, nâng ly trà lên uống một ngụm nước, sau cái nhìn thứ ba củaThẩm Miểu thật sự có chút không chịu nổi, đặt ly trà xuống đứng tháo dây thắt lưng.
Thẩm Miểu chợt lui về phía sau, trợn tròn cặp mắt hỏi hắn: "Ngươi làm cái gì đấy?"
Hoắc Dần vẫn không ngừng động tác: "Không phải nàng muốn xem ư, ta cởi hết để nàng nhìn cho đã."
Thẩm Miểu nghe lời này tai đều đỏ cả, nàng vội đưa tay che hai mắt của mình, hất mặt nói: "Ngươi… ngươi… ngươi thắt dây lưng lại đi!"
Hoắc Dần tùy ý thắt lại dây lưng, ngồi ở bên cạnh, hai tay ôm ngực, nghiêng đầu hỏi nàng: "Có phải nàng đã nhìn thấy vết sẹo rồi không?"
Thẩm Miểu gật đầu: "Đã nhìn thấy."
"Muốn hỏi ta sao có vết sẹo kia?"
Thẩm Miểu tiếp tục gật đầu: "Ừ."
Hoắc Dần thấy nàng vẫn còn che mắt, vì vậy thở dài, kéo tay nàng ra nói: "Ta không cởi, là muốn trò chuyện với nàng."
Thẩm Miểu không tin mở ra một khe hở nho nhỏ, phát hiện quả thật Hoắc Dần không cởi, vì vậy ngồi nghiêm chỉnh, nghĩ đến vết sẹo kia, ấn đường lại nhíu lại: "Lúc ở kinh thành, ngươi đánh nhau với người khác?"
Hoắc Dần bật cười, hắn nhìn đôi mắt hoa đào của Thẩm Miểu, trong lòng đã nổi lên chút gợn sóng, giống như có gió thổi qua mặt hồ, từng gọn sóng nhấp nhô, chỉ là cất giấu trên từng gọn sóng nhấp nhô trên mặt hồ kia là muốn phun trào nham thạch nóng chảy, nhưng bị hắn đè trở về lại.
"Tiểu hà thần, kẻ ngu ngốc thì có chỗ tốt của kẻ ngu ngốc." Hoắc Dần đưa tay sờ sờ tóc của nàng: "Nàng trông nàng xem, rất hồn nhiên."
Ngoài phòng, hộ vệ Giáp gõ cửa phòng: "Chủ nhân, ông chủ Lý tới."
Hoắc Dần nhìn y phục vô cùng tùy ý trên người Thẩm Miểu, nói ra bên ngoài: "Bảo ông chủ Lý đợi một lát, ta và phu nhân còn chưa dậy."
Hoắc Dần nói xong, lập tức đứng dậy đi mở hòm, tìm một bộ y phục sạch sẽ cho Thẩm Miểu, chỉ chỉ phía sau bình phong nói: "Đi thay đi, nhớ phải nói chuyện rõ với Lý phu nhân."
Thẩm Miểu cầm y phục đi tới sau tấm bình phong, nàng thay y phục không như Hoắc Dần muốn cởi, dù sao biết chút pháp thuật nhỏ, chỉ nháy mắt đã thay xong, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Hoắc Dần khoanh tay trước ngực tựa vào cạnh bình phong, nghiêng đầu chậc chậc nói: "Không có ý nghĩa."
Thẩm Miểu trực tiếp trùm y phục đã thay ra lên trên đầu của hắn, lúc lướt qua hắn trong miệng còn nói thầm: "Sao trước kia ta lại không phát hiện ra ngươi là thứ người như thế."
Nếu phát hiện, dù thấy hắn đáng yêu cũng sẽ không đi chọc hắn! Hận không thể tránh ra xa!
Khi Hoắc Dần và Thẩm Miểu cùng nhau đi ra, ông chủ Lý và phu nhân đang dùng điểm tâm ở trong sảnh, thấy Hoắc Dần xuống, vì vậy đứng lên nói: "Ông chủ Thẩm, sáng sớm đã tới tìm ngài, không quấy rầy ngài chứ?"
Bề ngoài của Hoắc Dần vẫn luôn là công tử dễ tính khiêm nhường, cho nên cười nói: "Không sao, ta và phu nhân cũng đã thức dậy rồi."
Thẩm Miểu ngồi xuống ở bên cạnh Lý phu nhân, hai người đã gặp mặt trước đó, cho nên hiện tại cũng không lạnh nhạt.
Lý phu nhân cầm tay Thẩm Miểu nói: "Mấy ngày nay ta cùng với lão gia ra cửa, sáng nay lúc trở lại nhìn thấy hoa đào nở ở ngoài thành, hương hoa bay khắp mười dặm, cho nên muốn mời muội cùng đi xem, lão gia còn nói ta, sáng sớm tới quấy muội ngủ là rất vô lý, mà ta lại không kịp đợi chỉ muốn kéo muội đi ngắm hoa."
Thẩm Miểu nở nụ cười: "Muội tới chỗ này cũng chưa đi đâu chơi cả, đúng lúc đi xem hoa đào luôn."
Hoắc Dần thấy bộ dạng của ông chủ Lý như có lời muốn nói, ước chừng cũng đoán được, vì vậy gật đầu: "Nếu phu nhân muốn đi, vậy chúng ta dùng điểm tâm trước, đợi lát nữa ngồi xe ngựa ra khỏi thành."
Sau khi bốn người dùng điểm xong thì ngồi một chiếc xe ngựa ra cửa, hộ vệ Giáp Ất Bính Đinh là cưỡi ngựa theo ở phía sau, gia đinh Lý gia chỉ có thể đi bộ, nhìn bốn nam nhân cưỡi tuấn mã, khỏi phải nói trong lòng rất hâm mộ.
Đến nơi hoa đào nở rộ, Thẩm Miểu xuống xe nhìn qua, quả nhiên là một phong cảnh đẹp không sao tả xiết, chỉ sợ chỗ này là một vườn hoa đào, bước vào một bước giống như đi vào biển màu hồng, từng cánh hoa màu hồng bay theo gió, mang theo mùi thơm hoa đào, rất đặc sắc.
Lý phu nhân lôi kéo Thẩm Miểu đi vào trong vườn đào, vốn Hoắc Dần muốn cùng đi, nhưng Lý Thủ Tài lại đưa tay khoác lên trên bả vai của hắn, cười n0oi0s: "Ông chủ Thẩm nên cùng ngồi uống trà với tại hạ ở đây thì hơn."
Gia đinh Lý gia chuẩn bị tốt trà nóng, trải tấm chăn dày trên đất, chỉ sợ là đã sớm có chuẩn bị.
Hoắc Dần làm theo Lý Thủ Tài ngồi ở trên chăn bông, trên tay mỗi người cầm một ly trà nóng, Hoắc Dần cũng không quanh co lòng vòng, uống một hớp nói: "Ông chủ Lý có lời gì cứ nói thẳng."
"Ông chủ Thẩm thật là sảng khoái." Lý Thủ Tài nói: "Mấy ngày trước đây ông chủ Thẩm nói triều đình có động tĩnh trừ phiến loạn, quả thật chỉ mấy ngày đã có tin tức trừ phiến loạn truyền đến, Tri phủ mới nhậm chức mời chiêu dân binh trừ phiến loạn, không biết ngài thấy thế nào với chuyện lần này?"
Hoắc Dần cười: "Chỉ là ngụy trang mà thôi, vì để sơn phỉ buông lỏng cảnh giác, theo ta được biết triều đình đã phái binh tới đây, cũng đưa tới một khoản ngân lượng, có lẽ có hơn hai ngàn người, cộng thêm bên trong Ngô Châu, ước chừng ba ngàn người."
Lý Thủ Tài thở ra một hơi: "Ba ngàn người? Trước đó, triều đình nói trừ phiến loạn, cũng chỉ điều binh ở Lâm Châu, cộng thêm quan binh lười biếng của bản địa Ngô Châu, gom lại cũng chưa đủ ngàn người."di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Hoắc Dần đặt ly trà xuống: "Nếu không có ba ngàn người, ta cũng sẽ không chuẩn bị ở lại nơi này."
Lý Thủ Tài nghe lời này ánh mắt sáng lên, nháy nháy mắt, sau đó nói: "Ta thật sự không nhìn ra, thì ra ông chủ Thẩm nói không giao tiếp với quan phủ, là muốn kiếm tiền của quan phủ."
Hoắc Dần tới gần Lý Thủ Tài, ánh mắt sáng quắc: "Ta không những lấy tiền quan phủ, ta còn muốn lấy tiền của sơn phỉ nữa."