Hội trường tầng hai khách sạn S, có thể nói là xứng danh hội trường xa hoa tráng lệ nhất nước. Đêm hôm nay, cả một hội trường giống như đại dương lúc về đêm.
Lớp tinh thể dưới sàn chảy tràn khắp bốn hướng đều được thay bằng màu xanh biển đậm, lại có những chấm nhỏ điểm xuyết giống như những ngôi sao lấp lánh. Không khác gì đang có một dải Ngân Hà chạy xung quanh hội trường.
Màu trời đêm và màu xanh dương hoà lẫn với nhau, vừa thần bí vừa hùng vĩ, xa hoa lộng lẫy, rực rỡ đến tận cùng.
Trong không khí có mùi hương của rượu, hòa trộn với mùi hương thanh nhã của sương đêm.
Phần phát biểu chính có sự góp mặt của truyền thông, toàn bộ quá trình đều được theo sát ghi hình viết bài. Còn phần tiệc thì không hề công khai.
Các phóng viên có thể ở lại, nhưng không được phép sử dụng các loại phương tiện chụp ảnh.
Trong lúc buổi tiệc sắp tới giờ khai mạc.
Vương Luân gấp gáp mở cửa phòng bên trong hội trường, trông thấy Dung Lạc đang đứng ngay cửa kính nhìn xuống mặt đường rực rỡ ánh đèn.
Nữ nhân đứng sững trước cửa sổ, châm một điếu thuốc, nhưng rất lâu vẫn không rít hơi nào.
Cả một đoạn tàn dài đã chực rơi xuống đất.
"Dung Tổng! Hạ tiểu thư vẫn chưa đến."
Giọng nói Vương Luân có chút run rẩy bất an.
Dung Lạc trên người mặc một bộ vest chỉnh tề, từ cổ áo đến tay áo đều không sai một ly, vẻ đẹp hoàn mỹ lại diễm lệ lấn áp lu mờ toàn bộ khung cảnh xa hoa tráng lệ, giống như tập trung toàn bộ hào quang lên người, phong độ lại khí chất xuất chúng.
Dung Lạc chậm rãi xoay người lại nhìn Vương Luân, ánh mắt xanh biếc trở nên u tối và trầm buồn, giọng nói trong trẻo không hề che giấu ý lạnh:
Dung Lạc lại xoay người nhìn ra cửa sổ, tay run rẩy đưa điếu thuốc còn chút ánh lửa lên môi.
Hoá ra, chờ đợi một người cũng hao tâm tổn sức như chờ đợi một tia hi vọng mỏng manh vậy.
____
_________
Hội trường tầng hai, diện tích cả ngàn mét vuông, khách quý đã lần lượt ngồi yên vị.
Một buổi tiệc xa hoa như vậy, có không ít sự có mặt của các đại thế gia.
Bối Vy đứng giữa đại sảnh buổi tiệc, trên người mặc một chiếc váy dạ hội màu đen nhưng vẫn tôn lên được làn da trắng trẻo của cô ta. Mái tóc dài được búi lại, bên tai ghim một viên trân châu trắng mịn.
Trang điểm rất đơn giản nhưng lại cực kỳ tinh tế. Vóc dáng đủ để thu hút ánh nhìn của người khác, nhất là khe chữ V đó và một cơ thể thắng tắp tiêu chuẩn.
Từng gương mặt trong buổi tiệc, trông có vẻ hòa nhã dịu dàng kỳ thực đều che giấu một bản tính xấu xa bỉ ổi, vì muốn theo đuổi danh lợi mà bất chấp thủ đoạn.
Buổi dạ tiệc này cũng giống như một buổi ngoại giao.
Giữa yến tiệc linh đình, lợi ích cùng lợi ích trao đổi, bên cạnh những con người quyền thế cao quý luôn xuất hiện vô số những bóng người.
Những kẻ chưa thể leo cao cũng lợi dụng cơ hội này mà nịnh nọt, xum xuê lấy lòng, kiễng gót vươn cổ, cố gắng với lên trên.
Sau khi khách khứa đã yên vị ngồi trên ghế, ánh đèn sân khấu bật sáng.
Giống như một viên kim cương rực rỡ giữa ngân hà rộng lớn. Dung Lạc chậm rãi bước ra, thu hút toàn bộ ánh nhìn về phía mình.
Ngay lúc đó, hai cánh cửa hội trường bật mở, ở giữa là con đường hoa trống trải, được ánh đèn soi chiếu trông giống như một đại dương bạt ngàn xanh thẳm.
Hạ Nhi như vừa bước ra từ giữa đại dương, chiếc váy dạ hội màu vàng nhạt đính ngọc trai càng tôn lên nước da trắng sáng, tựa một vầng trăng tròn, lại giống như mỹ nhân ngư trồi lên mặt nước, mị hoặc câu người, đẹp như một nữ thần trong truyện thần thoại.
Tất cả các khách quý đã có mặt ở hội trường đều giật nảy mình, lần lượt quay đầu lại, và rồi cũng bàng hoàng sửng sốt vì cảnh tượng trước mặt.
Dung Lạc đang đứng trên bục cũng ngỡ ngàng, đôi mắt xanh biển tan dần một ý cười nhu tình, khóe miệng dãn ra, nhìn cô không rời mắt.
Trông Hạ Nhi vừa bí ẩn vừa vô cùng quyến rũ. Một bông hoa điểm xuyến kim cương trên vòng eo càng khiến chiếc eo cô thon thả như có thể vừa nắm một bàn tay.
Vạt váy thướt tha trải dài trên thảm đỏ, bước chân chậm rãi lại ưu nhã, đôi chân dài trắng trẻo thấp thoáng hiện ra, trong nét thần bí lại có thêm một sự mê hoặc chết người, trong nét dịu dàng có vài phần phóng khoáng tao nhã.
Sự xuất hiện của cô khiến đám đông lâm vào trầm lặng vì kinh diễm.
Cô vốn dĩ không thích những buổi tiệc như thế này.
Nhưng hôm nay cô là nhân vật chính, không thể không xuất hiện.
Hạ Nhi một đường đi thẳng lên sân khấu, hoàn toàn không để ý những lời thì thầm xì xào dưới sân khấu.
Ánh đèn miên man như sóng biển, hòa cùng ánh đèn dưới sàn hắt lên bóng hai nữ nhân.
Một người mặc váy dài diễm lệ lộng lẫy, một người mặc vest lịch lãm quý khí như vị thần, cực kỳ nổi bật.
Hạ Nhi nhìn Dung Lạc, dù không muốn nhưng cô phải thừa nhận nữ nhân mang danh nghĩa 'hôn phu' này của cô thật sự rất đẹp. Nhìn từ góc độ này, từng đường nét lại càng quyến rũ mỹ lệ bội phần, nhất là sống mũi cao thẳng tắp, vừa mang nét đẹp cao ngạo của phương Tây, lại mang theo chút nhu hoà của Châu Á.
Hạ Nhi nhìn xuống sân khấu, Trầm Yên Nhiên ngồi bên cạnh Dung Tuyệt — Ông nội của Dung Lạc.
Ngồi bên Dung Tuyệt là Ông Hạ, vẻ mặt ông nhìn cô vô cùng nhu hoà, cũng không thể hiện thái độ gì, ánh mắt bình thản, không đoán được tâm sự bên trong.
Ngược lại là Trầm Yên Nhiên, ánh mắt bà nhìn cô có chút lo lắng bất an.
Không chỉ vậy, xung quanh cũng có rất nhiều người đang nhìn cô và Dung Lạc, có người nhíu mày — Hàn Tịch, lại có người cố nén giận — chính là An Tranh, mỗi người một cảm xúc.
Ngay cả Bối Lạc cũng đến, cô ta mặc một bộ lễ phục màu đỏ rực, vạt váy chấm đất, hệt như một ngọn đuốc đang bừng bừng cháy, cô ta nhìn cô nở nụ cười quỷ quyệt kì lạ.
Bối Vy vẻ mặt có chút căm tức, ánh nhìn của cô ta từ đầu tới cuối đều lưu giữ trên người Dung Lạc.
Cái nhìn lưu luyến vấn vương này quả thật là vẫn còn nhung nhớ chưa quên được Dung Lạc, Hạ Nhi trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng buồn cười.
Cô còn nhớ rõ lúc học Đại học, Bối Vy tha thiết thuỷ chung với Khương Tình đến mức nào, giờ phút này lại đối với Dung Lạc một mảnh thâm tình như vậy.
Đúng là trên đời này, cái gì cũng có thể thay đổi được.
Hạ Nhi nhìn một lượt dưới sân khấu, cô phát hiện ra, tất cả các đại thế gia, ngay cả Cao gia — Cao Vỹ Quang cũng có mặt.
Duy chỉ không thấy một người — Khương Tình.
Dung Lạc tao nhã từng bước đến trước mặt cô, cúi người lễ độ đưa tay ra.
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, chậm rãi để tay mình lên tay Dung Lạc.
Khoé môi Dung Lạc cong lên độ cong ôn nhu dịu dàng như nước, từng bước dìu cô đến giữa sân khấu tràn ngập ánh đèn rực rỡ.
Phong cách quý tộc và thân sĩ của Dung Lạc dành cho Hạ Nhi quả thực khiến những người bên dưới đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, lại có những tiếng trầm trồ vang lên.
Các phóng viên mắt sáng rực, vô số ống kính chĩa chuẩn xác lên sân khấu.
Trước mặt hai người họ là một cây micro, được dùng phát biểu.
Dung Lạc nắm tay cô, tay còn lại vung lên ra hiệu dưới sân khấu yên lặng.
"Cảm ơn mọi người đã đến dự buổi tiệc hôm nay của Dung gia. Mục đích của buổi tiệc hôm nay chính là để công bố lễ đính hôn giữa tôi và Hạ tiểu thư Hạ gia. Chính là quý cô đứng bên cạnh tôi lúc này — Hạ Nhi."
Những câu nói này của Dung Lạc truyền đi rất sắc nét, vang vọng khắp hội trường.
Dưới sân khấu có dấu hiệu của sự bùng nổ.
Những tiếng kêu ngỡ ngàng như những con sóng ngầm dưới đáy biển đang va đập vào nhau và vang vọng lại.
Trong đôi mắt của Dung Lạc cũng có những tia sáng đang chuyển động.
Dung Lạc không quan tâm tới những lớp sóng bất ngờ đang vần vũ dưới sân khấu, chỉ nhìn thẳng vào Hạ Nhi, sau đó chậm rãi buông tay cô ra, quỳ một gối xuống trước mặt cô.
Khuôn mặt nữ nhân tuyệt sắc dưới ánh đèn càng thêm mỹ lệ yêu nghiệt, mái tóc vàng buộc nhẹ phía sau hờ hững bay lên như những tia nắng mặt trời ấm áp, đôi mắt xanh biển trong xanh như mặt đại dương bao la, chỉ chứa một bóng hình cô trong đó, giọng nói mềm nhẹ lại vô cùng trầm ấm:
"Hạ Nhi! Em nguyện ý ở bên tôi chứ?"
Hạ Nhi sửng sốt, trước mặt cô là một chiếc hộp nhỏ điêu khắc tinh xảo đang bật mở, chiếc nhẫn kim cương màu xanh như màu mắt của Dung Lạc, đẹp đến tuyệt hảo.
Dung Lạc nhìn cô, cẩn trọng lại vô cùng thâm tình.
Ngay cả đám phóng viên cũng như phát điên vậy, vừa thốt lên sửng sốt vừa giơ vội ống kính, chỉ sợ bỏ lỡ mất dù là một chi tiết nhỏ.
Hạ Nhi cứng đơ người một lúc, bỗng mím môi cười khẽ, nghiêng đầu hỏi Dung Lạc một câu:
"Cô không trách nếu tôi vĩnh viễn cũng không thể yêu cô chứ?"
Câu nói này cô nói rất nhỏ, hầu như là dùng môi ngữ mà nói ra.
Hạ Nhi cười rộ lên, nụ cười đẹp như trăm ngàn đoá tường vi đỏ rực đang bung nở, tay chậm rãi đưa ra trước mặt Dung Lạc.
Dung Lạc cười càng ngọt ngào hơn, ánh mắt xanh biếc đong đầy nỗi niềm hạnh phúc không thể diễn tả, tháo chiếc nhẫn trong hộp, cẩn trọng từng chút đeo vào ngón áp út của cô.
Chiếc nhẫn còn chưa được xuyên qua ngón tay, bên ngoài cửa lớn liền có tiếng động ồn ào vô cùng kịch liệt, thậm chí còn có tiếng súng nổ rầm trời.
Khách khứa nghe thấy tiếng động liền sợ hãi náo loạn hết cả lên.
Một thân hình nam nhân nặng nề đập mạnh lên cửa lớn, toàn thân máu me chật vật không tả nổi, cánh cửa cũng vì thế mà mở ra.
Màn đêm buông xuống, cảnh tượng trước mắt đẹp đến nỗi khiến người ta mê mẩn.
"Hạ Nhi! Em mà dám nhận chiếc nhẫn đó. Tôi thề sẽ đập nát nơi này. Một mảnh cũng không chừa."
Từng câu từng chữ ôn nhuận lại lạnh lẽo, giống như tiếng trống gõ vào trái tim mỗi người.
Nhịp thở của Hạ Nhi dần trở nên gấp gáp, nhịp tim bất giác cũng càng lúc càng hỗn loạn.