Hắc Đạo Nữ Vương: Xin Chào Thiếu Gia

Chương 48: Thượng Tướng Chu Lâm Kinh



Hắc Long quen biết Tư Dịch Long cũng được gọi là trùng hợp, đó một hôm anh đến London cũng như hôm nay anh vào một quán bar, sau đó bắt gặp được Tư Dịch Long, không biết vì sao anh cảm thấy Tư Dịch Long giống anh cùng một loại người, nên từ đó trở nên quen biết đến thân thiết.

Hai người tuy rằng thân thiết nhưng chuyện riêng tư chưa bao giờ tò mò, Tư Dịch Long chỉ biết Hắc Long là một người không tầm thường, chắc chắn có thế lực sau lưng.

Còn Hắc Long cũng chỉ biết Tư Dịch Long là người không nên động đến, thế lực hiện tại bây giờ rất nhiều, tuy rằng anh dám chắc lão đại là thế lực lớn nhất, nhưng có một số chuyện không thể tuỳ tiện.

Cả hai người ai cũng không muốn hỏi, bản thân tự hiểu có lúc sẽ biết chuyện.

Hắc Long cầm trai rượu Brandy rót vào hai ly, một ly đưa cho Tư Dịch Long một ly đưa cho Tích Lâm.


Tích Lâm nhìn ly rượu rồi lại nhìn Tư Dịch Long không biết làm sao, cuối cùng Hắc Long lên tiếng: "Hình như anh đã quên."

Bản thân anh cũng là một thuộc hạ, cho nên anh đối với Tích Lâm cũng như bạn đối đãi không hơn không kém.

Thoáng sững sờ, Tích Lâm nhận lấy ly rượu rồi rón rén ngồi xuống: "Cảm tạ tiên sinh."

Tư Dịch Long cầm ly rượu lên uống, cả người dựa vào ghế, ngay cả Hắc Long nhìn cũng phải cảm thán, đúng là trời sinh có khí chất. Nghĩ đến lão đại hai người thật sự giống nhau, anh không phải là tự hạ thấp mình, người như anh chỉ có thể là người phục tùng, quen được Tư Dịch Long thật sự là một may mắn.

"Long Kiệt, tôi định sẽ ở lại nơi này." Một hồi Tư Dịch Long lên tiếng, mà Long Kiệt trong lời anh nói là Hắc Long.

Cái tên này là tên trước kia chưa gặp lão đại, là tên thật sự của anh. Nhưng khi gặp lão đại anh muốn có cái tên mới để bắt đầu cuộc sống mới.


Sắc mặt Hắc Long thoáng bất ngờ, sau đó hơi cong môi lên: "Rất tốt, như vậy chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau."

Cũng đã mấy năm hai người đã không gặp nhau, nhưng cách liên lạc thì vẫn có, thỉnh thoảng anh vẫn nói chuyện với Tư Dịch Long qua điện thoại.

Hai người là kiểu người tiết kiệm lời, không nói chuyện nhiều lắm. Tư Dịch Long gật đầu: "Nghe nói nơi này Trần gia nắm giữ." Tuy rằng không biết Hắc Long là người như nào, anh chắc chắn lời anh nói Hắc Long cũng rõ ràng.

"Đúng vậy, không riêng nơi này mà là toàn bộ khắp nơi." Hắc Long cũng không giấu giếm nói ra, lời anh nói cũng không bịa hề bịa đặt.

Khẽ cười nhẹ như có như không, Tư Dịch Long nói giọng điệu cực kỳ tò mò: "Tôi rất tò mò người kia, như thế nào có thể đem Trần gia nâng cao như vậy!"

Bên cạch Tích Lâm im lặng lắng nghe, theo thiếu gia đã lâu anh cũng biết tính cách thiếu gia ra sao, một khi thiếu gia tò mò cái gì đó sẽ tìm mọi cách biết được chúng, xem ra mục tiêu mới có lẽ là đây.


Chỉ là Hắc Long nghe vậy không hiểu sao có chút buồn cười, người muốn biết lão đại rất khó, Tư Dịch Long này lại tò mò muốn biết lão đại sao? Trong lòng khẽ thở dài: "Anh đến đây có dự định gì? Chắc không chỉ đơn giản đến đây thôi đâu?"

Từ trong túi áo ra Tư Dịch Long cầm bao thuốc lá, anh cầm bật lửa châm sau đó đưa lên miệng hít một hơi: "Long Kiệt, anh rất hiểu tôi. Tôi muốn quay lại đây một phần muốn phân tán thế lực của mình, một phần cũng vì nhớ quê hương của mình."

Phân tán thế lực? Rất ít khi nghe Tư Dịch Long nói đến chuyện này, Hắc Long hơi nhíu mày, mặc dù chuyện này không ảnh hưởng đến Trần gia, nhưng thế lực của Tư Dịch Long có khả năng thì không phải không ảnh hưởng.

"Anh biết nơi này là địa bàn của Trần gia?"

Tư Dịch Long hơi gật đầu, môi mỏng cong nhẹ ánh mắt anh hơi híp lại: "Tất nhiên, tôi cũng không phải muốn đối nghịch với Trần gia." Trong lời nói anh giống như suy nghĩ của Hắc Long anh đều biết.
Hắc Long biết Tư Dịch Long không phải người tầm thường: "Tôi nghĩ anh nên tránh xa Trần gia thì tốt, cho dù anh đối nghịch hay không khi anh phân tán lực lượng Trần gia cũng sẽ để mắt đến."

Anh không phải nói đùa, mọi chuyện xảy ra lão đại đều nắm trong lòng bàn tay, một khi Tư Dịch Long có ý đối nghịch hẳn sẽ bị diệt không nghi ngờ.

Tư Dịch Long nhìn Hắc Long hơi sâu xa, cuối cùng cầm ly rượu trên tay lên: "Thôi nói chuyện này, khá lâu chúng ta không gặp rồi."

Thấy Tư Dịch Long không muốn nói chuyện này nữa, Hắc Long cũng cầm ly rượu lên hai người chạm ly.

Sáng hôm nay Trần Ái Kỳ không có hứng thú đến trường, sáng sớm đã ngồi trên bàn làm việc.

Bên ngoài Hắc Long cầm trên tay bữa sáng gõ cửa, biết hôm nay lão đại không đến trường nên anh đã chuẩn bị bữa sáng.

Vào phòng bắt gặp Trần Ái Kỳ đang ngồi trước bàn làm việc, Hắc Long không nhịn được trách móc: "Lão đại cũng nên ăn sáng rồi mới làm việc chứ, cứ như vậy sẽ không tốt cho sức khoẻ."
Đôi tay gõ trên máy tính dừng lại, Trần Ái Kỳ xoay ghế lại nhìn Hắc Long, đôi mắt hơi híp lại: "Bỏ bữa sáng đi, pha coffe cho tôi. Còn nữa lát nữa tôi ra ngoài có việc, anh không cần đi theo."

Sắc mặt Hắc Long bất ngờ, từ trước đến nay lão đại đi đâu đều có anh theo sau, trừ lần trước lão đại đi một mình, thói quen đột nhiên bỏ cảm giác không tốt chút nào.

"Lão đại để thuộc hạ đi cùng." Cảm giác để lão đại đi một mình không yên tâm.

Trần Ái Kỳ phẩy tay, giọng điệu không quan tâm: "Không cần."

Hắc Long câm nín không biết nói gì, bất đắc dĩ đành ra ngoài pha coffe.

Nhìn trên máy tính Trần Ái Kỳ nhíu mày lại. Thế lực này sao lại ở đây nhiều hơn, ngôi nhà này...

Ngồi trong phòng Dương Kiến nhìn bức ảnh trên máy tính, sắc mặt ông cực kỳ không tốt. Nhìn ngôi biệt thự này trang trí cực kỳ quen mắt, ngay cả đến chết ông cũng không thể quên.
"Không thể thế được." Không thể nào, tất cả ngày hôm đó đã bị ông diệt sạch, làm sao có thể? Ngôi biệt thự này nhìn cũng biết mới chỉ được xây dựng, cho dù lão già kia có năng lực cỡ nào cũng không có khả năng, rốt cuộc chuyện này là sao?

"Vẫn không điều tra ra được ngôi nhà này là của ai sao?" Dương Kiến phục hồi tinh thần lại, giọng nói không được bình tĩnh.

Ba Tư đứng bên cạnh nhìn biểu hiện Dương Kiến như bị doạ, liền biết chuyện này không tầm thường: "Thuộc hạ đã cho người điều tra nhưng một chút manh mối cũng không có, nghe nói ngôi biệt thự đó canh phòng nghiêm ngặt, suýt chút nữa người chúng ta đã bị bắn."

Nơi đó thật sự như vậy thì lão già kia được người nào cứu, lai lịch như thế nào?

Dương Kiến suýt chút nữa không nhịn được đưa tay lên vò tóc, suy nghĩ đau đầu cũng không thể nghĩ ra rốt cuộc chuyện này là sao. Cuối cùng suy xét một chút: "Mau cho người đến đoạn đường đó theo dõi, chỉ cần có hành động gì báo lại ngay."
"Vâng." Thấy sắc mặt Dương Kiến không tốt, Ba Tư liền ra ngoài.

"Vâng vâng, thuộc hạ nghe rõ." Trên xe ô tô hãng Volkswagen, bốn người trong xe nhìn nhau, nghĩ lại cảnh hôm qua da đầu đều run lên, hôm qua bọn họ đã suýt mất mạng rồi.

Cuối cùng chiếc xe Volkswagen trong thành phố liền quay đầu lái về hướng Bắc.

"Ông nội, ông còn nhớ Thượng tướng Chu Lâm Kinh không?" Trong phòng khách Trần Ái Kỳ ngồi đối diện với Trần Bá Phi, tự tay rót cho ông một chén trà còn bốc khói, môi mỉm cười hỏi.

Vừa nghe đến tên Chu Lâm Kinh Trần Bá Phi trợn mắt, giọng nói hơi khinh thường: "Không ngờ cái lão già này đã lên cấp bậc Thượng tướng rồi."

Chu Lâm Kinh chính là một người bạn thân thiết nhất với Trần Bá Phi, tuy ông xuất thân từ hắc đạo lẫn bạch đạo, còn Chu Lâm Kinh xuất thân từ gia đình quân đội, so điểm này lại đối nghịch với nhau, nhưng gặp nhau bởi vì tính tình mà thân thiết. Chu Lâm Kinh từ nhỏ có tài năng không ít, hai mươi tuổi đã là Trung tá, bốn mươi tuổi là thiếu tướng, cho đến nay đã hơn sáu mươi tuổi cấp bậc đã là Thượng tướng. Gia thế hiển hách đều trong quân đội, cấp bậc đều cao chót vót khiến nhiều người hâm mộ, mà danh tiếng cũng vang xa.
Cũng bởi vì có Chu Lâm Kinh giúp đỡ, Trần Ái Kỳ mới có thể một tay gây dựng lại Trần gia, cô còn sống cũng chỉ có Chu Lâm Kinh biết.

Trần Ái Kỳ giơ tay nhìn đồng hồ, mới đây chỉ có 8 giờ sáng, cô nhìn ông nội nói: "Cũng vừa hay lâu lắm không gặp ông Chu, hôm qua ông ấy có hẹn cháu đến ăn cơm, vừa vặn không biết cháu đã gặp lại ông, không bằng cho ông ấy một bất ngờ."

Chuyện Chu Lâm Kinh lần trước ông cũng đã nghe Trần Ái Kỳ nhắc qua, nhưng lúc đó nói chuyện cũng không nhắc nhiều lắm chỉ nói qua loa.

Mắt ông đảo qua đảo lại như bắt đầu lằm chuyện xấu, sau đó nhìn Trần Ái Kỳ cười nói: "Haha tốt lắm, đương nhiên là đi rồi, lâu rồi không gặp lão già này không biết thành dạng gì rồi."

Vừa rồi nhìn biểu hiện của ông Trần Ái Kỳ biết ông lại định làm gì đó, không khỏi trong lòng buồn cười: "Được, chuẩn bị một chút rồi đi."
Hắc Lòng nhìn chiếc xe Cadillac dần rời khỏi, trong lòng có một chút bất đắc dĩ.

————————

Ai da hình như không ai ủng hộ truyện tôi nữa rồi, cảm thấy động lực đi xuống quá :((