Ánh đèn sáng rực dưới bầu trời đêm, ánh sáng của đài phun nước đan cài vào những lớp sóng gợn, vụn sáng nhỏ yếu ớt bao bọc quanh nữ nhân ôn nhuận tao nhã, cho dù không có ý quyến rũ thì cũng đầy mê hoặc.
Chiếc sơ mi trắng trên người Khương Tình bị chiếu vào lại càng bừng sáng hơn, gần như chói mắt, làm khuôn mặt nữ nhân vốn dĩ tái nhợt không chút huyết sắc càng trở nên trong suốt lạ thường.
Khương Tình chậm rãi bước vào, tia sáng từ ánh đèn sân khấu đi qua đi lại trên sườn mặt tuyệt mỹ.
Cổ tay đeo một chiếc đồng hồ đơn giản, khi hơi cử động, ánh sáng trên mặt đồng hồ sẽ phản chiếu lên họng súng đen ngòm lạnh buốt đang yên vị trên bàn tay trắng nõn, khuôn mặt lãnh đạm nhưng sự tàn bạo nổi bật và khác biệt ấy khiến toàn bộ người trong hội trường vô cùng khiếp đảm.
Một vệ sĩ từ bên tay phải lao đến, Khương Tình thản nhiên đưa tay lên.
Chỉ nghe 'đoàng' một tiếng nổ súng rầm trời, vệ sĩ ngã xuống bất động.
Đám đông hỗn loạn, không ít người không kiềm được hét ầm ĩ.
Ánh sáng loé lên từ họng súng vô cùng tuyệt đẹp, trải dài thành những đốm nhỏ hắt xuống cửa kính hội trường, sau đó lại vỡ tung và tản ra xung quanh.
Thời gian dường như ngưng đọng,
Cái cổ trắng như tuyết, ánh mắt vô cùng lãnh đạm, tia sáng hắt lên người Khương Tình nhàn nhạt, không thể tan đi.
Khương Tình nhìn lên sân khấu nơi Hạ Nhi đang đứng, tay còn lại giơ về phía cô, vô số những giọt máu tươi đỏ thẫm vẫn còn đọng trên tay, như trân châu huyết lệ trượt qua đầu ngón tay bạch ngọc.
"Hạ Nhi! Tôi chỉ hỏi thêm một lần nữa. Em có trở về với tôi không?"
Giọng nói ôn nhuận khàn khàn yếu ớt, nhưng từng chữ lọt vào tai cô vô cùng rõ ràng.
Hạ Nhi nhìn vệt máu chảy dài từ đầu ngón tay trắng nõn kia, chiếc áo trắng loang lổ những vệt đỏ sậm diễm lệ kinh người, chọc cho đôi mắt cô đau nhức không tả nổi.
Cảm giác từng ngón tay cô đều đang đau buốt khó chịu, là kết quả của việc móng găm quá sâu vào lòng bàn tay.
Khương Tình vẫn ăn vận rất chỉnh tề, có điều chiếc áo trắng nhuốm đầy máu tươi đã hiện rõ tình trạng không hề ổn của bản thân, từ xa, cái bóng cao gầy đĩnh đạc đã đập vào tầm mắt cô.
Hạ Nhi nhìn qua, trái tim bắt đầu đập cuồng loạn một cách vô dụng, làm thái dương cũng rung lên đau nhức.
Cô ghét cảm giác này, giống như một sợi dây thừng dẫn dắt kéo cô đi, khiến cô không thể tự chủ được, cơn đau chầm chậm nhói lên trong tim đợt sau lại mạnh hơn đợt trước, không biết đặt vào đâu, cũng không biết giải tỏa như thế nào.
Chưa bao giờ cô cảm thấy trái tim mình đau như vậy, như có người đang dùng một con dao cùn cứa từng nhát, từng nhát, khiến cô không thở nổi. Cả người cô run lên, có phẫn nộ, có đau lòng tột độ, có sự bất lực và cả sợ hãi.
Cho dù trong lòng có oán trách đến nhường nào, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Khương Tình, mọi cảm xúc đều biến thành nỗi đau xót.
Cảm giác nhung nhớ, lưu luyến, không còn là bản thân mình nữa.
Đau đến mức chỉ muốn lao vào vòng tay nữ nhân ấy, cảm nhận hơi thở bình ổn vững vàng kia mới có thể an lòng.
Trái tim thắt từng cơn, nó đang không ngừng tự nói với cô rằng — Trở về đi! Mày yêu nữ nhân ấy, rất nhớ nữ nhân ấy, rất nhớ, rất nhớ.
Nhớ đến tâm can vụn vỡ, nhớ đến đau nát cả con tim.
Phải, cô đã yêu Khương Tình nhiều đến như vậy, không trốn thoát được, không cai nghiện được.
Kể cả là lúc khốn kiếp nhất cô cũng không thể không yêu.
Khoảnh khắc hai mắt giao nhau, Hạ Nhi tựa hồ như quay lại buổi tối hôm đó ở nước M.
Cô đuổi theo muốn mong cầu nữ nhân này quay lại.
Cô đã điên cuồng muốn quay trở về bên Khương Tình — bất chấp tất cả.
Chỉ cần nữ nhân ấy quay đầu nhìn cô một lần nữa, cô sẽ không do dự mà tha thứ.
Không cần lời xin lỗi, không cần giải thích.
Hạ Nhi cắn môi, cố gắng bóp chết ngọn cỏ đang điên cuồng phát triển trong lòng, run giọng nói:
"Cô đến chúc mừng sao? Cách thức này có phải quá đẫm máu không?"
Tia sáng chiếu rọi bay lượn trong không trung, từ mạnh chuyển sang yếu dần, tới trước mặt Khương Tình thì chỉ còn là một tia sáng cực nhạt nhòa.
Khương Tình đứng từ xa nhìn lại, chỉ một giây phút mà thế gian như bừng sáng.
Khuôn mặt lãnh đạm, đôi mắt nâu sẫm như hút hết tất cả những ảo ảnh phù hoa, sự bình tĩnh điềm đạm trên người Khương Tình khiến cô mềm oặt bất lực như một động vật bị rút xương.
Gió đêm thổi qua, ánh trăng non nớt trên bầu trời lại trở nên tĩnh lặng êm ả.
Ngữ khí mềm nhẹ nghe ra chút yếu ớt mỏng manh kì lạ, tay Khương Tình chậm rãi rút ra một con dao sắc bén, ánh mắt vẫn quấn quýt lấy gương mặt cô, giọng nói vẫn thấp và trầm như thế:
"Nếu em chọn Dung Lạc — tôi sẽ chết trước mặt em, và sự lựa chọn thứ hai chính là trở về bên tôi. Chúng ta — làm lại một lần nữa."
Tay của Hạ Nhi run lên một cách rõ ràng, sắc mặt có phần không giấu được hoảng hốt.
Cô nhìn Khương Tình chằm chằm, cố gắng điềm tĩnh nặn ra từng câu từng chữ:
"Khương Tình! Cô điên rồi phải không?"
Đáp lại cô là khẩu súng đen ngòm rơi xuống đất, phát ra thanh âm 'lạch cạch" giòn tan.
Bàn tay thon dài chậm rãi đưa lên tới trước, con dao trên tay Khương Tình không chút do dự hạ xuống động mạch ngay cổ tay trắng nõn vốn dĩ đã tái xanh.
Ngay thời khắc đó, trên mặt sàn nở đầy hoa máu, hơi lạnh thấu xương từ sắc máu đỏ tươi ấy kéo đến.
Hạ Nhi cả người như bị sét đánh trúng, mắt nhìn chỗ máu ấy, như bị ai đâm cho một nhát dao đau điếng. Nỗi đau tan vào trong da thịt, rồi thấm vào trái tim, giằng xé sự bình tĩnh của cô.
Cả người cô như đã hết sức, lảo đảo muốn ngã, hồn vía bay đi đâu mất, ánh mắt rời rạc. Lớp trang điểm trên khuôn mặt tỉ mỉ xinh đẹp giống như một mỹ nhân bước ra từ một bài thơ cổ, thế nhưng lúc này lại tái nhợt thất sắc, khiến người khác nhìn thấy mà vô thức đau lòng.
Khi lưỡi dao kia cứa vào cổ tay Khương Tình, cô cảm nhận được nỗi đau thấu trời trong tim mình.
Ánh mắt tuyệt tình và quyết đoán của Khương Tình rơi vào tầm nhìn của cô.
Hạ Nhi biết — Khương Tình sẽ làm thật.
Hiện trường lúc này hỗn loạn đến mức nào cô đã không còn nhìn thấy rõ được nữa.
Hạ Nhi chỉ biết mình đã phát điên, cô ngay lập tức xoay người chạy xuống sân khấu — một cách điên cuồng hoảng loạn.
Cô mặc kệ Dung Lạc, mặc kệ tất cả những ánh nhìn kinh hãi đang đổ dồn về phía hai người.
Đôi mắt hổ phách tràn đầy khiếp sợ, không rời khỏi nữ nhân đang đứng phía dưới, máu trên cổ tay trắng nõn như ngọc vẫn từng giọt rơi xuống, đã chảy bao nhiêu máu cô cũng không biết, chỉ là theo từng đoá hoa nở rộ dưới sàn nhà, trái tim cô chết lặng trong đau đớn, giống như bị xé rách ra dữ dội.
Có người hét ầm lên, có người chạy đi khắp nơi tìm người giúp.
Còn cô bất chấp tất cả lao tới chỗ Khương Tình, tay không chút do dự nắm lấy lưỡi dao đang rạch trên cổ tay kia.
Lòng bàn tay cô ngay lập tức bị cứa rách, sự đau đớn từ vết thương đó cũng không làm cô dừng lại, tay vẫn siết lấy lưỡi dao, máu tươi theo kẽ tay tràn ra, hoà lẫn với những đoá hoa máu nhỏ dài trên mặt sàn của Khương Tình.
"Điên rồi có phải không?"
Giọng nói cô nghẹn đến không thể bật ra khỏi cổ họng, môi mấp máy run rẩy.
Khương Tình vẫn nhìn cô cười nhàn nhạt.
Còn cô lại như phát điên, phẫn nộ dùng sức nắm lấy lưỡi dao sắc bén kéo ra, từng chữ từng chữ bật ra trong sự đau xót không ngừng:
"Khương Tình! Xin đấy ... đừng."
Đây là nỗi đau chỉ tình yêu mới có.
Nước mắt như một cơn hồng hoang, chôn vùi tất cả những đắng chát dâng lên buộc cô phải nuốt xuống, cô nhìn Khương Tình gằn mạnh từng chữ:
"Em không đính hôn nữa. Đừng làm em sợ."
Sự hoảng loạn trong lòng lan tràn như cỏ dại cuốn chặt lấy trái tim cô đến nghẹt thở, ánh mắt hổ phách nhìn con dao trên tay Khương Tình vẫn đang chạm lên động mạch ở cổ tay trắng nõn như ngọc, cô cảm thấy việc hít thở lúc này của bản thân đang gặp trở ngại, nuốt xuống thì đau đớn như bão tố ập đến, toàn thân như rơi xuống một vực sâu không đáy.
Cô khổ sở giãy giụa nhưng chỉ càng lún càng sâu.
Không còn ánh sáng nữa.
Lần đầu gặp gỡ, Khương Tình như gió xuân ấm áp, nhưng thời gian dài trôi qua, càng dồn ép từng bước lại càng trở thành gió dập mưa vùi.
Giống như một bàn tay bóp chẹt cổ họng cô, cô có thể hít thở thoải mái hay không đều xem tâm trạng và cử động của con dao lập loè trên tay Khương Tình kia.
Tim gần như nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
Cô dùng tay còn lại ấn lên ngực, bỗng cảm thấy lòng bàn tay cũng như bị va chạm đến đau đớn.
Hoảng loạn, sợ hãi...
Tất cả những cảm xúc phức tạp ấy dồn nén lại cũng không bằng cảm giác nóng rực của giọt lệ đang rơi xuống gò má, một độ nóng đủ làm tan chảy xương cốt, làm tan nát tâm hồn cô.
"Em sợ tổn thương lần nữa nên trốn tránh tôi, nhốt mình vào bóng tối đồng thời lại từ chối ánh dương ấm áp. Từ trước đến giờ tôi làm rất nhiều điều sai, có lúc sai đến nỗi không thể quay đầu sửa lại. Cũng không muốn sửa đổi. Thế nhưng đối với em, tôi cẩn thận sợ mình làm em tổn thương, thận trọng đến từng chút một, nhưng vẫn vô tình làm em đau khổ. Tôi điên cuồng muốn sửa, muốn kéo em trở lại. Nhưng sai thì cũng đã sai rồi. Tôi dùng mọi cách đều không thể giữ được em. Nếu đã như vậy — Thay vì nhìn em thuộc về người khác. Tôi dùng mạng để xem như bồi thường em. Được không?"
Từng câu từng chữ Khương Tình nói tựa như mặt đất lầy lội sau cơn mưa, có vũng nước đục ngầu đến mức không chịu nổi, nhưng cũng có những vũng nước trong suốt khiến người ta cảm thấy dịu dàng nhẹ bẫng.
Mùi hương nhẹ nhàng như lan như sương xen lẫn mùi máu, như những sợi tơ mảnh vắt ngang qua không khí.
Đổi lại là người khác chắc chắn không thể ngửi ra được, nó ẩn khuất giữa những mùi hương khác nhau, có thể là nhạt nhòa, có thể là nồng đậm.
Nhưng cô đã bên nữ nhân này lâu như thế, sự thê thương cùng đau xót trong đôi mắt nâu sẫm đang cố gắng áp chế kia còn nhìn ra được.
Khương Tình cười khẽ nhìn cô, ôn nhuận mở miệng một lần nữa:
"Tôi chết em sẽ tha thứ phải không?"
Một câu nói rất bình thản, rất nhẹ nhàng nhưng tác dụng lại khổng lồ như một quả bom.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình không chớp mắt, sắc mặt trắng nhợt, bả vai không ngừng run lên.
Cô không thể thở nổi, lồng ngực rung lên kịch liệt, đau đớn.
Một tay ấn lên ngực, khó khăn lắm mới làm dịu được sự bi thương trong đáy lòng xuống, đôi mắt hổ phách nổi lên mây mù cuồn cuộn, che khuất bầu trời khiến nó càng lúc càng ảm đạm, nước mắt rơi không thể ngừng lại.
Khương Tình vẫn điềm đạm và bình tĩnh từ đầu tới cuối.
Nhưng có lẽ đây chính là sự giày vò tàn nhẫn nhất, không nóng không lạnh, không sốt sắng không bức bối lại khiến trái tim cô trở nên chết nghẹn.
Khương Tình cúi đầu xuống, thanh âm trầm khàn, truyền đến tai cô vừa nhẹ nhàng, vừa lưu luyến, rất êm tai:
"Em không trở về bên tôi thì buông tay ra. Cho đến khi giọt máu cuối cùng trên người tôi cạn kiệt, hơi thở cuối cùng cũng ngừng lại. Tôi — sẽ buông tha cho em."
Sự dịu dàng lan tràn trong màu mắt nâu sẫm ấy, Khương Tình nhìn cô cười ôn nhuận yếu ớt, hơi nheo mắt, hàng mi cong dài như đôi cánh bướm, chớp mắt bay thẳng vào lòng người.