Ánh đèn đường kéo dài chiếc bóng thanh nhã của Khương Ngọc, lạnh lùng lại không kém phần dịu dàng ôn nhu.
Hạ Nhi nhìn Khương Ngọc ôm Lương Hạ vào lòng, cho dù không bước tới, cô cũng có thể tưởng tượng ra chất giọng ấm áp của Khương Ngọc đang dỗ dành Lương Hạ lúc này.
Hương Vũ đứng phía sau, chỉ lẳng lặng nhìn.
Bối Lạc cũng trông thấy Hương Vũ, bốn mắt chạm nhau, không nói một lời.
Một cái nhìn bình lặng không hề có chút gợn sóng nào, mặc thời gian trôi qua, mặc cho những kỷ niệm vẫn còn như mới.
Hương Vũ bật cười, tình yêu dành cho Bối Lạc thế mà đã bao năm rồi, từ sự rung động trong khoảnh khắc rồi sau đó là tình yêu đậm sâu không có gì có thể lấp đầy được.
Bao năm qua, tình cảm dành cho cô chỉ càng thêm sâu đậm, và rồi càng tự ti, rồi đi đến tuyệt vọng, dù bản thân có trở nên xuất sắc đến mức nào, thật ra trong mắt Bối Lạc cũng sẽ không có cô.
Cho dù bản thân vì một người mà thay đổi, cuối cùng vẫn đổi lại là sự bất lực.
Càng nghĩ càng đau lòng, Hương Vũ quay người muốn rời đi, không ngờ eo bỗng bị ai ôm chặt, ngay lập tức Hương Vũ cảm thấy có thứ mềm mại đè lên lưng mình.
"Lưu Anh." Hương Vũ khó xử cất lời, muốn kéo cánh tay Lưu Anh ra nhưng cô gái càng ôm chặt hơn.
"Hương Vũ, chị thật sự rất yêu em." Người say bao giờ cũng bạo dạn, cô gái phía sau mặt mày ửng đỏ, quả thật đã có chút say, miệng cũng nói ra những bí mật đã đè nén quá lâu: "Lúc gặp lại em, trái tim chị vẫn rung động như vậy. Hương Vũ, bao năm qua chị chưa từng quên em."
Hương Vũ ngẩn người, ánh mắt không tự chủ liếc tới chỗ Bối Lạc.
Bối Lạc vẫn đang nhìn về hướng này, đôi mắt mơ màng lãnh đạm, không hề dao động.
Hương Vũ bỗng cảm thấy trái tim như bị ai đó giày xéo rồi cắt vụn, khẽ quay người nhìn Lưu Anh, thấy mắt Lưu Anh đỏ ửng, rất lâu sau mới thở dài:
"Lưu Anh, đừng như vậy. Em..."
Lời còn chưa dứt, Lưu Anh đã lập tức ôm chặt lấy cổ Hương Vũ, chủ động hôn tới.
Thời gian như đóng băng trong khoảnh khắc.
Môi chạm môi, nhưng Hương Vũ tỉnh lại rất nhanh, giữ lấy cơ thể Lưu Anh, kéo cả người cô ra, giọng điệu trở nên vô cùng lạnh lùng:
"Chị tỉnh táo lại đi!"
Một câu nói đã chèn ép mọi sự điên rồ của Lưu Anh.
Lưu Anh ngây ngốc đứng yên tại chỗ, nhìn Hương Vũ trân trối, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
Hương Vũ không nhìn tới nữa, quay người lạnh lùng rời đi.
Khương Ngọc lúc này đang dỗ dành Lương Hạ, khẽ quay sang Hạ Nhi, nhẹ giọng:
"Chị sẽ đưa Lương Hạ về."
Hạ Nhi nhíu mày, còn chưa trả lời, Khương Ngọc đã khom người bế bổng Lương Hạ lên, đi thẳng tới một chiếc xe đỗ gần đó.
Lương Hạ hình như đã khóc đến mệt, Khương Ngọc bế cô đặt ở ghế sau, cô nhắm mắt như đã ngủ say.
Hạ Nhi lúc này mới tỉnh táo lại, nhìn cái bộ dạng luôn tỏ ra thản nhiên của Khương Ngọc, cô không nói hai lời liền bước nhanh đến, giọng nói lạnh lẽo:
"Muốn đưa Lương Hạ đi? Chị đang mơ đấy à?"
Dứt lời, Hạ Nhi lao đến giơ nắm đấm lên, vung về phía mặt Khương Ngọc.
Khương Ngọc không né tránh mà cứ thế lãnh một cú đấm.
Cú đấm này không hề nhẹ, khóe miệng Khương Ngọc ngay lập tức rỉ máu.
Hạ Nhi vì say mà bước chân hơi lảo đảo, cô cuộn chặt tay lại, hằn học nói:
"Chị bỏ rơi Lương Hạ, để cậu ấy gánh chịu mọi thứ một mình. Còn phản bội cậu ấy, giờ lại đến đây tỏ ra ân cần? Xứng sao?"
Giơ ngón cái lên quẹt vết máu đi, Khương Ngọc bình tĩnh nói:
"Tiểu công chúa, bây giờ chị có thể đưa cô ấy đi rồi chứ?"
Hạ Nhi mím môi, bỗng cảm thấy như bản thân đang dồn nén tất cả mọi sức lực để rồi đấm vào bông vậy.
Từ lúc nhìn thấy Khương Ngọc xuất hiện ở đây, cô đã đè nén ngọn lửa phẫn nộ hết lần này tới lần khác, thế nhưng nữ nhân này lại đáp trả một lòng đầy căm phẫn của cô với thái độ cực kỳ lạnh nhạt, không hề để tâm.
Thế nên, đã giận lại càng thêm giận.
Ngay lập tức Hạ Nhi lại giơ tay muốn vung thêm một cú đấm vào mặt Khương Ngọc, nhưng lúc này, An Tranh bỗng lao đến nhanh gọn bắt được tay cô.
Khương Ngọc chỉ hơi nghiêng đầu, nhưng rõ ràng không hề né tránh.
Hạ Nhi thấy An Tranh lao đến cản mình, cô phẫn nộ xoay người lùi về sau, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh không kém:
"Đừng có xen vào chuyện của tôi."
An Tranh thả tay xuống, hai người duy trì khoảng cách an toàn, thân thể cao gầy đứng thẳng, điềm nhiên nhìn cô:
"Hạ Nhi — em say rồi!"
Lời nói vừa dứt liền nhìn sang Khương Ngọc đang đứng đó, trầm giọng nói:
"Khương Ngọc cũng có nỗi khổ riêng."
Hạ Nhi cười lạnh:
"Nỗi khổ của cô ta so được với sự tổn thương của Lương Hạ sao?"
An Tranh trầm mặc.
Khương Ngọc lúc này mới lạnh nhạt nói:
"Em ấy đánh đúng lắm, đừng cản em ấy."
Hạ Nhi nghe thấy, cô nheo mắt nhìn Khương Ngọc:
"Tôi đã bảo, nếu không thể làm Lương Hạ hạnh phúc, thì đừng có bước chân vào cuộc đời của Lương Hạ, chị xem mình đã làm gì với cậu ấy đi."
Ngữ khí của Hạ Nhi hùng hổ bức người.
Khương Ngọc đứng trong bóng tối, con ngươi sâu không thấy đáy, không thể nhìn thấu đang nghĩ gì trong lòng.
Hạ Nhi bình thường bản tính đã không nể mặt ai, khi say thì lại càng không, cực kì ngang tàng ngạo mạn, cô càng nói càng sắc, khóe môi cong lên, nhưng ánh mắt không một chút ý cười:
"Chị để người nhà ức hiếp Lương Hạ đã đành, còn để cả người ngoài ức hiếp cậu ấy. Du Tử Miên hết lần này đến lần khác khiêu khích sỉ nhục cậu ấy, chị đã từng có lần nào ra mặt bênh vực chưa? Không những vậy, chả phải chị còn sắp đính hôn với Du Tử Miên sao? Một nữ nhân đứng núi này trông núi nọ, trêu hoa ghẹo nguyệt, còn sắp thuộc về nữ nhân khác, bây giờ lại đến đây muốn đưa người rời đi. Chị nghĩ Lương Hạ là cái gì?"
"Tôi nói sẽ đính hôn với Du Tử Miên khi nào?" Khương Ngọc bình thản hỏi.
Hạ Nhi không ngờ Khương Ngọc lại nói câu này, hơi sửng sốt.
Khương Ngọc hạ giọng xuống rất thấp:
"Lời đồn là do mẹ tôi tung ra, mục đích là muốn Lương Hạ từ bỏ tôi. Du Tử Miên — tôi chưa từng nói bản thân sẽ đính hôn với cô ta. Chưa từng."
Hạ Nhi nghe thấy, cô nổi giận ngay sau đó, xông lên túm lấy cổ áo Khương Ngọc, quát lên:
"Chị có biết vì nghĩ như thế mà Lương Hạ đã đau lòng đến thế nào không? Chị có miệng tại sao không giải thích rõ với cậu ấy? Chị có biết Lương Hạ đã rất thương tâm không? Hả?"
"Tôi biết, vì thế hiện giờ tôi mới xuất hiện ở đây."
Hạ Nhi thở gấp, rất muốn bồi thêm vài cú đấm nữa nhưng lại không thể ra tay, cô nhìn về phía Lương Hạ đang nằm yên giấc trên xe, tiến không được, lùi cũng không xong.
Mọi giận dữ trong lòng đều được dồn cả xuống cổ tay, cô siết chặt cổ áo Khương Ngọc, hạ giọng dữ dằn nói:
"Hôm nay tôi để cho chị mang Lương Hạ đi, nhưng chỉ cần tôi thấy Lương Hạ khóc vì chị thêm một lần nữa. Tôi nhất định sẽ xé xác chị ra."
Khương Ngọc bật cười.
Ánh sáng có tối đi nữa, phản ứng của Khương Ngọc có nhỏ nhặt đi nữa, Hạ Nhi cũng nhạy cảm nắm bắt được, nụ cười nơi khóe miệng kia vô cùng ôn hoà, bình thản và tự tin.
Ánh mắt Hạ Nhi vẫn rất lạnh lẽo, buông cổ áo Khương Ngọc ra, lảo đảo.
Khương Ngọc lau nhẹ khóe môi vẫn đang rỉ máu, cười nhẹ:
"Em dữ dằn thế này, cho mười lá gan Khương Tình cũng không dám làm gì có lỗi với em."
Hạ Nhi cố giữ vững thân người, cô cuộn chặt tay lại, nhìn Khương Ngọc rất lâu, cuối cùng vẫn thả tay, quay người lại.
Khương Ngọc thấy vậy không nhịn được cười, bước đến chiếc xe đỗ gần đó, mở cửa xe rồi ngồi thẳng vào ghế sau, nhẹ nhàng kéo Lương Hạ dậy, để cô dựa vào người mình, trầm giọng ra lệnh cho tài xế:
"Lái xe đi."
Xe chuyển bánh, Lương Hạ hơi tỉnh lại rồi mơ hồ hỏi:
"Khương Ngọc?"
Nghe thanh âm nhỏ bé yếu ớt gọi tên mình, trái tim Khương Ngọc cảm thấy ngứa ngáy, quay mặt lại là có thể ngửi thấy mùi hương trên mái tóc cô, khẽ dịu giọng:
"Là tôi, tôi đưa em về nhà."
Lương Hạ liền lẩm bẩm:
"Nhà?"
Vốn Lương Hạ đã say lắm rồi, cô uống không ít rượu vang, giờ mọi cơn say ào ào ập tới.
Khương Ngọc không kìm được lòng mình, ôm lấy eo cô, nét mặt cưng chiều:
"Ừ, về nhà chúng ta."
Lương Hạ nghe thấy, ngay lập tức mỉm cười ngọt ngào, cô nép vào lòng Khương Ngọc, cọ khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực Khương Ngọc, giọng nói nghẹn ngào:
Khương Ngọc không ngờ cô lại chủ động ôm mình, cả người đờ ra, khẽ cúi đầu nhìn cô, cô vẫn nhắm mắt, hơi nhíu mày, rõ ràng là đã mơ mơ hồ hồ quên hết mọi chuyện.
Cõi lòng Khương Ngọc như nổ tung, đau đớn.
Nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, giọng Khương Ngọc mềm mại, dịu dàng:
"Uỷ khuất em rồi, Tiểu Hạ."
Lương Hạ chu môi, vẻ mặt rất ấm ức, mở mắt nhìn Khương Ngọc, đôi mắt to tròn long lanh:
"Không uỷ khuất."
Một câu nói đã khiến trái tim Khương Ngọc như bị ai đâm mạnh một nhát dao, lòng đau như dao cắt, Khương Ngọc vỗ nhẹ lên vai cô: