Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 339: Em vẫn ở đây



Phòng khách.

Trước mắt là một cốc cafe vẫn đang còn tỏa hơi lạnh, cục đá tan được một nửa đang dao động cùng với từng đường khuấy đều của chiếc thìa bạc.

Chiếc váy ngủ trên người Hạ Nhi không có tay, thế nên chỉ cần giơ cánh tay lên là có thể nhìn thấy những dấu hồng lan tràn từ xương quai xanh xuống.

Hạ Nhi kinh hãi phát hiện ra, ngay lập tức rụt cánh tay, những vết hồng mai đó in hằn lên da thịt cô, làm cô nhớ lại những nụ hôn miên man của Khương Tình trên người cô, giọng nói trầm khàn mà mơ hồ, vô hạn gợi cảm: Em ngọt quá!

Hạ Nhi hết hồn, vội vàng xua tay xóa sạch những ấn tượng tối qua ở trong đầu.

Lương Hạ lúc này đã bình tĩnh lại, nhìn thần sắc kỳ lạ của cô liền hỏi:

"Cậu làm sao đấy?"

Khương Tình nhìn sắc mặt Hạ Nhi đỏ bừng liền hiểu rõ, ngồi bên cạnh cong môi cười như có như không.

Hạ Nhi chớp chớp mắt, chối bừa:

"Không có gì! Không có a."

Lương Hạ cũng không hỏi nữa.

Một lát sau, như nghĩ ra chuyện gì, Hạ Nhi buông một tiếng thở dài nặng nề, nhẹ nhàng nói:

"Khương Ngọc hôm qua phát sốt."

Lời Hạ Nhi vừa dứt, chiếc thìa trong tay Lương Hạ nhanh chóng dừng lại, viên đá theo dòng xoáy cafe lôi kéo, va nhẹ vào thành cốc.

Trái tim Lương Hạ đột nhiên dâng lên một nỗi đau không thể kiểm soát, từ ngực trái lan dần ra, thấm sâu vào tận cốt tủy.

Giống như có ai vừa đâm một nhát dao vào ngực cô, cô khó mà thở nổi, máu chảy thành sông.

Nhưng cô đang liều mạng đè nén nỗi đau này, bình thản nói:

"Sốt? Du Tử Miên không chăm sóc chị ta sao?"

Hạ Nhi lắc đầu, chống cánh tay lên, khoanh trước ngực, ngón tay cái khẽ mân mê cằm, giống như đang nhìn Lương Hạ lại giống như đang thông qua cô để suy nghĩ gì đó:

"Cậu lo lắng cho Khương bại hoại à?"

Câu nói đó vừa dứt, Lương Hạ cảm thấy như có một lưỡi cưa đang cắt qua cổ họng, cô ho khẽ một tiếng:

"Nào có."

Ngay cả phản bác mà giọng nói của Lương Hạ vẫn rất thê lương, ngữ khí còn hơi thấp, đuôi mắt cũng trĩu xuống.

Hạ Nhi thở dài một hơi rồi lại im lặng không nói gì thêm.

Tuy cô không nhìn vào ánh mắt của Lương Hạ nhưng cũng có thể đọc được từ giọng nói kia một cảm giác trơ trọi và lo lắng bất an.

Cô khẽ thở dài, cuối cùng thì tình yêu vẫn là thứ không bao giờ chịu sự kiểm soát của lý trí.

Tình yêu đi, muốn giữ cũng khó mà giữ nổi.

Nhưng tình yêu đến thì cũng chẳng ai tránh né được.

Khương Tình từ lúc Lương Hạ bước vào nhà vẫn chưa rời đi, dịu dàng ngồi bên cạnh Hạ Nhi, vô cùng an tĩnh.

Chỉ là vẫn luôn âm thầm quan sát, với một cái nhìn thoáng qua cũng đã thu hết biểu cảm của Hạ Nhi vào đáy mắt, sắc mặt Khương Tình có chút phức tạp.

Nhìn kiểu ăn nói kín kẽ sâu xa của cô lúc này, chẳng giống như lúc ở trên giường, có chút lười biếng, có phần mơ màng, cùng một chút trẻ con, giờ phút này những câu Hạ Nhi nói ra rõ ràng mang ba phần ý tứ muốn Lương Hạ và Khương Ngọc quay lại, nhưng lại cứ cố tình giấu ghiếm.

Khương Tình cười khẽ nhìn cô, bỗng không nhịn được giơ tay vò đầu cô một cách điên cuồng.

Một đầu tóc nâu loạn thành một đoàn dưới bàn tay trắng muốt mềm mại.

Hạ Nhi hất tay Khương Tình ra, lườm Khương Tình với mái đầu rối bù xù.

Khương Tình cười khẽ, cánh tay vòng qua từ sau lưng ôm trọn lấy cô, kéo cô vào lòng mình.

Hạ Nhi không động đậy, cứ ngồi yên lặng như thế, Khương Tình cũng không nói gì, chống cằm lên đỉnh đầu cô, hít hà mùi hương nhẹ nhàng từ mái tóc cô.

Dần dần, môi di chuyển xuống, men theo những lọn tóc dính bên tai cô, thì thầm:

"Em vẫn là không nỡ để Lương Hạ và Khương Ngọc chịu khổ."

Hơi thở ấm áp như gần như xa.

Hạ Nhi nhướng mày, đụng chạm nhỏ bé ấy lại như một dòng chảy nổ tung trong trái tim cô, cảm giác nóng bỏng men theo vành tai chảy vào từng mạch máu.

Hạ Nhi né tránh bờ môi mỏng đang dính sát lên vành tai mình, đôi mắt hổ phách thoáng lên ánh nhìn cảnh cáo.

Khương Tình bật cười, cũng nhìn cô đầy ý tứ.

Hạ Nhi lúc này mới cảm thấy ánh mắt Khương Tình quá sắc bén, một sự sắc bén có thể nhìn thấu trái tim khiến người ta cực kỳ khó chịu.

Cô hừ lạnh quay đầu đi chỗ khác, cũng không phản bác.

Lương Hạ nhìn chút mờ ám của hai nữ nhân trước mặt, khuôn mặt không hiện lên biểu cảm gì.

Nhớ lại việc Hạ Nhi nói Khương Ngọc đang phát sốt, liền có chút hoảng loạn.

Nhưng mà cũng lạ, ban nãy cô vẫn còn đang chìm trong bi thương cùng phẫn hận thế mà giờ chỉ thấy bất an, lo lắng.

Lương Hạ cố giữ cho bản thân bình tĩnh, giả vờ né tránh rồi nói:

"Tớ.. về đây."

Lương Hạ chỉ còn biết buồn lòng mà đứng dậy, xoay người đi như người mất hồn ra khỏi cửa.

Bước ra khỏi cổng, nước mắt trên khoé mắt Lương Hạ dần được hong khô bởi từng đợt gió cuốn qua lại, sau đó hất bay làn tóc rối đan nhau vương trên đôi gò má trắng trẻo của cô.

"Lương Hạ! Cậu đi đâu vậy? Lương Hạ!"

Nhìn theo bóng lưng đang xa dần về phía cổng, Hạ Nhi chỉ biết căng mắt gọi theo.

Đến khi thấy Lương Hạ ngồi vào xe rồi phóng đi trong tầm mắt, cô mới vội vã chạy khỏi nơi mình đang đứng.

Hạ Nhi có chút bất an, cô lôi điện thoại ra liên tục gọi vào số máy của Lương Hạ.

Những lần đổ chuông kéo dài khiến lòng dạ cô như sắp sôi sùng sục:

"Bắt máy...bắt máy đi..."

Hạ Nhi đi qua đi lại, miệng khẽ mắng:

"Con nhỏ này...rốt cuộc đang tính làm gì nữa kia chứ?"

Chỉ chậm có vài phút, cô đã không thể nhìn thấy bóng dáng Lương Hạ đâu nữa.

Hạ Nhi gọi liên tục, cố gắng nối máy đến số của bên kia đầu dây, vài lần mới có người trả lời.

"Lương Hạ! Cậu...."

Hạ Nhi vừa mừng rỡ reo lên, Lương Hạ lại nhỏ giọng cắt ngang:

"Tớ đi tìm Khương Ngọc. Cậu đừng lo."

Tiếng cúp máy đều đặn vang lên, Hạ Nhi nhíu mày chịu thua.

Thoáng nhìn vào khoảng xanh của hàng cây trước mắt, thấp giọng tự nói:

"Liệu có sai không? Thật là..."

Lương Hạ ngồi trong xe, mắt nhìn vô định vào khoảng trống trước mặt.

Những bóng cây đung đưa, làm chao đảo cả một khoảng vụn sáng. Có tia sáng nhỏ hắt lên gương mặt cô, trầm mặc, trống vắng.

Trên đôi gò má, những vệt nước mắt vẫn còn chưa khô hẳn. Ngồi trên xe đã gần mười phút, trời cũng đột nhiên kéo mây sắp mưa.

Những đợt sấm chớp thoắt ẩn thoắt hiện sau những đám mây mù cứ chốc lát lại nổi lên.

Đẹp nhưng cũng vô cùng ảm đạm.

Trên đường tới căn hộ nơi Khương Ngọc ở, cả người cô vẫn còn run rẩy, tứ chi như rời hẳn khỏi cơ thể, đến cái bóng của linh hồn cũng không bắt được.

Khu chung cư cao cấp này là nơi tập trung dân thượng lưu của thành phố, bớt đi ánh đèn và những ồn ào huyên náo, thêm nhiều vẻ truyền thống và tĩnh mịch.

Lương Hạ đứng trước cửa căn hộ, ấn chuông một hồi lại không có ai ra mở cửa.

Không biết là động lực nào thôi thúc, cô đưa tay lên run rẩy ấn một dãy số, ngay lập tức cánh cửa liền bật mở.

Lương Hạ hơi cứng người, sau đó chậm rãi tiến vào trong, khẽ khàng bước tới nhưng dẫm phải thứ gì đó, bên dưới lớp thảm trải sàn cô bàng hoàng phát hiện ra là mảnh cốc vỡ, bên cạnh còn có mấy viên thuốc vung vãi dưới đất, giống như bị ai đó ném xuống trong cơn tức giận.

Lương Hạ cúi người nhặt một viên thuốc lên — là thuốc hạ sốt.

Trước khi đến đây cô nghe Hạ Nhi bảo Khương Ngọc đang sốt rất cao, lúc này lại nhìn thấy những viên thuốc vung vãi khắp sàn thế này, cô có chút hốt hoảng.

Chuyện gì thế này?

Lương Hạ nhanh chân bước vội vào nhà, liền trông thấy Khương Ngọc nằm im trên sofa, không hề nhúc nhích, trên người là bộ quần áo ngủ.

Lương Hạ có chút muốn trốn chạy, vì thế cô quay đầu rời đi. Nhưng vừa bước đến cửa được mấy bước, cô lại không thể tiến thêm được nửa bước nào nữa.

Cô ngơ ngẩn đứng một hồi lâu, sau đó run rẩy cúi người xuống, đưa tay nhặt những mảnh vỡ lên, sau khi chắc chắn trên sàn nhà đã hết sạch thủy tinh cô lại nhặt tới thuốc, rồi nhích từng chút cơ thể nặng nề của mình đến bên sofa, quan sát nữ nhân đang thở một cách khó nhọc.

Trông Khương Ngọc lúc này cực kỳ không ổn.

Giữa mái tóc đỏ rượu là một gương mặt tái nhợt, khiến cô nhớ tới ánh trăng cô độc sáng lên trong đêm tối, xung quanh không một vì sao càng khiến cho ánh trăng ấy trắng ngần đến trong suốt.

Lương Hạ run rẩy giơ tay sờ lên trán Khương Ngọc, chỉ một cái chạm đã khiến cô kinh hãi tới nỗi suýt nữa kêu thành tiếng.

Nhiệt độ gần như có thể làm bỏng tay cô.

Khương Ngọc sốt cao lên rồi.

Ngay lúc này, Khương Ngọc mở mắt, ánh sáng trong đôi mắt không tập trung, có chút rời rạc, mơ mơ màng màng hất mạnh tay cô ra.

Mày nhíu lại, sắc mặt Khương Ngọc cực kỳ đáng sợ.

"Là... Tiểu Hạ?"

Lương Hạ nghe thấy giọng điệu yếu nhược đó liền bực bội, ra sức kéo Khương Ngọc, lúc này Khương Ngọc lại không đẩy cô ra nữa, cũng biết điều đứng dậy.

Lương Hạ không nói không rằng, dùng sức chín trâu hai hổ dốc hết sức lực đưa Khương Ngọc trở về giường.

Sau khi đặt Khương Ngọc nằm xuống, cô xoa xoa cánh tay nhức mỏi, nói với vẻ không vui:

"Tại sao lại để mình sốt đến mức này? Không phải chị là bác sĩ sao?"

Lương Hạ vừa rút tay về, bả vai Khương Ngọc khẽ run lên.

Ngay sau đó Khương Ngọc bất thình lình ngồi dậy, tay đưa ra chuẩn xác nắm lấy cổ tay Lương Hạ kéo một cái, khuôn mặt đã vùi vào giữa hông cô.

Bàn tay Lương Hạ cứng đờ giữa không trung, cúi đầu xuống, nữ nhân này dường như đã thật sự coi cô là một chiếc gối ôm dễ chịu.

Lúc này trông Khương Ngọc vô cùng cô độc và nhạy cảm, ánh mắt không tập trung, có thể nhận ra nội tâm đang cực độ thiếu hụt cảm giác an toàn.

Khương Ngọc ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng nói mơ hồ không rõ:

"Em đã đi đâu?"

Lương Hạ có chút khó xử:

"Khương Ngọc! Chị sốt đến mơ hồ rồi..."

Trán Khương Ngọc lại bắt đầu đổ mồ hôi, cô nhìn thấy cũng không đành lòng, bèn vội vàng lấy khăn mặt lau qua loa.

Khương Ngọc giơ tay giữ chặt cổ tay cô, sức không hề nhỏ, nhưng nóng đến bỏng rát.

Bàn tay nắm tay cô truyền đến cảm giác như vừa xoa dịu vừa nâng niu, ánh mắt Khương Ngọc hơi hẹp lại rồi nói:

"Em đã đi đâu? Tôi về nhà không thấy em."

Dưới mái tóc đỏ rượu đang xoã ra một cách hờ hững, một vài lọn tóc còn tuỳ tiện vương bên gò má, hàng mi đen ánh kia cứ chốc lát lại hơi rung nhẹ, khiến nhịp tim của Lương Hạ cũng vì đó mà suýt lệch đi.

Ánh mắt Khương Ngọc lúc này rất dịu dàng, không còn mang theo sự ngang tàng hay yêu nghiệt bức người thường ngày.

Lương Hạ biết Khương Ngọc đã sốt đến mơ hồ, cô thật sự không muốn tranh cãi gì với Khương Ngọc trong lúc này, đành hít một hơi thật sâu rồi mạnh mẽ thở ra, vẻ mặt cố giấu sự quan tâm mà nói:

"Em không đi đâu cả. Em vẫn ở đây."

Khương Ngọc nghe thấy liền không nói gì nữa, nhưng vẫn siết chặt tay cô không buông.

Lương Hạ muốn buông tay, Khương Ngọc lại càng dùng sức, ngữ khí yếu ớt:

"Em đã hứa gì với tôi?"

Lương Hạ nhìn Khương Ngọc chằm chằm:

"Chị mê sảng đấy à?"

Gương mặt Khương Ngọc tái mét, không chút biểu cảm.

Lương Hạ hơi hoang mang.

Khương Ngọc lúc này đột ngột buông cổ tay cô ra, cũng có thể không còn sức nữa, không nói gì nhưng bàn tay lại đan vào tay cô.

Nhiệt độ nóng rẫy không tan đi ở lòng bàn tay truyền đến, cô cảm thấy cả người cũng hơi nóng, muốn giằng ra nhưng Khương Ngọc lại càng nắm chặt.

Đối với Lương Hạ, gặp Khương Ngọc không biết là duyên hay nghiệt, hoặc cũng có thể là nghiệt duyên.

Nhưng nghiệt duyên này cô đã trầm luân quá sâu, đến mức không thể dứt ra được nữa.

"Em muốn rời khỏi tôi sao?" Khương Khọc lúc này dường như đã tỉnh táo hơn một chút, giọng hơi khàn, câu phía trước so với câu phía sau có thêm một sự bức ép.

Ánh mắt Khương Ngọc có phần nặng nề, giơ bàn tay nóng rẫy khẽ chạm vào gò má cô.

Lương Hạ những tưởng cô sẽ né tránh nhưng cô không làm vậy, không vội vàng tránh ra mà yên lặng bên cạnh như một thiếu nữ trong tranh, nhìn sắc mặt Khương Ngọc càng lúc càng tái đến đáng sợ, trông rất tội nghiệp.

Ánh mắt Khương Ngọc lúc này hơi tối đi, cả bàn tay áp lên mặt cô, những ngón tay gầy chạm vào lọn tóc cô, hơi lạnh, suôn mềm, giống như đang được sờ vào lụa.

Tay bỗng hơi dùng sức một chút, kéo gần cả người cô lại.

Lương Hạ không giãy giụa và phản kháng, cứ thế cụp mắt, động tác duy nhất chính là vô thức cắn môi, ngay sau đó liền buông ra, cũng không giơ tay chặn lại, chỉ cuộn chặt hai bàn tay để bên cạnh.

"Chúng ta đã...!" Lương Hạ rất lâu sau mới bật ra được một câu như vậy.

"Không!" Khương Ngọc dằn mạnh một chữ, cắt ngang lời cô.

Cứ như vậy, hai chữ 'chia tay' trở thành một chiếc đinh sắt, kẹt chặt trong cổ họng Lương Hạ, không nuốt xuống được, không nhổ ra được.

Đôi mắt Lương Hạ lúc này phủ đầy nước mắt, chúng men theo hàng mi dài rơi xuống.

Khương Ngọc thấy cô khóc, rõ ràng chân tay có phần luống cuống, bàn tay vô thức đưa lên muốn lau nước mắt cho cô nhưng cô cứ yên lặng mà khóc như thế.

Đôi mắt xinh xắn vốn trong veo trở nên đỏ ửng.

Mắt Lương Hạ lúc này buồn mà đẹp, đong đầy nước mắt, như một đóa hoa khiến người ta thương cảm.

Trái tim Khương Ngọc như bị ai túm đến đau đớn, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt lên gò má, lau nước mắt cho cô từng chút một.

Lương Hạ mím chặt môi.

Đã từng có lần khi cô khóc, Khương Ngọc cũng an ủi cô như vậy, dùng ngón tay khẽ khàng lau nước mắt cho cô.

Khương Ngọc từ từ cúi đầu, bờ môi mỏng dịu dàng áp lên mắt cô, hôn đi giọt lệ của cô.

Chỉ một hành động nhỏ, nhưng có thể cảm nhận được người con gái trong lòng khẽ run lên, yếu ớt đến đáng thương.

Hơi thở nóng bỏng thả lên làn da cô, khiến con tim cô thắt lại.

Cảm giác này rất tệ, trái tim cô đang gào thét, nỗi đau này chẳng có lý do, chẳng có căn cứ, đã vậy thì đừng có tiếp tục đau nữa, được không?

Lương Hạ nuốt nước bọt, cố gắng đè nén cảm xúc, đối mặt với Khương Ngọc, nụ cười chua chát vô cùng:

"Chúng ta chia tay rồi."

"Tôi yêu em." Khương Ngọc lên tiếng cắt ngang.

Ngữ khí chắc chắn giống như một lời tình cảm của ngày xưa.

Một câu nói phản chiếu sự mạnh mẽ trong cá tính thẳng thừng của Khương Ngọc, nhưng vì sao cô lại cảm nhận được một nỗi bi thương từ câu nói ấy?

Và cũng trong khoảnh khắc này, tại sao cô lại đau vì câu nói ấy chứ?

Khóe môi trắng nhợt của Khương Ngọc khẽ cong lên một nụ cười, kéo sát gương mặt cô lại từng chút một.

Lương Hạ càng muốn lùi về sau, Khương Ngọc càng gia tăng sức mạnh.

Khoảng cách giữa môi và môi mỗi lúc một gần, hơi thở của hai người gần như đã đan vào nhau.

Đúng vào lúc môi hai người gần như sắp dính vào nhau, cánh cửa phòng ngủ đột ngột bị mở ra, vọng vào chính là giọng của Du Tử Miên:

"Khương Ngọc! Khương..."

Chữ cuối cùng đột nhiên im bặt.

Mà hai người ở trên giường cũng lập tức dừng lại.