Nhìn thấy thi thể Hàn Giang, các phu nhân và thiếp thất nhà họ Hàn lại đồng loạt òa khóc thảm thiết. Ngô Tương vuốt mi tâm, phải trấn an một hồi mới khiến các nàng nín khóc. Sau khi nghe Ngô Tương thuật lại kết quả nghiệm thi của Bạc Nhược U, mấy vị phu nhân đưa mắt nhìn nhau, vẫn chưa hiểu rõ ngọn ngành. Hàn phu nhân hỏi:
"Ý ngài là... chuyện này không do ai khác hại mà là tự lão gia chúng ta chuốc lấy?"
Ngô Tương nghiêm giọng đáp:
"Trước mắt chưa thể kết luận cuối cùng, nhưng các người hãy nhớ lại xem dạo gần đây Hàn Giang có dấu hiệu gì bất thường không, thân thể có điểm nào không khỏe, hoặc là ông ấy có nhắc đến chuyện gì khác lạ ở Lãm Nguyệt Lâu không. Nếu nghi ngờ bên đó dùng thủ đoạn gì không ra gì, vậy phải có chứng cứ rõ ràng."
Hàn phu nhân cau mày như đang cố nhớ lại. Lúc này, đệ đệ của Hàn Giang, đứng phía sau, bèn tiến lên:
"Tẩu tử, trước tiên hãy đưa thi thể đại ca về an táng cho chu toàn. Những chuyện còn lại cứ tin vào nha môn mà xử lý."
Lời nói này nghe có lý, Hàn phu nhân liếc hắn một cái, không biết nghĩ gì mà vẻ mặt cũng dịu lại, khẽ gật đầu đồng ý. Sau khi hỏi kỹ quy trình xử lý, bà sai người hầu vào mang thi thể Hàn Giang đi. Đứng một bên, Bạc Nhược U nhàn nhạt quan sát đệ đệ của Hàn Giang.
Vị Nhị thiếu gia nhà họ Hàn này xem chừng chỉ khoảng đôi mươi, dung mạo tuấn tú, cử chỉ nho nhã, nhưng sắc diện hắn có điểm kỳ lạ. Nét mặt lờ đờ với quầng mắt xanh đen, da mặt hơi vàng, ánh mắt mờ đục, giọng nói lúc mạnh lúc yếu. Hắn cố gắng đứng thẳng, nhưng cả người toát lên vẻ suy nhược, yếu ớt. Nhìn một hồi, Bạc Nhược U không khỏi nảy sinh suy đoán rằng Hàn gia Nhị thiếu gia này cũng sa đà trong tửu sắc không thua kém gì huynh trưởng.
Sau khi thi thể Hàn Giang được đưa đi, mọi người nhà họ Hàn cũng nối bước ra ngoài. Bạc Nhược U thu dọn dụng cụ rồi đi theo sau, nghe thấy Ngô Tương ở phía trước vừa đi vừa dặn dò:
"Thường xuyên lui tới chốn yên hoa tất không phải chuyện tốt. Tuổi còn trẻ mà đã làm hỏng thân thể thì chẳng chóng thì chầy sẽ gặp chuyện thôi. Nếu lệnh lang biết giữ mình, sao lại xảy ra cớ sự thế này?"
Ngô Tương dường như cũng nhận thấy điều bất thường ở Nhị thiếu gia nhà họ Hàn, liền nhắc thêm:
"Nhất là các tiểu bối trong nhà, các vị cần phải quản thúc kỹ lưỡng."
Hàn phu nhân lau khóe mắt, đáp lại:
"Chúng tôi thường xuyên khuyên can, nhưng hắn là gia chủ, nào chịu nghe chúng tôi nói. Mà cũng chỉ mỗi mình hắn là ham mê chuyện đó thôi."
Ngô Tương liếc về phía Nhị thiếu gia Hàn gia, cất giọng hỏi:
"Vậy còn Nhị thiếu gia...?"
Hàn phu nhân nhìn bóng lưng em chồng phía trước, khẽ nói:
"Nhị đệ dốc lòng đọc sách để thi đậu công danh, hắn là người giữ mình trong sạch."
Ngô Tương gật đầu, không hỏi thêm gì nữa. Nhưng đi ở phía sau, Bạc Nhược U lại thoáng có chút ngạc nhiên, vì mọi chuyện dường như khác với suy đoán ban đầu của nàng.
Đoàn người đi đến cửa nghĩa trang, vừa lúc thấy hai người hầu đang nâng thi thể Hàn Giang lên xe ngựa. Người chết đã cứng lại, hai người khiêng suốt quãng đường nên đều có phần mệt mỏi, lúc này xem chừng đã có chút không chịu nổi. Đệ đệ của Hàn Giang thấy vậy bèn bước tới định giúp đỡ, nhưng khi dùng sức nâng lên, hắn lại không sao phát lực được, như thể sức lực không đủ. Cuối cùng, vẫn là Ngô Tương đỡ đòn giúp họ nâng thi thể lên.
Hắn lùi lại, gắng gượng hít thở sâu, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, hai tay buông thõng bên người còn khẽ run rẩy, rồi lại như sợ bị người khác phát hiện, hắn vội giấu tay vào trong tay áo. Phía bên kia, Hàn phu nhân vẫn đang bàn bạc với Ngô Tương, còn hắn thì thoáng lộ vẻ bồn chồn lo lắng, ánh mắt quét khắp bốn phía như đang sợ hãi điều gì.
Hắn không để ý chuyện khác, chỉ cắm cúi đi về phía xe ngựa của mình. Khi bước lên xe, hai chân hắn run rẩy không ngừng, phải vấp mấy lần mới vào được trong buồng xe, sau đó lập tức kéo rèm kín lại. Bạc Nhược U trông theo, càng thấy hành động của hắn có nhiều điểm khả nghi.
Dẫu vậy, hắn cũng không phải nghi phạm, nàng lại không có lý do để tra hỏi thêm, chỉ đành suy đoán rằng có thể hắn đang mang bệnh trong người.
Một lúc sau, Hàn phu nhân đã thống nhất thời gian đến nha môn cùng Ngô Tương. Đoàn người lên xe ngựa, xa phu vung roi, chuẩn bị rời đi. Bạc Nhược U và Ngô Tương đứng bên đường, nhìn theo từng cỗ xe lướt qua. Khi xe ngựa của đệ đệ Hàn Giang đi ngang, trong thoáng chốc, từ buồng xe phát ra một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc.
Bạc Nhược U bỗng chấn động, theo phản xạ cất tiếng gọi:
"Dừng lại một chút!"
Xa phu vội ghìm cương, xe ngựa dừng ngay gần nàng. Ngô Tương còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Bạc Nhược U đã bước tới, khẽ nghiêng người vén rèm buồng xe.
Bên trong xe ngựa tối tăm, chật chội, chỉ thấy một mình đệ đệ Hàn Giang co ro ngồi trên tháp. Hình dáng của hắn làm Bạc Nhược U thoáng sững sờ: cả người hắn đang cuộn tròn run lẩy bẩy, tay ôm chặt một cái hầu bao, áp sát lên mũi mà hít lấy hít để thứ bên trong, trông vừa si mê vừa khổ sở. Bạc Nhược U nhìn mà kinh ngạc, không nhịn được lên tiếng:
"Ngươi làm sao vậy?"
Tiếng gọi khiến hắn giật mình, ánh mắt ngơ ngác nhìn nàng một lúc mới dần lấy lại phản ứng. Mặt thoáng biến sắc, hắn vội chống người ngồi dậy, rồi quát lớn ra ngoài:
"Ngươi dừng làm gì? Mau hồi phủ!"
Xa phu sợ hãi, không kịp nghĩ ngợi gì thêm, lập tức vung roi cho xe chạy tiếp. Bạc Nhược U không còn cách nào khác, đành lùi lại, đứng nhìn xe ngựa rời đi mà trong lòng còn đầy ngờ vực.
Ngô Tương đi tới, hỏi:
"Có chuyện gì sao? Hắn có vấn đề gì à?"
Bạc Nhược U lắc đầu:
"Hắn rất kỳ quái. Trước đó ta đã thấy sắc mặt hắn không thích hợp. Lúc nãy vén rèm lên, thấy hắn đang say sưa hít thứ gì đó trong hầu bao, trông cứ như..."
Bạc Nhược U thoáng ngập ngừng, không tìm được từ ngữ chính xác để diễn tả, tiếp lời:
"...giống như bị mắc bệnh gì đó, mà hầu bao kia tựa như thuốc cứu mạng. Ta còn ngửi thấy một mùi hương rất nhạt, phảng phất giống loại mị hương ở Lãm Nguyệt Lâu."
Ngô Tương nhíu mày:
"Trước đó ta đã hỏi đệ đệ hắn có theo ca ca học đòi trăng hoa không, nhưng Hàn phu nhân lại bảo là không. Ta còn tưởng hắn thức khuya đọc sách mà thành ra dáng vẻ thế, lẽ nào Hàn phu nhân nói dối?"
Rồi Ngô Tương bỗng nhiên bảo:
"Sao ta lại cảm thấy hắn có gì đó giống với Hồ ngỗ tác nhỉ?"
Lòng Bạc Nhược U thoáng động:
"Vậy thì Ngô bộ đầu nên sớm đến thăm Hồ ngỗ tác."
Ngô Tương đáp ứng, nhưng vẻ mặt vẫn lộ nét lo âu. Tìm hoa vấn liễu vốn là chuyện chẳng hay ho gì, nhưng giữa hắn và Hồ Trường Thanh lại chẳng phải họ hàng thân thích, cũng không biết có thể khuyên nhủ được hay không.
Bạc Nhược U rời nghĩa trang về nhà, thấy hai ngày nay phủ Hầu gia vẫn chưa có tin tức gì, đoán rằng e Hoắc Nguy Lâu vẫn chưa tìm ra manh mối về "mỹ nhân cười." Dùng bữa tối xong, nàng lại vào thư phòng đọc sách. Sách thuốc cổ đều đầy những ghi chép về dược lý dược tính, xem mãi cũng buồn tẻ. Bạc Nhược U cố gắng giữ tỉnh táo, xem được chừng nửa canh giờ thì tay nàng chợt dừng lại trên một trang sách.
Trên trang ghi chép một đoạn về "mỹ nhân cười." Nàng chăm chú đọc kỹ thêm, rồi vội cầm sách đi tìm Trình Uẩn Chi. Trình Uẩn Chi lúc này đã chuẩn bị đi nghỉ, thấy nàng đến bèn khoác áo ngồi xuống ghế.
Bạc Nhược U chỉ vào một đoạn trong sách:
"Nghĩa phụ xem, chỗ này ghi lại rằng "mỹ nhân cười" còn gọi là "hoa mễ nang" hoặc "phù dung oanh túc," lại có tên khác là "đoạn trường thảo." Con nhớ lại đêm qua đọc trong du ký, thấy có nhắc đến loài hoa mễ nang mọc nhiều ở vùng Tây Nam. "Hoa màu đỏ sẫm, lá sum suê, đóa hoa lớn mà dày, dáng vẻ tươi đẹp mà công dụng vô cùng mạnh mẽ" - hóa ra đây chính là mỹ nhân cười!"
Nàng nói tiếp, chỉ thêm một đoạn trong sách cho Trình Uẩn Chi:
"Nghĩa phụ nhìn câu này, đây là lời thầy thuốc tiền triều ghi lại: "Người gầy yếu ho khan, dùng vỏ cây giảm khó chịu; nóng sốt tiết mồ hôi, dùng để giảm ngứa ngáy. Tuy có thể ngăn bệnh lao, nhưng lại giết người như kiếm, cần phải vô cùng cẩn thận." Hóa ra, dù có công hiệu làm thuốc, vật này vẫn cực kỳ nguy hiểm."
Trình Uẩn Chi hơi đăm chiêu:
"Thứ này quả thực quý hiếm, không dễ có được, nên ít người dám sử dụng."
Nói xong, ông nhìn nàng:
"Con tra cứu vật này là vì vụ án kia ư? Nhưng người chết kia giẫm phải hạt giống "mỹ nhân cười," chẳng có mấy liên quan đến dược tính của nó."
Bạc Nhược U gật đầu:
"Đúng vậy, nếu ở kinh thành có loài hoa này, có lẽ người ta trồng để thưởng lãm hơn là để làm thuốc."
Trời đã khuya, lại không liên quan nhiều đến vụ án, Bạc Nhược U không nói thêm gì, chỉ bảo Trình Uẩn Chi nghỉ ngơi sớm rồi trở về phòng. Sáng hôm sau, Bạc Nhược U ngồi xe ngựa đến phủ Võ Chiêu Hầu.
Đến phủ Võ Chiêu Hầu, Hoắc Nguy Lâu không có trong phủ, Phúc công công nghênh đón Bạc Nhược U vào cửa, vừa dẫn đường vừa nói:
"Hoa thì vẫn chưa tìm được, nhưng ở thiên lao đã tra ra một vài manh mối. Hầu gia đêm qua đích thân đến thiên lao, đến giờ vẫn chưa trở về."
Bạc Nhược U nghe thế, cũng không khỏi lo lắng.
"Ta đến đây chính vì việc này. Ngày đó có một chuyện ta quên mất chưa báo với Hầu gia. Giờ ta nói cho công công, phiền công công nhắn lại với Hầu gia giúp ta."
Nói rồi, nàng kể lại cảnh tượng mình thấy trên phố ngày ấy cho Phúc công công. Nghe xong, Phúc công công không khỏi kinh ngạc.
"Ý cô nương là, rất có khả năng Vệ gia đang trồng mỹ nhân cười?"
Bạc Nhược U lắc đầu.
"Cũng chưa thể khẳng định, chỉ là có khả năng này mà thôi."
Phúc công công hiểu ý, gật đầu nói.
"Được rồi, ta sẽ báo lại cho Hầu gia."
Biết Hoắc Nguy Lâu không ở trong phủ, Bạc Nhược U cũng không nấn ná lâu, ngồi lại chốc lát rồi cáo từ, đi đến nha môn điểm danh. Vừa vào nha môn chưa bao lâu, nàng đã thấy Ngô Tương đi đến, trên gương mặt điềm tĩnh thoáng nét ngạc nhiên vui mừng khi trông thấy nàng.
"Ta còn đang do dự không biết có nên sai người đi mời muội không, không ngờ muội lại tới. Đã vậy, đi cùng ta một chuyến đi."
Bạc Nhược U nghiêm mặt.
"Lại có nơi nào xảy ra án mạng sao?"
Ngô Tương xua tay, nhìn ra ngoài thăm dò, thấy bốn bề vắng lặng mới nói: "Không phải vụ án, là tiểu Hồ. Sáng nay ta đến nha môn thấy không có chuyện gì, liền tiện đường ghé qua nhà hắn. Không ngờ hắn thật sự đổ bệnh, hơn nữa là loại bệnh cổ quái vô cùng. Ta sốt ruột, mà hắn lại không muốn mời đại phu, nên nghĩ tới muội tinh thông y lý, liệu muội có thể đến xem thử không?"
"Bệnh cổ quái? Triệu chứng ra sao?" Bạc Nhược U hỏi.
Ngô Tương cười khổ.
"Ta cũng không rõ, muội đi xem sẽ biết."
Bạc Nhược U đồng ý, theo Ngô Tương đến tìm Hồ Trường Thanh. Hồ Trường Thanh làm ngỗ tác, lương bổng không cao, ở một căn nhà nhỏ trong phường bình dân phía Đông Nam thành. Nhà tuy đơn sơ, nhưng gọn gàng thanh nhã. Đến trước cửa, hai người thấy cửa phòng không khóa, Ngô Tương liền đẩy cửa vào.
"Tiểu Hồ, ta dẫn theo Tiểu Bạc tới thăm ngươi đây. Căn bệnh này nếu không trị liệu thì nguy lắm!"
Trong phòng tối tăm, không ánh sáng. Ngô Tương trực tiếp dẫn Bạc Nhược U vào, vừa bước vào, Bạc Nhược U đã giật mình kinh hãi.
Mới ba ngày không gặp, Hồ Trường Thanh tóc tai rối bù, râu ria xồm xoàm, cả người như biến thành kẻ khác. Đáng sợ nhất là hắn ngã sõng soài dưới đất, một cánh tay bị vải trói chặt vào giường, vết bầm đỏ tím dữ tợn trên cổ tay cho thấy hắn đã bị trói khá lâu, tay còn sưng tấy nghiêm trọng. Hắn nằm xụi lơ dưới đất, khóe môi chảy dãi, người run rẩy không ngừng.
Nghe tiếng động, hắn gian nan ngẩng đầu, nhận ra Bạc Nhược U đến, gương mặt hiện lên vẻ khuất nhục.
"Ngươi... đi đi... Ta không cần... không cần các ngươi xem..." Giọng hắn khàn đặc, môi khô nứt, thân mình cuộn lại, tựa như đang cố sức chống chọi với một thứ gì đó.
Thấy vậy, Bạc Nhược U hoảng sợ hỏi.
"Ai đã trói hắn?"
Ngô Tương đáp.
"Là hắn tự trói, đã hai ngày rồi."
Bạc Nhược U sửng sốt.
"Tự mình trói mình?"
Ngô Tương gật đầu, ngồi xổm xuống nói: "Tiểu Hồ, chúng ta đến không phải để chê cười ngươi. Rốt cuộc ngươi bị sao? Tại sao lại thành ra thế này?"
Hồ Trường Thanh cắn chặt môi, không đáp. Khuôn mặt hắn như kẻ trúng tà, ánh mắt vô hồn, da dẻ tái xanh. Nhìn hắn lúc này, Bạc Nhược U cảm thấy hắn như con dê phát điên, nhưng nàng biết rõ hắn không điên. Có vẻ như hắn tự trói mình là để ngăn chặn điều gì đó.
"Ngô bộ đầu... Ngươi đừng hỏi, hãy đi đi... ta không sao..." Hồ Trường Thanh nói xong, khóe mắt không kìm được mà rơi lệ.
Ngô Tương thấy thế, càng thêm giận dữ: "Tiểu Hồ, ngươi cũng là nam nhân, rốt cuộc gặp phải chuyện gì? Có gì mà không thể nói? Nhìn ngươi ra nông nỗi này, nếu ta không tới, ngươi chết ở đây cũng không ai biết."
Ngô Tương nhìn sang Bạc Nhược U, hỏi: "Muội có nhìn ra hắn mắc phải bệnh gì không?"
Bạc Nhược U lắc đầu, thấy Hồ Trường Thanh không muốn nói thật, nàng đành bắt đầu quan sát căn phòng. Phòng bày biện rất đơn sơ, nhưng ở góc Tây có tủ sách và bàn học, trên đó có văn phòng tứ bảo, đủ thấy Hồ Trường Thanh thường hay mài mực luyện chữ. Lúc này, Bạc Nhược U nhạy bén phát hiện trên bàn thiếu nghiên mực, giá bút và chặn giấy.
Nàng tiến đến kiểm tra, lại phát hiện trên giá sách có vài ô trống, vết bụi còn sót lại cho thấy trước đó hẳn đã đặt vài món đồ sứ trang trí. Nhưng giờ đây, cả căn phòng không còn bất kỳ vật nào có giá trị.
"Gần đây ngươi đã bán đi rất nhiều đồ vật trong nhà, có phải không?"
Bạc Nhược U hỏi, nhưng Hồ Trường Thanh không trả lời. Ánh mắt nàng lại dừng lại ở một mảnh giấy vụn trên bàn, vừa nhặt lên, nàng đã ngửi thấy một mùi hương quái lạ. Trên giấy có dấu vết cháy xém, nàng đưa lên ngửi kỹ, sắc mặt khẽ biến đổi.
Đó là mùi hương giống loại mị hương trong thanh lâu, nhưng đậm và nồng nặc hơn nhiều. Bạc Nhược U nhận ra trên mảnh giấy còn có một vệt tro đen sau khi cháy.
"Nhiễm bệnh của ngươi, có liên quan đến vật này không?" Nàng đưa mảnh giấy cho Hồ Trường Thanh. Nhìn thấy vệt tro đen, ánh mắt hắn bỗng lóe lên tia sáng nóng bỏng, như thể đó là vật quý giá vô cùng.
Thấy vậy, Bạc Nhược U sao còn không hiểu. Nàng nghiêm nghị hỏi.
"Đây là vật gì? Hiện tại ngươi đã trúng độc từ thứ này, có phải không?"
"Không... không phải độc... Đây là tiên dược giúp người phàm chúng ta đạt đến cực lạc..."
Như đang nhớ lại khoái cảm đó, nét mặt hắn lóe lên vẻ say mê, rồi ngay sau đó cơn hồi tưởng ấy lại khiến hắn thêm đau đớn, thân thể co rúm lại, nước mắt lăn dài. Hắn run rẩy bấu chặt áo của Ngô Tương, rên rỉ trong khổ sở.
Ngô Tương vội vàng nâng hắn dậy.
"Ngươi bị sao vậy? Đau lắm à?"
"Không... không phải... Ta muốn... muốn..."
Hắn cố giữ lại chút lý trí cuối cùng, không để lộ ra điều mình muốn. Đến khi không thể chịu đựng hơn, hắn bất chợt đẩy Ngô Tương ra, quay người đập đầu vào mép giường. Ngô Tương ngăn không kịp, Hồ Trường Thanh đã dùng sức đập đầu đến mức máu chảy đầm đìa rồi ngã xuống bất tỉnh.
"Tiểu Bạc, chuyện này... rốt cuộc là sao?" Ngô Tương bàng hoàng.
Bạc Nhược U trầm ngâm đáp.
"Hắn vừa nói muốn muốn, có lẽ chính là muốn vật này. Ta ngửi được mùi rất giống loại mị hương trong Lãm Nguyệt Lâu, chỉ e đây là mị hương tinh khiết hơn, hắn đã dùng giấy cuốn lại rồi đốt lửa mà sa vào trong đó..."
Nàng dừng lời, bản thân cũng cảm thấy có điểm không hợp lý. Mị hương vốn để trợ hứng trong tình ái, mà Hồ Trường Thanh chưa cưới thê tử, chẳng lẽ là tự mình giải quyết? Nhưng quần áo của hắn vẫn chỉnh tề, không giống như vậy. Nếu không phải dùng cho trợ hứng, thì làm sao khiến hắn đắm chìm đến mức mê muội?
"Hắn tự trói mình lại, chỉ e là để không tiếp tục dùng vật này. Trong phòng nhiều món đồ đã không thấy, vật này hẳn là có giá trị không nhỏ. Nếu không phải mị hương tầm thường, thì rất có thể..."
Nàng suy nghĩ một chút, trong đầu bỗng thoáng lên một ý nghĩ.
"Rất có thể vật ấy có thể mê hoặc tâm thần người khác."
Ngô Tương nghe không rõ ý, Bạc Nhược U nhẹ nhàng giải thích.
"Hắn nói vật ấy có thể đưa người ta lên cảnh giới cực lạc, lại nói đó là tiên dược. Ta đoán vật này có thể làm người ta rơi vào ảo giác. Ham muốn quyền lực, khi dùng sẽ cảm thấy mình đứng trên vạn người. Ham muốn tài phú, khi dùng sẽ thấy bản thân ngập trong vàng bạc. Ham muốn mỹ nhân, sẽ thấy người trước mắt càng xinh đẹp động lòng..."
Ngô Tương lúc này mới hiểu rõ, người đều có thất tình lục dục, bình thường do dục vọng khó thỏa mãn mà sinh ra phiền não, không cam lòng. Nhưng nếu có một loại đồ vật có thể tạo ra cảnh tượng thỏa mãn như mong đợi, chẳng phải ai cũng muốn dùng nó ngày ngày hay sao? Dù biết đó chỉ là ảo ảnh ngắn ngủi, nhưng sự sung sướng nhất thời ấy cũng đủ để nghiệm chứng cái gọi là "cực lạc" mà Hồ Trường Thanh từng nhắc tới.
"Nhưng vật ấy sẽ phản phệ, lại còn mang độc hại thân thể!"
Ngô Tương nhìn về phía Hồ Trường Thanh, trầm ngâm.
"Hắn bị thương thế này có đáng ngại không? Hắn vừa rồi không tỉnh táo, nhưng đợi khi thanh tỉnh, hiểu ra vật ấy có độc, chắc hẳn sẽ không còn muốn đụng vào nữa, phải không?"
Bạc Nhược U nghiêng người kiểm tra vết thương trên trán Hồ Trường Thanh, vừa thầm nhớ lại dáng vẻ điên cuồng của hắn khi nãy. Nàng nhận ra lúc hắn còn tỉnh táo có thể nhận ra bọn họ, nhưng chỉ chốc lát sau lại trở nên mê man, mất tự chủ. Sau khi suy ngẫm một lúc, nàng ngồi thẳng dậy, sắc mặt chưa từng nghiêm trọng đến vậy.
"Nhưng nếu dù đã tỉnh táo, hắn vẫn không thể tự kiềm chế thì sao?"
Nàng nhìn vào cổ tay bị trói chặt của Hồ Trường Thanh, trầm giọng nói:
"Nút buộc này rất chặt, chứng tỏ lúc còn tỉnh táo hắn đã cố trói mình lại, nhưng ngay sau đó hắn vẫn bị cơn mê cuồng chế ngự."
Ngô Tương hiểu biết nhiều loại độc dược, có vài loại khiến con người loạn trí. Nhưng với người còn tỉnh táo, ít nhiều vẫn có thể phân biệt đúng sai. Không có lý nào một người biết rõ độc hại lại vẫn cứ muốn lao vào.
"Hắn trúng độc quá sâu rồi. Đợi hắn thanh tỉnh hẳn sẽ có thể tự kiềm chế. Trước đây hắn cũng không phải kẻ dễ dàng sa ngã, đâu phải người thiếu ý chí..." Ngô Tương nói.
Bạc Nhược U không chắc lời Ngô Tương có đúng hay không, nhưng nghĩ đến dáng vẻ si mê của Hồ Trường Thanh lúc nãy, trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh đệ đệ Hàn Giang trong xe ngựa, không ngừng ngửi chiếc hầu bao có mùi tương tự mị hương ở Lãm Nguyệt Lâu. Một nỗi bất an dâng lên trong lòng, nàng rùng mình.
"Bộ đầu, ta chợt nhớ đệ đệ Hàn Giang trong xe ngựa cũng có biểu hiện giống Hồ ngỗ tác, chỉ là nhẹ hơn mà thôi."
Nàng nói đến đây, dứt khoát hỏi:
"Nếu kẻ trúng độc không chỉ là một người thì sao?"
Nói xong, đáy lòng nàng như chìm xuống. Bạc Nhược U bất chợt cảm thấy một sự lạnh lẽo không thể diễn tả bao trùm lấy mình, nàng quyết định thật nhanh:
"Bộ đầu, việc này không hề nhỏ. Trước mắt chúng ta còn chưa rõ thứ này là gì, nhưng nếu dân chúng vô tình bị nhiễm loại độc này, rồi từng người thành ra điên cuồng như thế, chẳng phải dễ sinh ra hỗn loạn sao? Bộ đầu, e rằng chúng ta cần đến Hàn gia một chuyến."
Hồ Trường Thanh giờ như một ví dụ sờ sờ trước mắt, khiến Ngô Tương cũng rùng mình khi nghĩ đến hậu quả.
"Liệu... liệu có loại độc nào như vậy thật sao?" Ngô Tương lắp bắp hỏi.
Bạc Nhược U quả quyết gật đầu:
"Có. Vạn vật trên đời, thứ chúng ta biết và có thể gọi tên đã là hiếm, còn những thứ chưa biết, không phân rõ tốt xấu thì khả năng đáng sợ là rất lớn. Như dịch bệnh ở thôn Cổ Chương hơn mười năm trước, đến nay vẫn không rõ căn nguyên từ đâu."
Nàng chợt nảy ra một ý nghĩ đáng sợ hơn: "Lần này, Hồ ngỗ tác mê đắm vật ấy là vì mua được bằng bạc trắng. Nếu có kẻ biết rõ thứ đó có độc nhưng vẫn cố ý dùng để kiếm lời, thủ đoạn lừa đảo này chỉ sợ còn khiến độc lan nhanh hơn chúng ta tưởng. Đến lúc người trong thành đều bị độc này điều khiển, chẳng phải sẽ đáng sợ hơn cả dịch bệnh sao?"
Ngô Tương giật mình đứng phắt dậy:
"Nếu đúng như muội nói, e rằng chuyện này phải bẩm báo với đại nhân."
Hắn liếc nhìn Hồ Trường Thanh, nói:
"Ta sẽ băng bó cho hắn trước, rồi về nha môn gọi người đến trông chừng hắn. Sau đó chúng ta sẽ đi Hàn gia."
Hồ Trường Thanh chỉ bị thương nhẹ, không quá nguy hiểm. Sau khi Bạc Nhược U giúp hắn xử lý vết thương xong, hai người liền rời đi, quay về nha môn. Suốt dọc đường, xe ngựa chạy rất nhanh. Ngựa của Ngô Tương như bay trên đường, hắn về nha môn trước để gọi người. Đến khi xe ngựa của Bạc Nhược U dừng trước cửa nha môn, nàng đã thấy xe ngựa của phủ Võ Chiêu Hầu đang đợi sẵn.
Đáy mắt Bạc Nhược U sáng bừng lên, Hoắc Nguy Lâu đã đến!