Mấy hôm sau, mẹ anh Luân lại lên thăm con. Mẹ anh vẫn cười và nói chuyện với mẹ Thi rất vui vẻ. Mẹ anh Luân đề nghị:
"Em cho con trai chị gửi xe ở đây được không? Để cho nó an toàn đấy em à. Chị thấy để bên kia sợ bị mất lắm."
Mẹ Thi gật đầu hỏi mẹ anh Luân:
"À vậy tiền nong thế nào chị nhỉ?"
Mẹ anh Luân như đã hiểu ý mẹ Thi nên bà ấy trả lời:
"Một ngày hai chục ngàn được không em?"
Mẹ Thi lộ vui vẻ đáp lời:
"Được nha chị ơi. Vậy một tháng sáu trăm ngàn chị nhé."
Đôi bên đã thoả thuận vừa ý nhau về chuyện tiền bạc. Nhưng điều kì lạ hơn là vào ngày hôm sau lúc anh Luân còn chưa mang xe tới thì anh Phong đã mang tới và dắt vào nhà của Thi rồi. Mẹ và Thi đều ngỡ ngàng chẳng hiểu sao anh chưa nói gì mà lại mang xe tới. Anh nói với mẹ của Thi:
"Cho gửi xe ở đây nhé. Hàng tháng sẽ gửi tiền đầy đủ. Cứ yên tâm đi."
Mẹ Thi nghe thấy vậy liền bảo:
"Ừ vậy cháu dắt vào đi. Một tháng cô lấy sáu trăm ngàn nhé."
Phong gật đầu lấy từ trong túi ra một điếu thuốc để hút:
"Cô cứ yên tâm. Tiền nong không thành vấn đề."
Rồi mẹ Thi hỏi thêm:
"Xe cháu đẹp thế, cháu mua xe này hết bao nhiêu?"
Phong nhìn vào cái xe và nói:
"Xe này gọi là xe cào cào giá khoảng bảy mươi triệu một chiếc." - Mặt anh lúc này trông khá là vênh váo.
Mẹ Thi ngạc nhiên:
"Cái xe bé xíu này mà mắc thế cháu nhỉ?"
Phong nhả khói thuốc nhìn quanh chiếc xe nói:
"Xe bố mẹ sắm cho đấy. Phải vừa mắc vừa đẹp mới được chứ." - Giọng nói lúc này có chút khoe mẽ.
Mẹ Thi và Thi nhìn chiếc xe bằng đôi mắt rất sáng. Vì từ bé đến giờ cả hai chưa bao giờ thấy cái xe xịn như vậy. Thế là Phong nói:
"Nhìn kĩ thế. Cho dắt xe vô cái."
Thế là mẹ và Thi dạt ra cho Phong dắt xe vào nhà. Mẹ Thi đi theo và nói với Phong:
"Xe cháu xịn vầy thì dắt hẳn vào trong nhà ngay chỗ buồng ngủ nhà cô nhé. Xíu cô lấy xích khoá xe cẩn thận cho cháu luôn."
Thế là Phong dắt một mạch vào chỗ hành lang trước phòng ngủ của hai mẹ con. Dắt rồi khoá xe xong xuôi thì mẹ Thi lấy một tấm vải dày phủ lên cái xe cho đỡ bụi. Sau khi thấy cái xe của mình được chăm sóc kĩ càng thì Phong đi xuống quán để mua nước. Hai mẹ con cũng xuống theo. Anh lấy một chai Sting và một ly đá. Anh gọi mẹ Thi:
"Tính tiền."
Mẹ Thi chạy vội ra thì thấy anh lấy ví ra đưa hẳn cho bà một triệu hai trăm nghìn đồng và bảo:
"Khỏi thối tiền."
Sau đó, anh cầm ly nước về để uống. Hai mẹ con nhà Thi lúc này vui lắm. Đúng là người nhà giàu có khác đưa tiền không cần đếm luôn. Hai mẹ con ra tủ lạnh lấy một lon bò húc để tự thưởng cho bản thân. Mỗi người một nửa lon với hai ly đá. Vừa uống vừa cười nói rôm rả vì hôm nay kiếm được tiền thích quá.
Vài hôm sau mới thấy anh Luân mang xe qua. Xe của anh Luân cũng đẹp lắm. Mẹ Thi cũng bảo anh ấy dắt vào trong nhà luôn vì mùa mưa rồi sợ xe anh bị ướt.
Anh Luân dắt xe vào nhà thì thấy trong nhà có một cái xe xịn thì hỏi Thi:
"Xe của ai vậy em?"
Thi thật thà trả lời:
"Dạ xe của anh Phong ạ."
Anh Luân gật đầu như hiểu ra điều gì đó:
"Nhà Phong giàu lắm. Đi cái xe trông oách ghê em ha."
Thế rồi Luân đi xuống nhà nói với mẹ Thi:
"Cuối tháng cháu gửi tiền xe cô nhé. Cháu chào cô cháu về ạ."
Thấy Luân ăn nói lễ phép nên mẹ Thi cười và trông có thiện cảm với Luân hơn. Trước khi Luân về mẹ Thi còn cho Luân thêm một bịch nhãn nữa. Nhãn mới mua họ hái từ trên cây xuống gửi máy bay từ Bắc vào cho nhà Thi. Nhãn này là nhãn lồng của Hưng Yên quê nhà bà Tuệ. Đặc sản quê hương đó vừa ngọt và lại thơm nữa ăn hơi bị ngon luôn. Luân cảm ơn mẹ Thi rối rít và mang nhãn về chia cho mọi người ở khu tập thể ăn.
Hai mẹ con lại vui vẻ ngắm nhìn Luân với bờ vai thật rộng và vóc dáng cao lớn đi qua đường. Luân là người miền Nam nên chất giọng của anh trầm ấm thân quen lắm. Tính tình anh Luân cũng dễ gần hay nói chuyện và đặc biệt hơn cả là anh rất lễ phép.