Trước cửa lớn quán bar, Hạ Nhi nhìn chiếc xe mất hút trong đêm đen, khẽ thở dài.
Ngay lúc này, An Tranh từ phía sau đi đến.
"Nếu em quan tâm tôi bằng một phần của Lương Hạ, thì thật tốt biết mấy."
Ngữ khí của An Tranh từ đầu tới cuối vẫn nhạt nhòa, không chút biến động.
Hạ Nhi trầm mặc một lát, hơi nheo mắt lại, khi cất giọng, thanh âm đã hơi lạnh:
"An Tranh, tôi vẫn luôn xem cậu là bạn."
An Tranh bật cười, tiếp lời:
"Nhưng tôi thì không."
Hạ Nhi nghe thấy, cô không giận dữ không sốt sắng, chỉ đáp một câu:
"Nếu cậu không vứt bỏ phần tâm tư đó, thì tình bạn sẽ không còn nữa đâu."
Hạ Nhi vừa nói với An Tranh câu đó, cả người loạng choạng đi đến bên chiếc xe.
Lam Thất vội vàng mở cửa xe cho cô, ngữ khí có vài phần trách móc:
"Phu nhân, cô uống nhiều quá rồi."
Hạ Nhi lắc đầu, tỏ vẻ không sao cả. Thế nhưng đầu óc đã váng vất, mọi thứ trước mặt trở nên mơ mơ hồ hồ không rõ ràng.
Lam Thất thở dài, vòng qua đầu xe, tay còn chưa chạm vào tay nắm cửa, An Tranh đã đi tới mở ra, ngồi thẳng vào trong vị trí tay lái.
Lam Thất sửng sốt:
"An Tổng..."
An Tranh hạ kính xe, cười nhẹ nói:
"Giao hai vị tiểu thư này cho tôi, tôi sẽ đưa họ về nhà an toàn."
Dứt lời, An Tranh lái xe đi thẳng một mạch, tốc độ rất nhanh, ánh sáng hắt lên xe như từng bó hoa đua nở, sau đó lập tức lụi tàn.
Hạ Nhi đầu óc đã say đến choáng váng, cũng không mở miệng nói thêm câu nào nữa.
Lúc này cô chỉ muốn ngủ một giấc.
Khi ánh trăng hoàn toàn bị che lấp, trên con đường chỉ còn lác đác vài chiếc xe.
Không còn những ánh đèn chăng mắc khắp thành phố, hai bên đường rõ ràng cũng trở nên tối tăm lạnh lẽo.
Màn đêm bình lặng như vậy, không nôn nóng, nhưng che giấu và giữ kín đủ mọi tâm sự, đủ mọi bí mật, như con người.
Ánh sao cuối cùng vụt tắt, Bối Lạc ngồi trên ghế lái phụ, sắc mặt mơ màng.
An Tranh thi thoảng lướt qua gương chiếu hậu, sắc mặt lạnh lẽo, bờ môi mím chặt, ánh mắt băng giá.
Con đường phía trước mui xe, xa xa không có ánh sáng, chỉ là một khoảng đen đặc, bên ngoài là đèn đường lấp lánh, bên trong là tĩnh mịch, lặng yên.
Trông Bối Lạc rất khó chịu, đầu mày nhíu chặt, cô nhắm chặt mắt, giơ tay túm lấy dây an toàn, dường như chê nó gây cản trở.
An Tranh liếc mắt nhìn thấy, một tay giữ vô lăng, một tay đặt lên bàn tay không an phận đó của Bối Lạc, muốn ngăn Bối Lạc tháo dây an toàn ra.
Lạnh giọng cảnh cáo:
"Yên nào.."
Bối Lạc liên tục hất tay An Tranh ra, Hạ Nhi ngồi ghế sau cũng nhìn thấy, vội chồm người lên giữ lấy tay Bối Lạc, nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Sắp tới nhà rồi, cậu yên tĩnh một chút."
Bối Lạc không nghe, liên tục muốn gỡ tay Hạ Nhi, cứ mỗi lần như vậy Hạ Nhi lại phải kiên nhẫn đặt lên lần nữa.
Bối Lạc lẩm bẩm: "Không muốn về, không muốn."
Hạ Nhi đầu óc cũng choáng váng, cố trấn tĩnh hạ giọng:
"Sắp tới nơi rồi."
Bối Lạc sốt ruột, mơ màng mở mắt ra, nổi nóng trong lúc còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, gào ầm ĩ:
"Không muốn!!"
Sự sốt sắng của Bối Lạc khiến An Tranh không thể không dừng xe lại bên đường, nhìn thấy cửa hàng tiện lợi đối diện bên đường vẫn còn đang mở, An Tranh tắt máy, tháo dây an toàn ra.
Hạ Nhi mơ mơ màng màng hỏi:
"Cậu đi đâu vậy?"
An Tranh ghé sát lại, nhìn gương mặt nhỏ của cô, dịu giọng:
"Mua cái gì đó cho Bối Lạc và em uống.". truyện kiếm hiệp hay
Hạ Nhi cúi gằm, mơ mơ hồ hồ gật đầu, tay vẫn đè tay Bối Lạc, giữ rất chặt.
An Tranh liếc nhìn Bối Lạc đã yên tĩnh lại, sau đó mới xuống xe.
Bước vào cửa hàng tiện lợi, An Tranh đứng tại quầy thanh toán thì bên ngoài vang lên tiếng còi ô tô, tiếng này nối tiếp tiếng kia.
Cực kỳ chói tai.
Ban đầu An Tranh không để ý lắm, nhưng khi tiếng còi xe hóa thành những tiếng dài dằng dặc không dứt, sắc mặt An Tranh hơi sững lại, bất thình lình tỉnh ra, vội vàng cầm hai chai nước chạy thục mạng.
Quả không sai, là âm thanh Bối Lạc và Hạ Nhi tạo ra.
Bối Lạc từ lúc nào đã ngồi vào ghế lái, mặt áp xuống vô lăng, tay trái vẫn còn đập vào cửa xe, hết lần này tới lần khác.
Hạ Nhi thì đã chồm người tới ngồi bên ghế phụ từ lúc nào, đang dùng sức chín trâu hai hổ giữ lấy Bối Lạc, gào ầm ĩ:
"Cậu yên tĩnh coi, không được nháo."
Bối Lạc vẫn nhấn còi xe inh ỏi, la hét không ngừng:
"Thả tớ ra, cái xe chết tiệt này tại sao không chạy đi hả?"
Hạ Nhi vẫn giữ tay của Bối Lạc lại, một đầu tóc nâu nhạt rối bù xù tán loạn, như một đứa trẻ dỗ dành con nít:
"Cậu không được lái xe, thả tay ra. Để tôi."
Bối Lạc không những không thả, tay còn ấn còi liên tục, từng tràng dài inh ỏi khiến người người đi qua đều giật cả mình hoảng hốt.
Bối Lạc gào loạn lên:
"Cái xe chết tiệt này, chạy đi!!"
Hạ Nhi lúc này đã nổi cáu, cô nhào người qua dùng sức kéo Bối Lạc, kéo không được thành ra tức giận, cô dùng tay nhấn lên chiếc còi, nhấn thành một tràng dài oanh động điên cuồng.
Cô hét vào tai Bối Lạc:
"Cậu tưởng chỉ mỗi cậu biết ấn còi à, xe không lái được đâu, buông cái tay ra. Để tôi."
Bối Lạc cũng không thua kém, nhất quyết đẩy cửa xe, bù lu bù loa:
"Tôi ghét cậu, cậu ức hiếp tôi."
Hạ Nhi một tay vẫn ấn còi xe, gào lên:
"Đã bảo là không được ra ngoài cơ mà."
Sau khi nhìn thấy cảnh này, An Tranh bất chợt đổ mồ hôi lạnh khắp người, với tình trạng của hai cô gái này hiện giờ mà định lái xe, hậu quả thật khó lường.
An Tranh lao như điên sang đường, vội vàng mở cửa xe rồi lôi Bối Lạc ra ngoài, một tay mở cửa xe sau dùng sức nhét Bối Lạc vào trong, tiếng còi xe vẫn vang lên inh ỏi không ngừng phía trước.
Hạ Nhi bấm còi đến mức gần như có thể gọi luôn cả cảnh sát tới, vừa ấn vừa gào:
"Con nhóc khốn kiếp đó không ngoan gì cả. Đã bảo không được lái xe rồi. Ồn ào chết đi được."
Cơ thể Hạ Nhi không vững cho lắm, cứ nghiêng bên nọ, đổ bên kia, An Tranh nghe thấy lại càng toát mồ hôi, vội mở cửa xe đẩy cô về phía ghế phụ, ngồi thẳng vào chỗ tay lái, nhẹ giọng:
"Bối Lạc không được lái, em cũng không được. Hiểu chưa?"
Hạ Nhi mở lớn mắt, gào ầm lên:
"Tại sao tôi lại không được? Tôi có say đâu, cậu khinh thường tôi đấy à?"
Ngay lúc này, Bối Lạc từ ghế sau chồm lên, giơ tay giật lấy chai nước trên tay An Tranh, mở ra.
Bối Lạc có vẻ rất khát, uống không ít nước, sau đó nhíu mày lẩm bẩm:
"Đây là cái gì..."
An Tranh thở dài, trả lời thẳng thừng:
"Là nước."
Hạ Nhi nhìn thấy trong tay An Tranh còn cầm một chai, cũng vươn tay giật lấy, mở ra.
Uống một ngụm lớn, Hạ Nhi nổi nóng gào lên:
"Không phải nước... là rượu."
An Tranh: "..."
Bối Lạc phía sau ngay lập tức gật đầu phụ hoạ:
"Đúng a, là rượu mà..."
An Tranh: "...."
Hạ Nhi nghe Bối Lạc nói vậy, lập tức đưa chai nước tới, Bối Lạc hiểu ý, cũng đưa chai nước trong tay tới, cả hai cùng đồng thanh:
"Cạn ly a~~"
An Tranh: "...."
Cả hai uống một lần gần hết nửa chai, An Tranh mới bất đắc dĩ nói:
"Uống nước chậm thôi.."
Bối Lạc lập tức phản bác:
"Đây là rượu."
Hạ Nhi cũng gào lên:
"Rượu mà."
"Ừ, ừ, ừ, là rượu." An Tranh hết cách, đành chiều theo ý cả hai, khẽ nói: "Uống thêm chút nữa đi."
Hạ Nhi ngồi bên cạnh vứt chai nước qua một bên, vẻ mặt ghét bỏ:
"Nhạt chết đi được."
Bối Lạc gật mạnh đầu, còn giơ ngón cái lên phụ hoạ.
An Tranh hít sâu một hơi, tay cầm lấy chai nước, đưa đến trước mặt Hạ Nhi, nhẹ giọng:
"Nghe lời, uống thêm một chút."
Hạ Nhi tức giận đẩy mạnh tay An Tranh ra, sức không hề yếu, làm bắn hết cả nước lên người An Tranh.
Bối Lạc mơ màng nhìn thấy cảnh tượng ấy, cười to thành tiếng:
"Đáng đời!"
An Tranh: "..."
An Tranh nhìn bộ quần áo ướt nước, cũng không miễn cưỡng, tay đưa tới chỉnh cho Hạ Nhi ngồi thẳng dậy rồi cài dây an toàn.
Hạ Nhi hít thở từng ngụm, dường như đã có chút mệt nên muốn ngủ.
An Tranh không biết nên khóc hay cười, bàn tay giơ ra vuốt tóc cô, thở dài khó xử nói:
"Thật hết cách với em."
Ngón tay thon dài trượt tới gò má cô rồi rời khỏi, khởi động xe.
Ở phía sau, Bối Lạc bỗng bật khóc:
"Muốn về nhà..."
Từng giọt nước mắt lăn xuống từ hàng mi dài, nhìn Bối Lạc như một đứa trẻ bất lực.
An Tranh quay đầu, thở dài rồi rút lấy khăn giấy lau nước mắt cho Bối Lạc, hạ giọng vỗ về:
"Tôi đưa cả hai về nhà."
Bối Lạc lúc này đỏ mắt, nhìn An Tranh với vẻ đáng thương, nghẹn ngào nói:
"Tình à, Tình..."
Tay An Tranh chợt khựng lại, nhìn Bối Lạc chăm chú, một lát sau mới khẽ hỏi:
"Bối Lạc, cậu... gọi ai vậy?"
Người say chung quy vẫn chỉ sống trong thế giới của mình, Bối Lạc lẩm bẩm, hốc mắt lại ươn ướt:
"Tình... Tình à... tôi yêu cậu như vậy, yêu.. yêu cậu như thế.. hức..."
An Tranh nhìn Bối Lạc một lúc, dường như có chút suy nghĩ, sau đó liền quay người tiếp tục khởi động xe.
Hạ Nhi vẫn ngủ ngon lành, không làm ra thêm động tĩnh gì nữa.
An Tranh liếc nhìn cô, bỗng không kiềm được xúc động, tay đưa ra nhẹ nhàng gài lọn tóc nâu dài che bên gò má ra sau tai, gương mặt nhỏ càng lúc càng nhợt nhạt dưới ánh sáng yếu ớt, giống như vầng trăng treo lơ lửng giữa bầu trời đêm đen kịt.
"Hạ Nhi, xem ra em sắp phải chịu tổn thương thêm một lần nữa rồi."
Giọng An Tranh vang lên rất nhẹ.
An Tranh chỉ nói một câu rồi tiếp tục tăng tốc, chiếc xe như một con cá dưới biển sâu, lao vút đi giữa màn đêm mù mịt.
____________
Căn hộ Khương Ngọc ở nằm trong khu vực trung tâm thành phố nên chẳng mấy chốc xe đã đến nơi. Sau khi khóc một trận, Lương Hạ đã yên ắng trở lại, mặc cho Khương Ngọc bế thẳng vào trong thang máy.
Vừa mở cửa phòng, Lương Hạ đã không kìm chế được vùng vẫy, cô ôm ngực làm Khương Ngọc hoảng hồn thả cô xuống.
Lương Hạ cúi đầu, loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Khương Ngọc rảo bước tới trước đỡ lấy cô, tránh để cô nôn xong chân mềm nhũn lại ngã.
Lương Hạ nôn xong liền không còn chút sức lực nào, cả cơ thể lắc lư, một giây sau đã ngã oặt xuống, Khương Ngọc nhanh tay nhanh mắt đỡ kịp, thế nhưng Lương Hạ đột nhiên bắt đầu trở nên không yên lặng nữa, cô cựa quậy vùng vẫy.
Khương Ngọc đành phải khuyên nhủ:
"Ngoan, tôi đỡ em về phòng ngủ."
Một tay Khương Ngọc ôm lấy người cô, Lương Hạ vùng vẫy, tay giơ ra túm lấy tóc Khương Ngọc cào cấu, khiến Khương Ngọc dở khóc dở cười, chỉ có thể cố gắng bế ngang người cô lên, đi vào phòng ngủ.
Khương Ngọc với tay bật đèn, ánh sáng trong phòng ngủ rất êm dịu, khiến cho phong cách thiết kế khá lạnh có thêm chút ấm áp.
Khương Ngọc đem Lương Hạ đến chiếc giường lớn, cơ thể nhỏ bé của cô nằm lên gần như bị nhấn chìm, nhìn giống một chú mèo con nhỏ nhắn yếu ớt, khiến người ta xót xa.
Chậm rãi dùng khăn lau sạch mặt mũi cho cô, Khương Ngọc lấy một chiếc áo sơ mi của mình trong phòng thay đồ, kéo cô dậy, muốn thay cho cô.
Lương Hạ lúc này rất khó chịu, gương mặt nhăn tít lại:
"Đừng."
Khương Ngọc kiên nhẫn dỗ dành:
"Thay quần áo đi đã, rồi ngủ tiếp."
Lương Hạ không thèm để tâm, cứ nhắm chặt mắt.
Khương Ngọc nhìn chiếc áo sơ mi trong tay rồi lại nhìn quần áo trên người cô, một lát sau hắng giọng nói khẽ:
"Say vào không ngoan gì cả."
Lương Hạ vẫn không có phản ứng gì.
Khương Ngọc giơ tay ra, nhẹ nhàng cởi cúc áo của cô, cúc áo được cởi dần từng chiếc một, làm bại lộ một vùng da trắng nõn, làn da cô vốn trắng, sau khi uống rượu vào ngoại trừ sắc mặt trắng nhợt ra, trên người còn hơi hồng, trông lại càng mềm mại, yếu ớt.
Người con gái nhìn thì nhỏ nhắn, phần xương quai xanh thanh mảnh gợi cảm khiến người ta mê đắm, trông hơi gầy nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Ánh sáng mông lung, Khương Ngọc thay xong bộ quần áo trên người Lương Hạ.
Người con gái trên giường chỉ mặc một chiếc sơ mi, vẫn ngủ say sưa, đầu tóc có phần rối tung, chiếc áo sơ mi dài rộng vẫn không đủ che đi đôi chân trắng nõn hở ra ngoài, ánh sáng trong phòng ngủ lại rất êm dịu, trông càng thêm quyến rũ.
Khương Ngọc nhịn không được, chạm khẽ lên mặt cô.
Dường như cảm nhận được gì đó, tay chân Lương Hạ bắt đầu không an phận, cô vừa động đậy Khương Ngọc đã ôm cô vào lòng, dỗ dành.
Khương Ngọc cứ ôm cô như vậy, bàn tay kiên nhẫn vỗ vỗ vai cô, nhìn cô gái mơ màng nửa tỉnh nửa mê, đáy lòng lại một trận xao động, nữ nhân mềm mại nhu thuận nằm trong lòng, bản thân chỉ cần đưa tay tới hàng cúc áo sơ mi, cởi nó ra rồi nhẹ nhàng đè cô xuống...
Những ý nghĩ đen tối lại bắt đầu không an phận hiện lên trong đầu Khương Ngọc, khiến hô hấp của Khương Ngọc trở nên dồn dập, ánh mắt tối đi thấy rõ.
Lương Hạ trong vòng tay mơ hồ mở mắt, cô cảm thấy mình dựa vào một nơi mềm mại như bông, trước mắt có một gương mặt, những đường nét tuyệt mỹ như gần lại như xa, trên khuôn mặt ấy mang theo dịu dàng, khiến đáy lòng cô ngập tràn hạnh phúc.
Lương Hạ nhẹ nhàng nắm lấy tay Khương Ngọc, hà hơi làm hơi thở nóng hổi len vào lòng bàn tay Khương Ngọc, cô cười hì hì, nỉ non gọi:
"Khương Ngọc, Khương Ngọc, Khương Ngọc..."
Khương Ngọc nghe mà đáy lòng đau nhói, bàn tay chuyển thành đan tay vào tay cô.
Lương Hạ nhíu mày nhìn kỹ lại, sau đó lắc mạnh đầu, lại dường như nhớ ra cái gì đó, bi thương bỗng chốc dâng trào, mệt mỏi, nghẹn ngào:
"Chị không cần em nữa, chị sắp đính hôn rồi. Chị bỏ rơi em rồi..."
Nhưng câu nói đó của cô khiến Khương Ngọc đau lòng, đau buốt tận tim.
Lương Hạ cứ ôm chặt tay Khương Ngọc như ôm khúc gỗ, lẩm bẩm một cách đáng thương:
"Chị bỏ rơi em, chị vứt bỏ em rồi..."
Khương Ngọc run rẩy, dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng vỗ về tâm trạng của cô, thì thầm:
"Tôi không có. Không có bỏ em. Tiểu Hạ..."
Lương Hạ ra sức ôm chặt Khương Ngọc, nhíu mày tiếp tục lẩm bẩm:
"Đừng bỏ em, đừng.."
Lời nói nỉ non của cô bỗng chốc như hóa thành ngàn vạn mũi kim châm vào trái tim Khương Ngọc, đau đớn lan tràn cũng chỉ vì câu nói đó của cô.
Khương Ngọc nhìn vẻ khó chịu trên gương mặt cô, sắc diện tái nhợt trên gò má, đau đớn đến thắt lòng.
Lương Hạ vẫn cứ ầm ĩ, tới tận hơn ba mươi phút sau cô mới yên tĩnh hẳn, co người lại như một con mèo, ôm Khương Ngọc, cọ cọ rồi cười hì hì:
"Mềm quá."
Khương Ngọc không rút tay lại, để mặc cho cô ôm mình, chỉ hơi rướn người tới trước, hỏi khẽ:
"Yêu tôi không?"
Người con gái trong lòng không có phản ứng gì, chỉ hơi mấp máy môi.
Thế nhưng Khương Ngọc vẫn nghe thấy rất rõ, cô nói một chữ 'yêu'.
Khương Ngọc cúi đầu, hôn khẽ lên sống mũi cô:
"Tôi cũng thế."
Lương Hạ nghe thấy lại mơ hồ mở mắt, ánh đèn vàng vọt như có những tia sáng lấp lánh đang bay lượn.
Gương mặt tuyệt mỹ yêu nghiệt trước mắt rất gần cô, chính là gương mặt trong ký ức, là người mà cô yêu đến sâu đậm không thể dứt ra được.
Lương Hạ khẽ tươi cười, giơ tay định bắt lấy gương mặt này.
Khương Ngọc theo đà cúi đầu xuống, để bàn tay cô vuốt ve gò má mình.