Trên đường về, như kiểu quen thói mà Lạc Hương Mẫn và Mạc Uyển Kinh lại rủ nhau đi bar. Nhưng chuyện gì cũng có sai lần một lần hai thôi chứ ai lại đề sai lần ba nên là lần này bọn họ mua hẳn mấy chai rượu đắt nhất, lâu năm nhất của quán luôn.
"Quẹt thẻ đi, lát nữa lỡ chúng tôi say thì lại quên trả tiền đấy." Mạc Uyền Kinh rút từ trong túi của mình ra một chiếc thẻ đen đẩy quyền lực, cô mạnh dạn mà nói.
Haha, một màn này vừa hay đã khiến cho Lạc Hương Mẫn ngớ ra. Thật không khỏi phải thán phục "Được quá chứ bộ, mới đấy mà đã nắm hết tiền tài của người ta trong tay rồi à?"
"Tiểu thư, thẻ của cô đây." Cô nhân viên kia sau khi nhận được hóa đơn thì cũng nhanh chóng quẹt thẻ, xong xuôi mới trả lại cho Mạc Uyển Kinh với giọng đầy kính nề.
"Cảm ơn." Mạc Uyển Kinh cười đắc ý, cô lắc đầu mà nháy mắt với Lạc Hương Mẫn rồi lại quay qua cầm lấy chiếc thẻ từ tay người nhân viên mà nói "'Cầm rượu lên phòng bao giúp tôi."
Bọn họ cứ mãi mê hát hò, quậy phá mà không biết rằng số tiền mình vừa tiêu đã được thông báo đến cho Hách Liên Tử Mục.
Một tỷ? Cô ta lại đi đập phá ở đâu đây?' Hách Liên Tử Mục đang trong cuộc họp mà điện thoại cứ thông báo số dư liên tục khiến anh không khỏi tránh việc cầm máy lên xem sao. Thật là không ngờ được nhưng anh vẫn cố họp cho xong rồi mới bảo Trương Quốc tìm vị trí của cô vợ nhỏ. @
"Phu nhân đang ở quán bar lúc trước...tôi đi lái xe." Thấy mặt mày của Hách Liên Tử Mục đen sì như đít nồi,
Trương Quốc cũng nhanh chóng mà chuồn gấp không thì đứng lại thêm lát nữa không chừng lại gặp họa sát thân.
Ở một nơi nào đó ngoài cánh cửa phòng bao của Mạc Uyển Kinh và cô bạn. Vương Mặc Bắc đang cùng đối tác bàn bạc việc kí hợp đồng thì bỗng anh nghe thấy một giọng hát quen thuộc.
"Từ Dữ, cậu mời ông Triệu qua phòng kế bên nói chuyện trước đi. Nếu tôi không quay lại thì bải ông ta kí trước đi ngày mai tôi đích thân qua công ty ông ta bàn giao hợp đồng sau." Vương Mặc Bắc dặn dò cấp dưới của mình xong thì liền rời đi.
Chỉ để lại Từ Dữ một mình đối phó với Triệu Sơn, một ông tài Urea khó nhằn. Nhưng cứ thôi vậy vì dù gì ông ta cũng nề Vương Mặc Bắc nên chắc sẽ không bức bách Từ Dữ.
Chờ cho Mạc Uyển Kinh đi vệ sinh, Vương Mặc Bắc mới đẩy cửa phòng đi vào bên trong. Hai tên vệ sĩ cũng biết điều mà đứng ở cửa canh chừng.
Vẫn hát hò say sửa lắm như không có chuyện gì xảy ra, Lạc Hương Mẫn không để ý đến việc Vương Mặc Bắc xuất hiện từ lúc nào. Cô cứ ngỡ là Mạc Uyển Kinh đã giải quyết xong nỗi buồn của mình nên lao vào lòng Vương Mặc Bắc mà say xỉn.
Nói mở "Haha, ngực của cậu đâu rồi Uyển Kinh. Sao lại săn chắc như này, chà, lâu nay cậu trốn mình đi tập Gim đúng không, khai mau."
"Hừ, ngực? Tôi như này còn chưa đủ cho cô thỏa thích mà sờ, còn cần tập Gim?" Nhếch khóe môi Vương Mặc Bắc buồng lời đẩy tức giận.
..."
Ngẩng đầu lên mà dò xét nhan sắc của Mạc Uyển Kinh nhưng cô lại thấy mờ ảo mà nhìn ra được người khác, ngồi lên đùi của người đàn ông cô bắt đầu làm càn "Vương...Vương Mặc Bắc...sao lại là anh ta được, hừ, mình bị hoa mắt phải không rõ ràng là Uyển Kinh mà nhỉ..."
Ôm lấy eo của Lạc Hương Mẫn, người đàn ông mới sát đầu gần tai cô mà phả hơi nóng thoảng qua rồi thủ thỉ
"Lạc Hương Mẫn cô cũng to gan lắm, lại dám đi bar tiếp rồi."
Vùng vẫy mà đẩy Vương Mặc Bắc, Lạc Hương Mẫn lúc này mới tát nhẹ vào hai bên má mình cho tỉnh táo nhưng còn chưa kịp phản bác thì đã bị anh cưỡng chế lấy bờ môi có pha lẫn hương vị của rượu.
"Um...ưm.." Tiếng thở gấp hòa trong nụ hôn sâu nồng cháy được truyền đến tai của Vương Mặc Bắc như khiến anh nổi lên cơn thú tình.
"Hực...hực..." Vừa dứt môi, Lạc Hương Mẫn đã gấp rút thở lấy lại sức. Cô bất giác lùi về sau mà hét lên
"Vương...Mặc Bắc, anh đúng là tên biến thái chết tiệt."
Lúc này Mạc Uyển Kinh cũng đã đi vệ sinh xong, cô vừa rửa mặt cho tỉnh táo lại thì đã vội mơ màng mà nhanh chóng về phòng bao. Nhưng trước cửa lại có hai người vệ sĩ chặn lại nên cô rất bất lực, đứng ở ngoài gọi tên cô bạn mình "Mẫn Mẫn, cậu không sao chứ?"
Lạc Hương Mẫn lo ngại Mạc Uyển Kinh sẽ biết chuyện cô qua lại với Vương Mặc Bắc nên đành giả bộ mà hét lên
"Mình không sao... hay là cậu bắt xe về trước đi."
"Ừ...không sao thì tốt...vậy mình về trước đây." Mạc Uyển Kinh vừa nói vừa quay người dần đi ra khỏi quán bar. Cô đứng trước cửa chờ xe nhưng mãi không thấy nên liền đi bộ về nhà.
Nhưng mãi không về đến nơi cô bất lực ngồi xuống bên một chiếc ghế cạnh hồ nước lớn. Trong trạng thái say tí bỉ này, dù là ai hỏi đi nữa cô cũng không trả lời hoặc nói qua lấy lệ.
Ngắm nhìn thác nước chảy róc rách cô lại hồi tưởng lại những kí ức tươi đẹp.
"Mạc Uyển Kinh, cô đúng là khắc tinh của tôi. Giờ này rồi cô còn không biết bắt xe mà về nhà hả?" Hách Liên Tử Mục quát thẳng vào mặt của Mạc Uyển Kinh.
Lúc nãy trong người anh như có một dự cảm nào đó khiến anh đi theo dọc con đường này tìm cô. May mà tìm thấy cô chứ không anh cho cả nước hay tin cô đi lạc mất.
"Huhu...Sao anh lại mắng tôi...anh là ai?" Mạc Uyển Kinh không nhận ra Hách Liên Tử Mục với lại cô còn ngỡ mình là một đứa trẻ nên bắt đầu òa khóc nức lên hỏi lý do bị mình bị mắng.
Hách Liên Tử Mục thấy cảnh này cũng cạn lời, anh còn không biết cô của lúc này đang ở trạng thái gì đây. Rõ ràng anh mới là người nên tức giận cần dỗ chứ không phải Mạc Uyển Kinh mà.
Hết cách người đàn ông liền bế cô lên xe rồi ra hiệu cho Trương Quốc lái xe về biệt thự.