Trời sáng, mặt trời vừa mọc vẫn mang một sắc đỏ rực hiền dịu, không nhức mắt, vừa đủ để có thể nhìn thẳng.
Ánh nắng của ngày mới đã sốt sắng xuyên khỏi tầng mây rọi thẳng vào căn phòng, xung quanh lập tức trở nên ấm cúng hơn hẳn. Nơi cửa sổ rộng lớn, bóng lưng ngược nắng của Khương Tình trong bộ âu phục màu trắng càng thêm nổi bật.
Tia nắng hắt lên chiếc áo sơ mi trắng giống như đang được ngàn vạn tia sáng bao phủ, trông hư ảo như một người trong mộng, như một vị thần trên tầng mây.
Xung quanh người hầu khẽ cảm thán, nữ nhân tuyệt diễm như vậy chỉ trên trời mới có.
Khương Tình an tĩnh đứng đó, một nửa gương mặt khẽ nhìn sang một phía, thấp giọng nói trong điện thoại:
"Được! Một lát nữa tôi sẽ đến."
Hạ Nhi đang nửa nằm nửa ngồi trên sofa, mặc trên người một bộ váy màu lam nhạt, mái tóc nâu dài uốn lượn được cột cao gọn gàng, buông xoã vài lọn tóc nho nhỏ rũ ra sau gáy.
Sau khi tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy đầu căng ra đau đớn, còn cả cảm giác nhức nhối như xương cốt gãy rời.
Làm cái chuyện này có khác gì đánh trận đâu chứ?
Hạ Nhi thở dài ngao ngán.
Trên bàn thuỷ tinh đặt một đĩa hoa quả, tay cô cầm lấy một quả nho xanh bỏ vào miệng, nho rất ngọt, ngọt đến phát ngán, lớp đường như quyện mãi ở cổ họng cô rất lâu chưa tan đi.
Thân thể cô vẫn còn run lẩy bẩy, một tay túm chặt lấy gối ôm, khóe mặt đỏ ửng hồng hồng bất thường.
Bây giờ cho dù cô chỉ khẽ nhắm mắt lại là dường như lại nghe thấy tiếng thở gấp bên tai.
Trầm thấp, khản đặc, mang một nhiệt độ gần như có thể làm tan chảy cơ thể cô, linh hồn cô.
Nhớ lại là sẽ đỏ mặt tía tai, mơ màng, thậm chí là kích thích, tất cả những cảm xúc này vào khoảnh khắc lúc cô tỉnh dậy sáng nay đã như nước lũ nhấn chìm cô.
Hạ Nhi áp má lên gối, cảm thấy xương cốt bất lực như bị ai rút ra.
Quả nhiên, thể lực quá chênh lệch.
Nhưng mỗi lần nhớ lại vô vàn cảnh tượng kích tình ấy, con tim cô vẫn còn bồi hồi, xao động tận tâm can.
Những nụ hôn mơn man men theo bờ môi cô trượt tới vành tai, để lại một câu nói khẽ khàng:
Bảo bối! Em ướt quá!
Khoảnh khắc ấy, trái tim cô cũng theo thanh âm ôn nhuận kia mà bay tới một chân trời xa xăm, trầm luân, chìm đắm cùng những tiết tấu ra ra vào vào tràn ngập gợi tình.
Khương Tình tuy rằng nghe điện thoại, nhưng vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của cô.
Khương Tình bước tới, mỉm cười nhìn cô.
Cô bị nhìn đến mất tự nhiên, gương mặt bỗng đỏ ửng.
Chất giọng ấm áp nhỏ nhẹ truyền đến, nghe có vẻ rất trêu đùa:
"Tôi còn chưa nói gì mà mặt em đỏ lên rồi."
Nụ cười trên khuôn mặt tuyệt sắc của Khương Tình lúc này chẳng tốt đẹp chút nào, khác hẳn vẻ điềm đạm, đứng đắn thường ngày.
Thấy cô im lặng không nói, Khương Tình lại cười khẽ hỏi:
"Nghĩ gì đấy?"
"Nghĩ gì? Em chẳng nghĩ gì cả." Hạ Nhi chột dạ bật lại theo phản xạ.
Hạ Nhi nghe thấy liền nổi giận, cô cố gắng tìm một từ để hình dung hành vi lúc này của Khương Tình, suy nghĩ một hồi mới bật ra được một câu mắng người:
"Đồ lưu manh."
"Lưu manh?" Khương Tình vờ tỏ ra nghi hoặc: "Ý em là tối qua?"
Hạ Nhi cạn lời rồi.
Khương Tình thấy sắc mặt cô đỏ hồng, cõi lòng đầy ắp yêu thương, bất giác giơ tay chạm khẽ lên gò má mềm mại của cô.
Hạ Nhi hết hồn, lập tức né tránh theo phản xạ.
"Còn xấu hổ cơ à?"
Giọng nói của Khương Tình ngập tràn ý cười, trầm trầm rất êm tai.
Câu nói này lại càng giống như đang dỗ dành.
Hạ Nhi khẽ mím môi, cứ cảm thấy hơi thở của Khương Tình càng lúc càng kề sát, nóng rực.
"Đã đỡ hơn chưa?" Khương Tình dịu dàng hỏi, đôi mắt liếc tới vùng hạ thân của cô.
Hô hấp của Hạ Nhi ngay lập tức rối loạn, vội vàng lấy gối che bụng mình lại, cô gào ầm lên:
"Chị... đừng có quá đáng."
Dám nhắc tới chuyện tối qua?
Còn trêu chọc cô?
Khương Tình nhìn thấu sự cảnh giác của cô, bật cười:
"Dáng vẻ của em quả thực khiến người ta muốn phạm tội."
Một giây sau, cằm cô bị Khương Tình nhẹ nhàng nắm lấy, ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sẫm sâu hút kia, đôi đồng tử sậm như mực:
"Dù với tư cách là chồng hay nữ nhân của em, tôi đều có thể quá đáng đấy."
Hạ Nhi chỉ cảm thấy trái tim cũng bay ra khỏi cổ họng luôn rồi.
Câu nói ấy vừa thẳng thắn vừa bạo dạn, cô nhất thời không thể tiếp chiêu nổi.
Khương Tình bật cười khanh khách ngồi xuống bên cạnh cô, vắt ngang tay qua, dùng sức nhấc chân cô một cái, chân cô liền gác lên đùi Khương Tình, hành động đó làm Hạ Nhi giật nảy mình.
Đang định rút chân về thì bàn tay trắng muốt mềm mại đã phủ lên chân cô, xoa nhẹ nhàng, từ đầu tới cuối chỉ lặng im dùng lực đạo nhẹ nhàng xoa bóp chân cho cô.
Hạ Nhi bỗng thấy mặt nóng rực, nuốt nước bọt nói:
"Chị bóp... bóp chân em làm gì?"
Dáng vẻ hơi ngượng ngập của cô ít nhiều làm tâm trạng Khương Tình trở nên vui vẻ không ít.
Khương Tình quan sát cô từ trên xuống dưới, khóe môi hơi cong lên.
Chỉ có một chút thay đổi biểu cảm như vậy thôi đã khiến cả thân người ôn nhuận như ngọc trở nên gian xảo hẳn.
Khương Tình ra vẻ nghiêm túc hỏi:
"Tối qua quỳ lâu như thế mà em đã hết đau rồi à?"
Hạ Nhi theo phản xạ đang định gật đầu thì ngay lập tức thu chân lại, tàn bạo duỗi chân đạp tới một cước, dùng tới mười phần lực đạo:
"Đồ khốn kiếp nhà chị!" Cô gào lên.
Khương Tình bị đạp văng xuống sàn nhà, uể oải dựa người đứng dậy, nhìn cô cười cười.
Đêm qua cả hai đều nồng nhiệt không chút tiết chế, mặc cô van nài run rẩy cầu xin, nhưng sự run rẩy ấy lại càng rung động tận nơi sâu thẳm trái tim Khương Tình, khiến cả linh hồn bản thân cũng dao động theo.
Cô mềm mại lại kiều mị chết người, đến mức Khương Tình khó mà tự kiềm chế được.
Gương mặt nhỏ của cô ẩn nấp sau mái tóc nâu nhạt, từng tầng mồ hôi mỏng mịn lăn trên làn da nhạy cảm ướt át.
Tất cả, tất cả những điều ấy đều đẹp đến mức Khương Tình khó có thể hình dung.
Nghĩ tới toàn thân lại hơi ngứa ngáy.
Khương Tình liếc nhìn bóng mình in trên mặt kính cửa, trên cần cổ có một vết cào mờ mờ thoáng ẩn thoáng hiện sau chiếc sơ mi trắng muốt, vô cùng nổi bật.
Rõ ràng là bị rách da, chảy chút máu nhưng không nhiều, xúc cảm còn lại một chút ngứa ngáy đang dần dần khiêu khích bản năng và dục vọng, từng chút dần dần len lỏi vào trái tim Khương Tình.
Khương Tình biết rõ Hạ Nhi có một sự cố chấp với vấn đề 'công'.
Vì thế móng tay của Hạ Nhi không bao giờ để dài.
Thế mà cô vẫn cào được một đường rướm máu trên cổ Khương Tình, có lẽ vào khoảnh khắc cô cao trào liên tục.
Lúc lên đỉnh Hạ Nhi giống như một con mèo bị ai giẫm phải đuôi, điệu bộ giương móng vuốt lên rồi để lại một vệt rướm máu trên cổ mình, mùi máu tanh thoảng qua đó đã kích thích Khương Tình đến phát điên.
Vết thương tuy không lớn, cũng giống như chút sức lực yếu ớt của cô, muốn phản kháng nhưng lực bất tòng tâm.
Khoảnh khắc ấy đáy lòng Khương Tình cuộn dâng một cảm giác công chiếm cực kỳ mãnh liệt, thậm chí là một loại khao khát nguyên thủy như muốn xé xác ăn tươi nuốt sống cô.
Vì thế trong lúc cô cao trào đê mê không còn ý thức, Khương Tình đã chặn đứng môi cô, chèn ép môi của mình xuống.
Bàn tay nhỏ bé của cô bị ép buộc đè xuống giường, cho dù cô có ngọ ngoạy, có vẫy vùng, cuối cùng vẫn kẹp chặt, sau đó Khương Tình sẽ điên cuồng chiếm hữu cơ thể cô.
Những lúc như vậy, Khương Tình tự cảm thấy mình thật sự quá mức ngang tàng, không biết tự kiềm chế.
Chạm vào cô, Khương Tình không thể kiểm soát được gì nữa.
Hạ Nhi lúc này lại không trông thấy được vẻ mặt của Khương Tình, cô đang ép bản thân không được nhớ tới chuyện tối qua nữa.
Điện thoại bên cạnh bỗng đổ chuông.
Là Lương Hạ.
Hạ Nhi thả chân xuống ghế sofa nhận điện thoại.
Nhưng cô quên bẵng mất, chiếc váy ngủ trên người cô lúc này khá lộ, những vết đỏ lan ra khắp ngực lọt vào mắt Khương Tình.
Đáy mắt nâu sẫm phút chốc tối sầm lại.
Hạ Nhi chẳng biết gì, cuộn người ngồi lên sofa, kéo một chiếc gối, chống lên hông, nhẹ nhàng 'alô' một tiếng.
Thanh âm bật ra khỏi cổ họng có chút khàn.
Đầu kia là giọng nói dịu dàng của Lương Hạ, khẽ khàng lại yếu ớt:
"Tớ đang ở trước cổng biệt thự."
Hạ Nhi lập tức đứng bật dậy, chạy vội ra cổng.
Trước cổng lớn, Lương Hạ ăn mặc rất tươi tắn, một chiếc áo ngắn tay cùng một chiếc quần thể thao, bên ngoài đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai, đeo kính râm che đi quá nửa khuôn mặt.
Sau khi nhìn thấy Lương Hạ, cô rảo nhanh mấy bước đi lên.
"Lương Hạ..." Cô dè dặt gọi một tiếng.
Lương Hạ quay đầu lại, Hạ Nhi lập tức tiến đến gần, lúc ấy cô mới phát hiện ra Lương Hạ đang khóc rất dữ.
Lương Hạ đứng đờ tại chỗ, để mặc cho nước mắt chảy không ngừng.
Cô đang định hỏi han thì thấy Lương Hạ chạy đến nhào vào lòng mình, ôm chặt lấy cô.
Cô ôm Lương Hạ, để mặc cho nước mắt Lương Hạ chảy ròng ròng, rất lâu sau mới hỏi có chuyện gì.
Tuy rằng lúc ngày Lương Hạ đã ngừng khóc nhưng đôi mắt vẫn đỏ ửng, nghẹn ngào nói:
"Du Tử Miên sắp đính hôn với Khương Ngọc rồi."
Hạ Nhi mở lớn mắt, gần như không tin nổi mà bật thốt:
"Cậu lấy tin tức này ở đâu ra?"
Hàng mi Lương Hạ khẽ run lên, hai bàn tay cũng siết chặt đến run run, hàm răng cắn nhẹ lấy cánh môi, tâm trạng đột nhiên trở nên kích động:
"Là Bối Vy nói cho tớ biết."
Nghe thấy mấy lời này, Hạ Nhi rất kinh ngạc.
Sau khi nói xong, chẳng mấy chốc đôi mắt to tròn của Lương Hạ lại đong đầy nước mắt, nói với ngữ điệu bi thương:
"Chuyện này không sớm thì muộn cũng xảy ra thôi. Chỉ là..."
Hạ Nhi biết đây là những lời thật lòng của Lương Hạ sau những ngày kiềm nén vừa qua.
Cô khẽ thở dài, một lần nữa ôm chặt lấy Lương Hạ, nhẹ nhàng vỗ về.
Lương Hạ vừa khóc vừa nói không lên lời:
"Tớ không nghĩ lại nhanh đến như thế..."
Dứt lời, Lương Hạ túm chặt lấy cánh tay cô, nhìn cô qua làn nước mắt:
"Tình cảm này ngay từ lúc đầu tớ đã sai rồi... phải không?"
Hạ Nhi thở dài, vỗ về:
"Không! Cậu không sai."
Khương Tình đứng ngay cửa, không đi tới mà cách mấy bậc thềm đợi.
Từ góc độ này có thể nhìn thấy rất rõ Lương Hạ đang ôm chầm lấy Hạ Nhi, ngay sau đó òa lên khóc nức nở, gần như là gào khóc.
Hạ Nhi lại không nói gì cả, cứ thế ôm chặt cơ thể nhỏ bé của Lương Hạ, để mặc cho nước mắt của cô gái nhỏ thấm ướt vạt áo cô.
Hạ Nhi biết những ngày qua Lương Hạ chịu đả kích rất nhiều, tâm lý gần như đã thực sự không chịu nổi thêm một biến cố nào nữa.
Lương Hạ khóc đến mệt nhoài, hoặc có thể khi đã dốc hết những ấm ức trong lòng ra bỗng mất đi sức mạnh chống đỡ cơ thể, khóc xong thì không còn sức nữa, muốn ngã.
Hạ Nhi siết chặt tay Lương Hạ, một tay vòng qua đỡ lấy cả người cô gái nhỏ, nhẹ giọng an ủi:
"Vào trong rồi nói. Cậu mệt rồi."
Mí mắt sưng húp của Lương Hạ đã díp cả vào, miệng còn lẩm bẩm:
"Hạ Nhi... Tớ.. tớ..."
Hạ Nhi vỗ nhẹ nhàng lên tay Lương Hạ, thì thầm:
"Bây giờ không cần phải nói gì cả. Vào trong rồi tính tiếp."
Lương Hạ mím môi, đột nhiên đáy lòng dâng lên cảm giác yên lòng và an toàn. Cô cứ nhìn Hạ Nhi mãi, nhìn mãi nhìn mãi, hốc mắt chợt ửng đỏ nhưng chẳng mấy chốc, cô đã ngậm nước mắt mỉm cười:
"Được..."
Kể từ lúc nhận được tin tức đó, bản thân Lương Hạ đã nhận ra thêm một điều.
Những lời hứa khi còn chưa đủ lông đủ cánh cũng giống như nhìn hoa trong gương, ngắm trăng dưới nước mà thôi.
Hứa hẹn một đời — cuối cùng cũng chỉ là hứa hẹn.
Những ngày tới, cô thầm nguyện cả đời co mình trong thành phố S rộng lớn này, mặc kệ vật đổi sao dời, không màng tới những biến đổi, sống những tháng ngày vụn vặt của bản thân, vậy là đủ rồi.