Tháng năm hoa thơm chim hót, bươm bướm tung bay. Một con bướm màu sặc sỡ vừa ló qua cửa gỗ hoa văn củ ấu bay vào phòng, cánh đẹp mắt chớp mấy cái rồi đậu vào một chỗ nó thích, khép lại cánh màu sắc diễm lệ, không lộn xộn nữa, dường như là một dáng vẻ hưởng thụ. Đầu vai Thẩm Họa chợt ngứa, miễn cưỡng trở mình, không cần mở mắt, nàng cũng biết đoán chừng là bươm bướm lại xem nàng là đóa hoa thu lấy rồi.
Ngày đông cũng còn tốt chút, vừa đến đầu mùa hè, trên người nàng sẽ có hương nữ nhi lan tràn. Mùi vị lúc nhạt như hoa nhài xa xăm, lúc nồng như hương Đồ Mi ban đêm, nhất là sau khi ngủ hơi có mồ hôi rịn toát ra, cả nhà giống như nở đầy hoa, tràn ngập mùi thơm, thường thường không ngăn được bươm bướm đi nhầm vào hương khuê, quấy rầy thanh tịnh.
Cảnh đẹp như thế, nhưng cũng chỉ như đang làm nền cho người đang mơ hồ khép hàng mi diễm lệ. Người đẹp như thế, cũng chỉ có thể là con gái Thẩm gia- Thẩm Họa. Thẩm Họa là con gái của Thẩm gia. Tuy nghèo túng nhưng là cô gái hiểu biết lễ nghĩa. Nàng vào kinh ăn nhờ ở đậu tại nhà ngoại tổ phụ hầu phủ Tiêu thị, Vốn qua cập kê sẽ xuất phủ để gả cho người thanh quý. Không ngờ lại bị biểu ca tướng quân đã mất vợ nhìn trúng. Ngay cả đứa con trai bướng bỉnh cũng một mực quấn lấy. Sẽ là lương duyên hay nghiệt duyên, sẽ là một đoạn hay một đời, nàng không biết, không ai biết. Vì không biết nên càng sợ, vì không biết nên càng lùi bước...Hồng nhan bạc mệnh, có lẽ nào luôn đúng hay không?