"Boss, đã xứ lý hết tất cả những kẻ kia theo lời ngài." Giác Dương cầm súng chạy đến gần chỗ của Hách Liên Tử Mục đang đứng mà báo cáo một cách nhanh chóng.
Nhếch môi, một nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện cũng đủ khiến cho tên đàn ông mang máu dê xồm trong người kia phải lùi lại khiếp sợ. Hắn bắt đầu van xin khẩn thiết "Tha...tha cho tôi đi. Tôi cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh thôi."
"Hừ, lôi về căn cứ huấn luyện tra hỏi kẻ đứng đứng đằng sau." Hách Liên Tử Mục gn giọng buông lời.
Alec Wiliwason vừa được tháo dây thừng thì liền chạy đến cạnh mẹ mà hỏi han, hắn đau lòng phủi bụi trên người bà rồi nhẹ giọng "Mẹ không sao chứ, có bị thương chỗ nào không?"
"..." Alec Hanara chỉ lắc đầu mà không nói gì vì bà đã thấm mệt mà một phen nào đó bị hù dọa cho ngất đi.
Pằng, pằng!
Từ bên ngoài vọng vào là những phát đạn được bán ra, có vẻ mấy tên muốn nộp mạng đang tự tìm đến cửa đây mà. Chỉ thấy Hách Liên Tử Mục cầm lấy khẩu súng lục của mình lên rồi ra lệnh cho Trương Quốc dẫn hai mẹ con kia rời đi trước.
"Boss, anh mau rời đi trước đi. Để bọn chúng đấy tôi xử lý." Giác Dương ngoảnh đầu lại nhìn về hướng Hách Liên Tử Mục đang đứng không xa mà hét lớn "Hự...chết tiệt."
Mới vừa không để ý một lúc mà mấy tên kia đã bắn vào bả vai anh một viên đạn.
Pằng, pằng!
Pằng!
Một màn giao lưu qua lại bởi những phát bắn bách trúng cuối cùng cũng chấm dứt, Giác Dương giờ đây mới quỳ gập một gối xuống đất ôm lấy bả vai đầy máu. Anh cắn chặt răng cố chịu đau mà đứng dậy tính rời đi theo đám người của mình nhưng lại được Trương Quốc kịp thời đến đỡ.
"Cố chịu được không?" Trương Quốc hỏi nhỏ.
"Không sao, cậu đi lái xe cho lão đại đi." Giác Dương cố nói.
"Im lặng đi, tôi đưa cậu về căn cứ xử lý vết thương." Từng bước ngày một gấp gáp hơn, Trương Quốc cũng vội vàng đỡ người đồng đội của mình lên xe đi đến căn cứ ngầm.
Tại bệnh viện.
Hách Liên Tuấn cả đêm thức để tăng ca giờ lại vừa mới chợp mắt được một lúc thì liền bị gọi đến khám cho khách
Vip.
Vip cỡ nào anh cũng mặc kệ, lần này anh quá mệt rồi nên vội buông mấy câu giao lại hết việc của mình cho cậu học trò mới nhận "Thẩm Ngọc, cậu đến phòng bệnh Vip 665 xem người bệnh bị gì? Nếu nhẹ nằm trong khả năng chữa trị của cậu thì cứ việc chữa còn nặng thì gọi cho tôi."
Thẩm Lưu Ngọc nghe vậy thì mừng rỡ chuẩn bị nhanh những dụng cụ cần thiết mà thường ngày thầy mình hay dùng bỏ vào túi. Cậu hớn hở đáp lời "Vâng, giáo sư yên tâm ạ. Em sẽ cố hết sức."
"Um, di di." Hach Lien Tuan noi.
Phòng bệnh dành cho khách Vip 665.
"Hức...hức, mẹ, anh trai... hai người không sao thật chứ? Anh bị thương nặng như này rồi mà còn cười được sao?"
Alec HiaLy nằm lấy tay mẹ mình rồi lại liếc nhìn qua người anh đang nở nụ cười an ủi mình vừa hỏi vừa khóc thút thít.
Nhẹ nhàng ôm cô con gái vào lòng, Alec Hanara vỗ nhẹ lên lưng của cô rồi an ủi hết lời. Bỗng từ ngoài cửa vang vọng vào là tiếng gõ cửa, anh ta cũng khá lịch sự đấy chứ!
Mạc Uyển Kinh biết họ không quen nói tiếng ở Vân Nam nên cô đã mời cậu ta vào. May là chỉ có mấy vết thương ngoài da nên Thẩm Lưu Ngọc tự xử lý được mà không cần nhờ đến sự giúp đỡ của Hách Liên Tuấn.
Mấy ngày sau đó vì ở bệnh viện được chăm sóc kĩ càng nên những vết rách chẳng chịt trên cơ thể của Alec Wili-wason cũng đã khỏi hẳn. Vì không thể để quá trễ lịch ở Paris khá lâu nên họ không thể trì hoãn thêm nữa mà có ý định bay về trong ngày. Nhưng lần này Mạc Uyễn Kinh đã ngỏ ý mượn dùng máy bay tư nhân của Hách Liên Tử Mục đưa bọn họ về nước an toàn.
Loại bỏ được mối lo bấy lâu nay nên lần này Mạc Uyển Kinh muốn ra ngoài giải khuây cho thoải mái. Cô lên lịch hẹn Lạc Hương Mẫn nhưng ngày đó lại không những có mỗi hai người mà còn có thêm sự hiện diện lâu ngày đầy bất ngờ của cậu bạn Mạch Thẩn.
"Đúng là lâu ngày không gặp, cậu lại thăng hạng nhan sắc thêm rồi đó Mạch Thần." Mạc Uyển chống tay xuống bàn, ngước nhìn cậu bạn một cách chăm chú rồi đánh giá tổng thể.
Là bạn từ thời con trên chiếc ghê nhà trường, ba người họ rất thân. Chuyện gì cũng tâm sự với nhau, cảm thông cho nhau từng li từng tí một. Mạch Thần là con trai của hiệu trưởng trường phổ thông mà ba người từng học, cũng là lp trưởng quyền lực, học trưởng đẹp trai hạ đỗ những trái tim thiếu nữ non nớt trong trường một thời.
Nói chứ có ai mà không biết cậu ta vốn lạnh lùng, khó tiếp xúc. Đến cả việc tất thảy đám con gái tham gia câu lạc bộ của cậu đa số chỉ vì hâm mộ hay đem lòng yêu thích cậu mà thôi chứ học hành là bao.
"Đừng chọc tớ nữa, lần nào hai cậu cũng vậy thôi. À, xém tí tớ cũng quên lần này tới thăm hai cậu là vì tớ cũng có chuyện muốn nhờ vả đây." Đẩy tập tài liệu đã được chuẩn bị trước lên trước mặt hai cô gái, Mạch Thần chẩm chậm nói.
Đọc sơ qua một lượt, cả hai cùng đồng thanh "Cậu sắp trở thành giáo sư trường đại học Thanh Hoa? Cậu muốn mời bọn mình tham gia nhóm nghiên cứu sinh của cậu hả?"
"Ứ, chủ yếu là vì bây giờ dự án phát triển loại thuốc chữa bệnh suyễn cấp tính ở người này khá phức tạp. Một mình mình làm thì không chắc chắn có thành công không nữa, nhưng nếu có hai cậu thì phần trăm thành công cũng tăng lên phần nào. Vừa nghĩ là mình lại nhớ ra hai cậu, về sau nhóm sẽ có giáo sư nước ngoài về nữa. Cô ấy đảm nhiệm việc thử thuốc nên bọn mình cứ điều chế trước, nếu hai cậu bận không tham gia được thì nhớ báo với mình một câu." Mach Thần ôn nhu, từng cử chỉ hành động hay lời nói cậu đều rất nhẹ nhàng.
"Không sao, bọn mình đều rảnh. Dù gì ở nhà ngồi không cũng khá nhàm chán nên thà là đi đến trường cho khuây khỏa lại vừa thêm được chút ít kiến thức." Lạc Hương Mẫn nói cũng thấy đúng, cô than vãn dữ lắm nên Mạc Uyển Kinh cũng chiều theo ý cô.