Đến bên hồ Vị Ương, trời đã sẩm tối, so với lần Bạc Nhược U đến nơi này lần trước, cũng đã qua gần hai tháng. Bờ hồ liễu xanh rủ, sợi tơ lay động trong gió, khách du ngoạn đông đúc càng làm không khí thêm phần náo nhiệt. Hậu Dương cưỡi ngựa đi trước dẫn đường, theo sau là xe ngựa chở Bạc Nhược U, bọn họ tiến về phía Tây, không bao lâu đã đến một khu vực được nha sai canh giữ.
Xung quanh đèn dầu thắp sáng rực rỡ. Bạc Nhược U vừa bước xuống xe đã thấy ngay Lãm Nguyệt Lâu trước mặt huy hoàng tráng lệ. Thềm cửa đỏ thắm, rèm châu lụa mịn, vẻ xa hoa lộ rõ từng góc cạnh. Tòa lầu cao ngất, mái ngói uốn cong mềm mại, cầu có mái che nối liền các dãy nhà, từ dưới nhìn lên tựa ánh ngọc lấp lánh. Tuy nhiên, so với các quán lầu tấp nập bên ngoài, nơi đây lại đặc biệt im ắng.
Các tửu khách ồn ào cùng giai nhân cười đùa lẽ ra phải xuất hiện đều đã biến mất, chỉ còn lại bầu không khí trầm mặc. Bạc Nhược U vừa tiến vào đại sảnh lầu một đã thấy trong đó chen chúc đầy người: có kỹ nữ xiêm y sặc sỡ, có cả các gã sai vặt lui tới phục vụ, tất cả đều đứng tụ lại với vẻ mặt kinh hãi, thỉnh thoảng ánh mắt lại lấm lét nhìn lên hướng lầu hai.
Thấy tiếng động, mọi người đồng loạt quay lại nhìn. Thấy nha sai dẫn theo một nữ tử dung mạo thanh lệ, khí độ bất phàm tiến vào, trong mắt ai nấy đều thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Nơi này bình thường vốn đã hiếm thấy nữ tử lui tới, huống hồ hiện giờ còn có án mạng.
"Bạc cô nương, người chết ở lầu hai."
Hậu Dương nói rồi đi trước dẫn đường. Bạc Nhược U xách theo rương dụng cụ, nhìn thoáng qua đại sảnh trang hoàng lộng lẫy, sau đó đi lên cầu thang, theo ánh nhìn bán tín bán nghi của những người xung quanh tiến về phía trước.
Tòa Lãm Nguyệt Lâu này có ba tầng, bề ngoài hoa mỹ không gì tả nổi, bên trong lại càng thêm xa hoa diễm lệ. Những tấm sa mỏng hồng nhạt rủ thướt tha quanh đèn lồng, mơ hồ hiện lên hình vẽ nam nữ quấn quýt trên nền sáng nhạt. Bốn bề tỏa ra hương thơm dìu dịu, thứ mùi thoang thoảng mà diễm tục ấy bao trùm khắp tòa lầu, khiến không gian thêm phần mê hoặc.
Hành lang tầng hai im ắng không một bóng người, các gian phòng xung quanh đèn đuốc sáng trưng nhưng cửa đóng im lìm. Bạc Nhược U đi theo sau Hậu Dương một đoạn thì thấy một gian phòng lớn đang mở cửa, Hậu Dương dừng lại phía trước:
"Cô nương, chính là chỗ này."
Nghe thấy tiếng bước chân, Ngô Tương từ trong phòng đi ra, thấy Bạc Nhược U, hắn hơi cúi đầu, giọng hạ thấp:
"Vốn là đi gọi Tiểu Hồ, nhưng cậu ta bị bệnh, không thể làm gì khác đành phiền muội tới nơi này, thật sự bất tiện, mong muội thứ lỗi."
Bạc Nhược U cười nhẹ:
"Là công việc thì ở đâu cũng giống nhau thôi."
Dứt lời nàng nhìn vào trong phòng: "Người chết ở bên trong sao?"
Ngô Tương gật đầu, dẫn nàng vào phòng.
Trong phòng lụa mỏng màu đỏ thấp thoáng, trang trí tương tự lần Bạc Nhược U và Hoắc Nguy Lâu tới tìm Hoắc Khinh Hoằng, chỉ khác là nơi đây không có mùi son phấn nồng đậm như bên ngoài mà thoang thoảng một mùi hăng kỳ lạ.
Ngoài Ngô Tương, trong phòng còn ba người. Bạc Nhược U đầu tiên chú ý đến thiếu nữ trẻ quỳ bên cửa sổ, hai mắt đỏ hoe, tóc mai rối bời, y phục nhăn nhúm như khoác vội. Trên cổ nàng có dấu đỏ khả nghi, Bạc Nhược U thoáng nhìn đã đoán được nguyên do. Ngoài thiếu nữ đó, còn có một phụ nhân vận y phục hoa lệ, vẻ mặt nghiêm nghị, dáng vẻ trên dưới ba mươi tuổi, hẳn là chủ nhân của Lãm Nguyệt Lâu. Cạnh bà ta là một nam tử trung niên, mặc áo dài vải thô, khuôn mặt khắc khổ, thỉnh thoảng trừng mắt nhìn thiếu nữ đang quỳ.
Thấy Ngô Tương dẫn Bạc Nhược U vào, phụ nhân kia nhíu mày hỏi:
"Ngô bộ đầu, đây là có ý gì?"
Ngô Tương đáp: "Đây là ngỗ tác của nha môn chúng ta."
Phụ nhân tên Vân Nương, chính là tú bà của Lãm Nguyệt Lâu. Nghe vậy, Vân Nương sững lại, nhưng không nói gì thêm. Ngô Tương dẫn Bạc Nhược U đi thẳng vào bên trong, xuyên qua những tầng lụa mỏng, nàng thấy một bức bình phong được nhấc qua một bên, và trên giường dựa vào tường, một nam nhân trung niên đang nằm bất động.
Ngô Tương giải thích:
"Người này tên Hàn Giang, chủ một tiệm ngọc khí ở chợ phía Đông, khách quen của Lãm Nguyệt Lâu. Xế chiều hôm nay hắn tới đây."
Nói rồi chỉ về thiếu nữ quỳ bên ngoài:
"Đó là Vân Tú, kỹ nữ nổi danh gần đây của Lãm Nguyệt Lâu. Hàn Giang bỏ tiền bao trọn nàng nửa tháng, hôm nay là ngày thứ bảy. Hai người ăn uống, sau đó lên giường, Vân Tú nói chưa kịp làm gì, Hàn Giang đã bỗng dưng chết."
Ngô Tương kể lại mà sắc mặt hơi ngượng ngùng, nhưng khi thấy Bạc Nhược U vẫn nghiêm túc, hắn mới thở phào. Sau đó nói tiếp:
"Ta đã tra sơ qua, lời khai của Vân Tú không có gì mâu thuẫn. Dấu vết trên người Hàn Giang cũng không giống bị trúng độc, nhưng người làm của hắn lại nói Hàn Giang vốn khỏe mạnh, chơi bời lâu năm, không thể nào chết đột ngột như vậy, chắc chắn là bị Vân Tú hại."
Bạc Nhược U nghe xong sơ bộ, gật đầu:
"Được, để ta xem thử."
Ngô Tương gật đầu, lui ra đứng nói chuyện với Hậu Dương. Bạc Nhược U mở rương lấy bao tay, tiến đến gần giường.
Hàn Giang nằm sấp trên giường, đệm gấm lộn xộn phía dưới, thân thể trần trụi, trên lưng lộ vài dấu đỏ rõ ràng. Bạc Nhược U cẩn thận xem xét các dấu vết rồi xoay người hắn lại.
Nàng nhíu mày, trên mặt Hàn Giang nhăn nhó, môi hé mở để lộ chút bọt trắng, nửa người dưới bừa bộn, bên dưới thân còn lấm tấm vết máu, trên đệm cũng có nhiều dấu vết đáng ngờ. Đặc biệt gần đó thoang thoảng mùi hăng của tinh đàn hương, Bạc Nhược U lấy khăn che mặt rồi cúi xuống kiểm tra kỹ hơn.
Mấy người đứng bên ngoài không nhịn được tiến gần hơn một chút, thấy một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp lại có thể không chút e dè kiểm tra một thi thể trần trụi, hình ảnh này khiến họ thoáng rùng mình. Vân Tú thấy vậy òa khóc, tú bà Vân Nương bực bội gắt:
"Nín khóc cho ta! Ngươi có biết vì chuyện này ta tổn thất bao nhiêu không hả?!"
Quát xong nàng lại không nhịn được nhìn về phía Bạc Nhược U rồi khẽ nói với Ngô Tương:
"Ngô bộ đầu, trước kia nha môn không phải có một ngỗ tác trẻ tuổi sao? Sao giờ lại thành một cô nương?"
Ngô Tương ngắt lời:
"Người ngươi nói bị bệnh, nên chúng ta nhờ cô nương này giúp. Đừng có coi thường nàng."
Vân Nương cười gượng:
"Ai dám chứ, chỉ cần chứng minh cái chết của Hàn lão bản không liên quan đến chúng ta là được."
Ngô Tương liếc nhìn bà ta:
"Ngươi là chủ lầu này, liệu có thực sự không liên quan?"
Vân Nương cười khẽ:
"Ngô bộ đầu, ngài cũng biết chúng ta làm ăn nơi yên hoa, kỵ nhất là chuyện chết chóc, một là xui xẻo, hai là ảnh hưởng đến thanh danh. Cô nương trong lầu đều được dạy phải cẩn thận. Nhưng, có vài người lại thích thể hiện, gặp phải tình trạng mã thượng phong, chúng ta đành chịu thôi."
Lời này rõ ràng ngầm chê Hàn Giang không biết tự lượng sức, Ngô Tương nghe chỉ cười nhạt:
"Cứ để ngỗ tác nghiệm thi rồi kết luận cũng chưa muộn."
Vân Nương nghe thế, mặt mày cau lại, ánh mắt nhìn Bạc Nhược U dần thấp thỏm.
Qua hai nén hương, cuối cùng Bạc Nhược U đứng thẳng người dậy, lạnh lùng nhìn Vân Tú:
"Vân Tú cô nương, phiền cô vào đây, kể lại mọi chuyện lần nữa."
"Còn không vào nói rõ ràng? Nếu để người ta bảo ngươi hại chết Hàn lão bản, ta cũng không bảo vệ nổi!"
Vân Tú sợ hãi khóc nấc, run rẩy bước vào phòng, đang định quỳ xuống thì Bạc Nhược U ngăn lại:
"Cô nương cứ ngồi mà nói."
Bạc Nhược U nhìn đôi chân trần run rẩy của Vân Tú, thấy nàng mặc vội y phục hoa lệ bước chân lảo đảo, nàng liền gật đầu bảo Vân Tú ngồi xuống ghế.
"Cô nương muốn hỏi gì?"
Vân Tú vừa ngồi xuống vừa rụt rè hỏi, giọng đầy run rẩy.
Vẻ mặt Bạc Nhược U bình tĩnh, hỏi:
"Ngươi kể lại từ lúc Hàn Giang tới đây vào chiều nay, hai người đã ăn uống những gì, uống rượu gì, uống bao nhiêu, sau đó đã làm gì tiếp. Kể lại cho rõ."
Vân Tú đã kể với Ngô Tương những điều này, nhưng giờ Bạc Nhược U đích thân hỏi đến, nàng nào dám qua loa, đành sụt sùi đáp:
"... Rượu cũng chỉ là rượu Bách Hoa thường ngày..."
"Bách Hoa tửu?" Bạc Nhược U cau mày.
"Chính là... là rượu trắng thôi, chẳng qua đặt cái tên nghe cho tao nhã." Vân Tú lí nhí. "Hàn lão bản mấy ngày nay tới rất thường xuyên, mỗi lần đều rất vội vàng, thực ra cũng không uống nhiều rượu. Sau đó, hắn... hắn đốt một ít hương, bảo là thứ tốt mới có..."
"Lúc đó mất khoảng nửa nén hương, sau đó hắn càng hưng phấn, cũng chỉ là giống mọi khi... giữa chừng đã tiết một lần nhưng vẫn không ngừng lại. Hôm nay hắn đặc biệt mãnh liệt, ta có chút không chịu nổi..."
Nói đến đây, Vân Tú liếc Bạc Nhược U một cái, thấy vẻ mặt nàng vẫn nghiêm túc không chút xấu hổ, nhất thời không khỏi thầm kinh ngạc. Nàng ngần ngại trong giây lát rồi nói tiếp:
"Hắn vẫn tiếp tục đến lần thứ hai, không lâu sau thì lại tiết, nhưng vẫn chưa dừng, đến lần thứ ba rồi lại muốn tiếp tục, đang lúc sắp tiết nữa thì bỗng nhiên kêu lên vài tiếng. Lúc ấy ta còn tưởng là hắn đã xong, không ngờ hắn đột ngột nằm sấp lên người ta rồi không động đậy nữa..."
Vân Tú run rẩy nói, rồi lại ngước nhìn thi thể Hàn Giang đầy sợ hãi.
Bạc Nhược U nhíu mày, hỏi:
"Trước đây hắn có từng như vậy không?"
Vân Tú lắc đầu:
"Chưa từng... Hắn là khách quen, mấy lần trước đều là ta hầu hắn, chưa từng thất lễ, cũng chưa bao giờ mạnh mẽ như hôm nay. Ta nghĩ rồi hắn sẽ mệt, nhưng không ngờ lại mất mạng..."
Nói xong, nàng đưa tay lau nước mắt, Bạc Nhược U nhìn thấy trên mắt cá chân nàng có vài vết bầm xanh tím, cả trên cổ tay và sau gáy cũng lấm tấm dấu vết. Nàng trầm ngâm giây lát, hỏi:
"Loại hương ngươi nói ở đâu?"
Vân Tú lau nước mắt:
"Là loại hương thôi tình thông thường... Hàn lão bản dạo gần đây rất thích, hắn tự mình đốt, ta nào dám cản."
Nói rồi nàng đứng dậy, bước đến ngăn tủ lấy ra một hộp gấm nhỏ và một lư hương, đưa cho Bạc Nhược U xem tàn hương đã cháy hết bên trong. Bạc Nhược U cẩn thận quan sát tàn hương, mở hộp gấm, thấy bên trong có mấy nén hương hình tháp cùng các túi hương phấn nâu đậm, mùi hăng xộc thẳng vào mũi.
Vân Tú thấy Bạc Nhược U xem xét tỉ mỉ bèn vội vàng phân trần:
"Những thứ này đều là hàng thông dụng, khách ở đây nhiều người dùng mà không có chuyện gì. Mấy vị khách nếu không có hương này thì khó lòng hưởng lạc. Hàn lão bản hôm nay cũng tự mình muốn đốt hương, ta không thể ngăn."
Vân Nương đứng bên ngoài cũng tiếp lời:
"Đúng đấy, mỗi gian phòng ở đây đều có thứ này, ai cũng dùng, chưa từng gặp vấn đề gì. Chúng tôi chọn loại tốt, chỉ giúp khách thêm phần hứng khởi thôi."
Bạc Nhược U hơi chần chừ, đưa hộp gấm cho Ngô Tương. Ngô Tương thấy vậy đoán ra có gì bất thường, hỏi:
"Sao vậy?"
Bạc Nhược U đáp:
"Thi thể không có ngoại thương, cũng không giống bị nghẹt thở. Nguyên nhân cái chết có lẽ là do một loại bệnh nào đó bộc phát. Để xác định chắc chắn, ta cần phải giải phẫu nghiệm thi."
Rồi nàng nhìn lên giường:
"Có thể tạm kết luận là chết ngoài ý muốn."
Vân Nương nghe vậy thì thở phào, còn Vân Tú cũng nhẹ nhõm, nhưng Bạc Nhược U tiếp lời:
"Tuy là bất ngờ, nhưng thứ thôi tình hương này có lẽ cũng góp phần gây ra sự việc. Liều lượng dùng ra sao, hay trong đó có độc tính hay không, chỉ xem tàn hương vẫn chưa thể biết được."
Vân Nương lập tức phủ nhận:
"Tuyệt đối không có độc. Những thứ này dù dùng nhiều cũng chỉ hưng phấn trong chốc lát mà thôi."
Ngô Tương giao hộp gấm cho Hậu Dương, nói:
"Việc này sẽ do nha môn điều tra. Trước khi vụ án được làm rõ, Lãm Nguyệt Lâu phải tạm ngừng đón khách."
Sắc mặt Vân Nương biến đổi nhưng không dám cãi. Ngô Tương quay sang Vân Tú:
"Ngươi không được phép rời khỏi Lãm Nguyệt Lâu."
Vân Tú cúi đầu vâng dạ. Đúng lúc này, tiếng gào khóc từ dưới lầu vọng lên, nghe tiếng, Vân Nương lập tức nhăn mặt, dặn dò nam tử bên cạnh:
"Xuống dưới xem có chuyện gì."
Người nọ vội vàng rời đi, Vân Nương quay lại nhìn Ngô Tương:
"Ngô bộ đầu, ngài nhất định phải phân xử cho Lãm Nguyệt Lâu chúng tôi. Chuyện này rốt cuộc là oan hay không còn chưa rõ, nếu có kẻ muốn gây rối, ngài phải ra mặt."
Vân Tú thì thào với Ngô Tương:
"Vợ con Hàn lão bản đều nổi danh dữ dằn. Hồi trước từng tới đây bắt người, bây giờ hắn chết rồi, chắc chắn bọn họ sẽ làm loạn..."
Vừa dứt lời, tiếng khóc lóc dưới lầu đã vang lên. Ngô Tương bước nhanh ra ngoài nhìn xuống, quả nhiên thấy mấy phụ nhân cùng đám gia đinh, tì nữ hùng hổ vừa khóc vừa đập phá. Phu nhân Hàn Giang nhìn thấy Ngô Tương, lập tức đoán ra thi thể ở tầng trên, liền dẫn đầu kéo người ào lên, vừa khóc vừa gào:
"Lãm Nguyệt Lâu hại chết người! Tướng công của ta chết oan mà!"
Bà ta vừa khóc vừa kêu "Lãm Nguyệt Lâu hại người", những người phía sau cũng hô theo, làm Vân Nương mặt tái xanh. Ngô Tương đành phải lên tiếng thương lượng, cuối cùng mới để đám người đi vào.
Phu nhân Hàn Giang nhìn thấy thi thể chồng, khuôn mặt lộ rõ vẻ phẫn hận, đảo mắt sang Vân Tú và Bạc Nhược U, trông thấy Vân Tú y phục nhăn nhúm, lập tức lao tới túm lấy nàng. Tình hình trong phòng phút chốc hỗn loạn, Ngô Tương vội ngăn người, đẩy Bạc Nhược U xuống lầu, đưa nàng lên xe ngựa:
"Tiểu Bạc, ta sẽ cho người đưa thi thể đến nghĩa trang, hôm nay trên đó loạn quá, muội cứ chờ ở đây."
Bạc Nhược U thấy tình hình như vậy cũng gật đầu, ngồi đợi trong xe ngựa. Trước cửa Lãm Nguyệt Lâu có nha sai canh giữ, dân chúng hiếu kỳ tụ tập xung quanh bàn tán. Đợi qua hai nén hương, Ngô Tương mới lau mồ hôi bước ra, không thấy mang theo thi thể.
Ngô Tương đứng cạnh xe nói:
"Tiểu Bạc, hôm nay không nghiệm thi được rồi. Mấy người nhà Hàn lão bản nhất quyết không cho giải phẫu, họ nói hắn bị Lãm Nguyệt Lâu hại chết, giờ còn đang gây sự. Giờ cũng đã muộn, muội về nhà trước đi, nếu mai họ đồng ý, ta sẽ cho người tới gọi."
Bạc Nhược U gật đầu, hồi tưởng lại cảnh tượng ban nãy cũng thấy tê dại cả người. Nàng trở về Trình trạch, kể lại mọi việc cho Trình Uẩn Chi, ông chỉ gật đầu nói:
"Người đến tuổi này, phần nhiều trong người có bệnh kín, chẳng qua là chưa phát tác mà thôi. Hoặc cũng có thể hương kia thực sự có vấn đề."
Rồi ông lắc đầu:
"Người đã có bệnh, lại sa vào tửu sắc, sớm muộn gì cũng gặp chuyện."
Bạc Nhược U biết suy đoán của mình không sai, chỉ mong Ngô Tương có thể thuận lợi thuyết phục người nhà họ Hàn, để ngày mai giải phẫu nghiệm thi làm sáng tỏ nguyên nhân cái chết của Hàn Giang. Vì ban ngày đã leo Phượng Minh sơn, nàng cảm thấy trong người hơi uể oải, nói chuyện với Trình Uẩn Chi một lát rồi trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Bạc Nhược U xưa nay vốn ngủ rất yên ổn, nhưng đêm nay lại không biết vì sao mà bắt đầu nằm mộng. Trong mộng, nàng thấy mình đang đi giữa phố phường đèn đuốc rực rỡ, từng chiếc đèn lồng treo cao trên lầu, trải dài như dải ánh sáng, khiến cả khu chợ lung linh như ban ngày. Nàng hoang mang bước đi giữa dòng người, ngẩn ngơ trước cảnh sắc lung linh, bỗng từ xa vang lên tiếng chuông linh linh, từng hồi từng hồi...
Bạc Nhược U kinh hãi bật dậy, hơi thở gấp gáp, trái tim đập mạnh như trống trận, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Nàng mở to mắt nhìn lên đỉnh màn, cố nhớ lại nội dung giấc mơ vừa rồi nhưng không tài nào nhớ nổi. Sau một lúc nằm lặng, cảm giác bất an trong lòng mới dần tan biến, rồi cơn buồn ngủ kéo đến đưa nàng vào giấc ngủ sâu cho đến tận khi trời hửng sáng.
Sáng hôm sau, vừa dùng bữa xong thì người của nha môn đã đến. Ngô Tương cuối cùng đã thuyết phục được người nhà họ Hàn! Bạc Nhược U theo xe ngựa đến nghĩa trang, thấy Ngô Tương đang đợi ở cửa, mắt thâm quầng, trên cằm lởm chởm râu ria, hiển nhiên cả đêm qua hắn không ngủ. Hắn dẫn nàng vào, vừa đi vừa nói:
"Phải mất bao công sức mới thuyết phục được. Ta cũng đã sai người điều tra lại những loại hương liệu dùng ở Lãm Nguyệt Lâu. Xác thực đều là loại bình thường, không chỉ riêng Lãm Nguyệt Lâu mà các thanh lâu khác quanh đây cũng đang dùng. Tuy nhiên, loại mới mà Hàn Giang dùng chỉ thấy ở Lãm Nguyệt Lâu và một vài chỗ, còn độc tính ra sao thì ngay cả đại phu cũng chưa thể nói rõ."
Bạc Nhược U thầm hiểu những nơi như yên hoa vốn vàng thau lẫn lộn, vật dùng cũng khó phân tốt xấu. Người bán thì cam đoan không gây hại đến thân thể, nhưng thực chất đều chưa từng kiểm chứng. Nàng theo Ngô Tương vào hậu đường, thi thể Hàn Giang đặt bên trong. Qua một đêm, thi thể đã có một số biến đổi, biểu hiện dưới những vết thương cũng rõ ràng hơn. Những vết này đều không phải trí mạng, chỉ là vết cào cấu khi giao hoan. Bạc Nhược U bắt đầu giải phẫu, trong lúc dừng tay nghỉ ngơi, đột nhiên nghĩ đến Hồ Trường Thanh, bèn hỏi Ngô Tương:
"Ngô bộ đầu đã đến thăm Hồ ngỗ tác chưa?"
Ngô Tương thở dài:
"Đã đi rồi, là chiều hôm trước, nhưng không gặp được. Hôm qua có sai người đến tìm, họ nói hắn nằm liệt trên giường, nhìn tình hình thì rất nặng. Để khi nào rảnh ta sẽ đến xem sao."
Bạc Nhược U nhíu mày, ban đầu nàng nghĩ Hồ Trường Thanh chỉ giả bệnh, nhưng có lẽ hắn thực sự đã ngã bệnh. Thu lại ý nghĩ này, nàng tiếp tục giải phẫu, sau nửa canh giờ thì lau mồ hôi, nói:
"Đích xác là chết do bệnh kín phát tác."
Ngô Tương tiến lại gần, Bạc Nhược U giải thích:
"Máu tim và mạch máu đều có dấu hiệu tắc nghẽn, mặt ngoài nội tạng có đốm xuất huyết và một số chỗ vỡ. Với tình trạng nội tạng như vậy, nếu gặp kích thích lớn thì e khó giữ mạng. Như bị người đấm thật mạnh vào ngực, chỉ là hắn không có ngoại thương, nên có thể hiểu đây là mầm bệnh trong nội tạng phát tác."
Ngô Tương nghe vậy gật gù, Bạc Nhược U thấy mọi thứ đúng như dự đoán, lòng cũng nhẹ nhõm, rồi may lại vết giải phẫu. Xong xuôi, nàng mới nhìn kỹ khuôn mặt thi thể. Hôm qua đã đoán được nguyên nhân cái chết nên nàng không để ý đến diện mạo, nay nhìn kỹ lại mới thấy hốc mắt Hàn Giang hõm sâu, quầng mắt thâm đen, sắc mặt tiều tụy, trông có vẻ suy nhược.
Cảm giác này làm nàng thấy hơi quen thuộc, nhưng nghĩ đến thói sa đọa của Hàn Giang, nàng cho rằng đây là điều dễ hiểu.
Khi nguyên nhân tử vong đã được xác định, Ngô Tương cũng thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc ấy, một nha sai từ ngoài đi vào, báo:
"Bộ đầu, người nhà họ Hàn đến rồi, đệ đệ Hàn Giang cũng có mặt."
Ngô Tương gật đầu:
"Cho họ vào, tiện để họ đưa thi thể về."
Nha sai đi ra ngoài, lát sau dẫn theo một nhóm người vào. Bạc Nhược U ngẩng lên, thấy những gương mặt quen từ hôm qua và một nam tử trẻ tuổi lạ mặt đi sau cùng. Hắn có lẽ là em trai Hàn Giang, nhưng khi nàng nhìn đến sắc mặt hắn, đôi mày thanh tú của Bạc Nhược U không khỏi nhíu chặt lại.