Nhưng có một chuyện mà Vũ không ngờ tới là câu chuyện cậu bị bố nhốt trong nhà để "chữa bệnh" đã lan toả ra khắp trường, một người biết thì sẽ có hai, ba người biết và cứ thế nó như một sự nhân bản không kỉêm soát được. Sức nóng của nó hiện lên trên những đôi mắt nhì cậu. Thông cảm có, khâm phục có, ngạc nhiện có và cũng có cả sự khinh bỉ. Vũ nhận được nhiều những lá thư làm quen, xin được chỉ giáo, làm quen hoặc kết bạn theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Vũ không đáp trả lá thư nào vì cậu nghĩ mình chỉ như một hiện tượng lạ, một sức hút mới mà thôi, không nên làm mọi chuyện rối rắm thêm nữa.
Ngày qua ngày, Vũ lầm lũi như một cái bóng, chỉ còn có Hồng, Đức và cô chủ nhiệm làm Vũ tin tưởng. Không cò những vòng xích sắt nhưng đòn roi thì vẫn còn nguyên. Thấy Vũ đuối quá, cô chủ nhiệm gặp riêng Vũ vào một buổi chiều, sau giờ tan học, âu yếm cô nói với Vũ :
-Em có ổn không?
-Thưa cô, em đang cố để làm được điều đó ạ!
-Cố lên em nhé! Một số bài học của em cô đã giao cho Hồng và Đức chép hộ, còn thiếu đâu và không hiểu chỗ nào, hết giờ cô có thể bổ túc lại cho em.
-Vâng, thưa cô, cô tốt với em quá!
-Thật ra thì người mà cô tin tưởng nhất để giúp em học lại là Hạ.
Cô nói câu đó và nhìn Vũ thăm dò, thấy phản ứng của Vũ nhìn cô với con mắt mở to, cô biết điều đấy là không tưởng nên cô tiếp :
-Nhưng có lẽ điều đó là không nên phải không? Thôi, bỏ đi chúng ta sẽ làm như những gì đã bàn nhé! Cô luôn ở đây, bên cạnh em!
-Thư cô, vâng!
Vũ không nói đựơc lời nào nữa vì xúc động trước thịnh tình của cô giáo dành cho mình. Cô xoa cái đầu của Vũ rồi đi ra khỏi lớp.
Trở lại với bố Vũ, thấy con mình không theo ý mình dù ông đã áp đặt rất nhiều biện pháp. Ông đi đến một quyết định mà sau này ông đã hối hận vô cùng. Trước kỳ thi học kỳ một 2 tuần, ông ra tối hậu thư cho Vũ, yêu cầu Vũ phải rời khỏi nhà ngay khi học kỳ 1 kết thúc. Vũ phải đi mà không dược mang theo bất cứ thứ gì ngoài sách vở và hai bộ quần áo, không được cầu xin bất kì sự viện trợ nào từ bố mẹ hoặc họ hàng. Vũ phải tự biết cách nuôi bản thân. Lại một sức ép đè nặng lên đôi vai của một "cậu bé" vừa mới bước sang tuổi 18. Làm thế nào để đứng vững trong một xã hội đảo điên đầy cạm bẫy như thế này và điều quan trọng là làm thế nào để vượt qua cửa ải thi cử cao vời vợi trứoc mặt. Cánh cửa Đại học và những ước mơ có khép lại trước mặt Vũ không, không ai đoán biết hoặc trả lời trước được.
Chỉ còn có hai tuần nữa để Vũ vượt rào cản thứ nhất, Vũ lao vào học, học ngày, học đêm còn phải học bù vào khối lượng bài vở mà cậu đã bỏ. Vũ tạm gác tất cả những ngổn ngang qua một bên để chuyên tâm học hành, mọi sự hạ hồi phân giải. Kỳ thi học kỳ diễn ra khá căng thẳng vì là lớp chọn nên tính cạnh tranh rất cao. Hạ nhân cơ hội này muốn cho Vũ bẽ mặt nên cô đã chủ động hẹn gặp Vũ. Nhận được lời nhắn của Hạ, Vũ không khỏi ngạc nhiên, không biết Hạ sẽ diễn những trò gì.
Trưa hôm ấy, đúng hẹn, sau giờ học Vũ tới ngay quán càphê gần trưòng đợi Hạ, khoảng 20 phút sau mới thấy Hạ tới. Hotgirl mà, phải chảnh chứ, chỉ có người khác đợi mình chứ cấm chịu đợi ai bao giờ. Đợi Hạ ngồi xuống Vũ hỏi :
-Hạ uống gì?
Vẻ mặt kiêu căng, phớt lờ Vũ, Hạ gọi ngay đồ uống mà không nghe hết câu Vũ hỏi.
-Làm ơn cho một chanh tươi ít đường.
Vũ thầm cười, vẫn phải giữ dáng bằng cách đốt mỡ thừa nhờ chất chua thế cơ à. Vẫn không nhìn Vũ, Hạ cứ dõi mắt vào khoảng không trước mặt, Hạ vào thẳng vấn đề, không vòng vo :
-Tôi hẹn cậu ra đây vì tôi muốn thoả thuận với cậu một chuyện.
-Tôi đang nghe đây. Vũ đằng hắng.
-Cậu biết tôi không thích cậu, đúng không?
-Tôi biết cậu ghét tôi.
Hạ hơi bực vì Vũ đọc được suy nghĩ của Hạ, đúng là Hạ đang định nói thế nhưng dùng từ không thích cho nhẹ bớt đi, dù sao cũng đang thoả thuận mà.
-Okie! Tốt! Tôi đang định thoả thuận với cậu thế này, sắp tới là thi học kỳ 1 rồi, tôi và cậu sẽ chơi một trò cá cược. Trong lớp có nhiều người học khá nên chúng ta sẽ cùng nhau thi thố, nếu cậu k lọt vào top3 trong kỳ thi tới thì cậu phải chuyển trường, cậu thấy sao?
-Nếu tôi không đồng ý thì sao?
-Cậu là người có cá tính mạnh, tôi nghĩ cậu sẵn sàng với những thử thách lắm.
-Vậy mà tôi cứ nghĩ cậu không hiểu tôi cơ đấy.
-Xin cậu trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi.
Trầm ngâm, Vũ hỏi :
-Thế nếu tôi thắng?
-Cậu cứ ở lại trường và tôi không tìm cách chọc cậu nữa.
-Coi như thoả thuận đã được thiết lập nhé! Tôi chấp nhận!
-Chấp nhận.
Hạ xã nhận lại một lần nữa, trong lòng cô mỉm cười, chắc chắn Vũ sẽ thua thôi vì Hạ biết tâm lý Vũ đang rất bất ổn cộng với việc bỏ học một thời gian sẽ làm Vũ hổng một lượng kíen thức cơ bản. Vũ ngồi đối diện Hạ, bây giờ cậu mới có dịp ngắm kỹ Hạ. Hạ đẹp thật, đẹp một cách kiêu sa, từ ánh mắt, nụ cười đến làn môi gợi cảm đều rất mỹ mãn. Một vẻ đẹp hài hoà mọi cung bậc. Quả không hổ danh là sắc nước hương trời. Uống một hơi hết nửa ly nước, Hạ đứng lên :
-Cậu hay tôi trả tiền?
-Đương nhiên là tôi rồi.
Vũ phì cười trả lời. Hãy chờ đấy, vậy là Vũ lại có thêm động lực để phấn đấu và cũng là cơ hội để Vũ "dạy cho Hạ một bài học".