Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 209



“Văn Quốc Đống!”

“Đồ ngốc! Nếu loại chuyện này có thể dựa vào giải thích nói rõ, xã hội này đâu có nhiều đàn ông và phụ nữ thích phụ nữ chồng, đàn ông có vợ như thế?”

“Em không tiếp xúc gì với anh ta, anh ta thật sự thích em chỉ có thể là coi trọng mặt em, thèm cơ thể của em… Um..."

Tô Bối còn chưa nói hết câu, môi đã bị Văn Quốc Đống cắn mạnh một cái. “Cơ thể bà xã của anh chỉ có thể anh thèm!”

Đôi tay của Văn Quốc Đống không thành thật sờ soạng hai vòng trên người Tô Bối, vòng eo trầm xuống, đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm áo tắm Tô Bối ném lên giường: “Buổi chiều mua áo tắm lần nữa.”

“Không cần! Cái này đẹp... Tê...” Trên vai Tô Bối bất ngờ đau xót, nhỏ giọng mắng: “Văn Quốc Đống, anh là chó à?"

Văn Quốc Đống bất ngờ đứng dậy, một tay khiêng Tô Bối vào phòng tắm: “Hôm nay ông đây sẽ cho em biết ông đây thuộc giống gì?”

Tô Bối muốn ngâm trong bồn tắm, Văn Quốc Đống lại nhìn bồn tắm với vẻ ghét bỏ, khàn giọng nói: “Bồn tắm đã từng chơi! Đổi cái khác!”

Nghe thấy thế, Tô Bối trừng mắt với hắn một cái: “Buổi chiều còn phải gặp người!”

Bàn tay của Văn Quốc Đống cởi quần áo của Tô Bối, nhỏ giọng nói: “Vậy anh làm ít đi mấy lần...”

“Anh.”

Không đợi Tô Bối mắng ra, quần áo trên người đã bị Văn Quốc Đống lột sạch, ôm tới dưới vòi hoa sen.

Tô Bối treo trên người Văn Quốc Đống, dùng nộn nhũ cọ cơ thể hắn: “Ừm... Ông xã bôi sữa tắm giúp em...” 

Văn Quốc Đống đổ sữa tắm ra tay, đôi tay xoa nộn nhũ của Tô Bối, một đường sờ soạng xuống dưới: “Nộn nhũ của bà xã thật đẹp...”

Nghe thấy thế, Tô Bối hờn dỗi trừng hẳn một cái: “Chỉ có ngực đẹp?”

“Tiểu huyệt cũng đẹp, không chỉ đẹp còn thao sướng...”

“Lưu manh!”

Tô Bối nhìn toàn thân đầy bọt xà phòng, ôm cổ Văn Quốc Đống dùng nộn nhũ cọ xà phòng lên người Văn Quốc Đống, dùng núm vú đứng thẳng trên nộn nhũ cọ qua núm vú của Văn Quốc Đống.

Chơi đến cao hứng, Tô Bối dùng nhũ thịt đè ép núm vú của hắn, yêu kiều nói: “Cha có muốn con gái dùng ngực cọ lưng không?”

“Ừm hừ...” Văn Quốc Đống hừ nhẹ một tiếng, bàn tay sờ soạng hoa huy*t của Tô Bối một lát, thả cô xuống dưới: “Hôm nay con gái dâm đãng muốn chơi cái gì cứ việc tới...”

"Ưm..."

Một tay của Tô Bối vẽ vòng trên núm vú của Văn Quốc Đống, một tay khác chậm rãi trượt xuống bụng, thưởng thức côn th*t vểnh cao phía dưới người đàn ông: “A... côn th*t của ba cứng... Vì sao thế...”

Văn Quốc Đống đẩy hông đưa đẩy trong tay Tô Bối hai cái: “Bởi vì côn th*t của ba muốn đâm con gái dâm đãng...”

“Ừm... Nó thật xấu... Vậy mà muốn thao con gái...”

“Con gái dâm đãng là để cho ba đâm... Ba thích thao con gái dâm đãng...”

Tô Bối tuốt côn th*t của Văn Quốc Đống, vòng tới phía sau người đàn ông, nộn nhũ nhẹ nhàng cọ xát lên xuống sau lưng Văn Quốc Đống, núm vú cứng rắn bị vết sẹo lồi lõm sau lưng người đàn ông cọ hoa huy*t không nhịn được day day

“Ừm... Ba... Con gái dâm đãng ướt...”

Sau khi nói xong, Tô Bối mở nước cuốn bọt xà phòng trên lưng Văn Quốc Đống đi, đầu lưỡi liếm láp từng cái lên vết sẹo cũ trên lưng người đàn ông.

Động tác này kích thích toàn thân Văn Quốc Đống không nhịn được căng cứng thẳng tắp, lưỡi mềm của Tô Bối ở phía sau còn không ngừng lượn quanh vết sẹo.

Văn Quốc Đống kéo tay Tô Bối đặt lên côn th*t, tuốt thật mạnh, giọng nói khàn khàn không chịu nổi: “Ba cũng cứng...” 

Đôi môi của Tô Bối hôn lên vết thương cũ sau lưng Văn Quốc Đống, động tác tuốt côn th*t của người đàn ông không dừng lại: “Đau không?”

Trong lòng Văn Quốc Đống căng thẳng, cổ họng giật giật: “Trước đây đau...”

Con người không phải thần tiên, đều là cơ thể máu thịt, trên người vết thương lớn bé đan xen, sao không đau. Chẳng qua, đã quen... cho tới nay đều đã quen…

Cho dù là ở Văn gia, hay ở bộ đội, hay là “cái nhà” lúc trước.

Lúc nào hắn cũng chỉ có một mình, ở Văn gia hắn là đại ca, cần gánh vác tất cả em trai em gái phía dưới, ở bộ đội hắn là lão đại, hắn phải phụ trách binh sĩ cấp dưới, ở cái “nhà” kia hắn phải gánh vác trách nhiệm của một người “chồng”.

Chưa từng có người hỏi hắn “Văn Quốc Đống, đau không?”, cũng chưa từng có người hỏi hắn “Văn Quốc Đống, mệt không?”

Cho dù là cha mẹ hắn, trước khi chết nhìn thấy hắn cũng chỉ nói, phải chăm sóc em trai em gái, phải bảo vệ cái nhà này…

Tô Bối hôn từ sau lưng Văn Quốc Đống đến tận trước người người đàn ông, hôn lên mỗi vết sẹo: “Hôn một lát sẽ không đau...”

Văn Quốc Đống bất ngờ vươn tay ôm Tô Bối vào lòng, hôn mạnh lấy cô: “Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ tìm em sớm một chút...”

Đôi tay của Tô Bối ôm lấy sau lưng Văn Quốc Đống, đầu ngón tay xoa lên những ấn ký trong quá khứ: “Kiếp sau, anh không được sinh ra sớm hơn em nhiều năm như vậy.”

“Được...”

Văn Quốc Đống đè Tô Bối ở trên tường, côn th*t cọ xát hoa huy*t một lát, cắm thẳng vào sâu bên trong hoa huy*t: “Đời này, em cũng đừng mơ chạy được...”

“Ừm... Thật sâu...” Tô Bối dựa lưng vào tường lạnh lẽo, trước ngực lại nóng đến dọa người: “Ngốc! Đời này là em kiếm lời.” 

Tô Bối có thể gặp được Văn Quốc Đống, đời này đã vô cùng may mắn.

Văn Quốc Đống cúi đầu hôn Tô Bối, cơ thể đè mạnh cô lên tường, nhục côn dưới người không ngừng ra ra vào vào trong hoa huy*t.

“Ừm... Ông xã... Có... Có chút... Lạnh...”

Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống giơ tay điều chỉnh nước ấm: “Lạnh sao? Ông xã ở trong cơ thể em, em còn cảm thấy lạnh?”. 

"Ưm..."

Đôi tay của Tô Bối đặt trên vai Văn Quốc Đống, cơ thể không nhịn được rét run: “Thật, thật sự có chút lạnh...” Nước trong vòi hoa sen tưới lên người Văn Quốc Đống, nóng đến mức làn da đều đỏ lên.

Thấy thế, Văn Quốc Đống ôm Tô Bối rửa sạch bọt xà phòng trên người sau đó ôm ra khỏi phòng tắm, đặt cô ở trên giường bọc vào trong chăn.

Đang chuẩn bị tách ra, hai chân của Tô Bối quấn lấy vòng eo của Văn Quốc Đống: “Ừm... Ba... Ba... Bakhông cần con gái sao?”

“....” 

Văn Quốc Đống giơ tay sờ trán Tô Bối, lòng bàn tay truyền tới hơi nóng: “Bé cưng... Lúc này còn không quên dâm đãng à?”

"Ưm..."

Trán của Tô Bối cọ xát lòng bàn tay của Văn Quốc Đống, đôi tay ôm chặt lấy hắn không cho hắn đi: “Ông xã... Thao em... Muốn ông xã thao em thật mạnh... A... Ừm...”

Tô Bối còn chưa kịp nói xong, bàn tay của Văn Quốc Đống đã nắm chặt eo cô thao lộng tàn nhẫn. “Dồ dâm đãng!”

“A ui... Quá... Quá mạnh...”

Đôi tay của Tô Bối theo cơ thể điên cuồng lắc lư mà vô lực buông xuống: “Ông xã thật giỏi... Ô...”

“Ông xã... Người ta nói khi phát sốt làm tình... Bên trong tiểu huyệt sẽ rất ấm áp, có phải thật hay không... A..” 

Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống tăng thêm sức lực đẩy hông, cự côn cắm tới tận sâu bên trong hoa huy*t: “Ai nói... Hửm?”

Trong giọng nói dịu dàng trầm thấp của người đàn ông có thêm chút sắc lạnh không dễ phát hiện, Tô Bối đầu óc mơ màng hồ đồ sa vào giọng nói khiến người ta chết chìm của Văn Quốc Đống.

Hoàn toàn không nhận thấy được người đàn ông không thích hợp, giọng nói khàn khàn

“Người khác đều nói như vậy... A...”

"A..."

Văn Quốc Đống đứng dậy lật Tô Bối lại, thao cô từ phía sau: “Người khác anh không biết, nhưng tiểu huyệt của bà xã dâm đãng cho dù là lúc nào cũng vừa khít vừa ấm áp!”

“Đặc biệt là khi dùng tư thế này... Tiểu huyệt cắn càng chặt!”

Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống dùng sức xoa mông Tô Bối: “Bà xã dâm đãng của anh không được nghĩ tới người khác bất cứ lúc nào... Người nào cũng không được!”

"Ưm..."

Trên mông của Tô Bối hơi đau, nhục côn trong hoa huy*t giống như không muốn sống cắm hết vào bên trong, nhưng mà cô lại trì độn không biết Văn Quốc Đống hiểu lầm chuyện gì.

“Ông xã.”

“Anh ở đây.”

Tô Bối vươn tay về sau nắm lấy Văn Quốc Đống: “Người ta... A... Người ta không nghĩ tới người đàn ông khác, a…”

יי

Tốc độ của Văn Quốc Đống đột nhiên nhanh hơn, nhỏ giọng nói: “Ừm, anh biết.”

“Huhu...” Tô Bối khóc không ra nước mắt: “Anh không tin em, ừm... A...”

Văn Quốc Đống nằm ở sau lưng Tô Bối, bàn tay vươn về phía trước dùng sức xoa bóp nộn nhũ đầy đặn của cô: “Đương nhiên là anh tin bà xã của anh.”

Chẳng qua không khống chế được ghen.

Cô gái dưới người trẻ tuổi như vậy, hiện giờ đã kết hôn mà vẫn có đàn ông không có mắt mơ ước.

Nếu có một ngày, hắn rời đi trước cô.

Hắn không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ, nhưng chính là không khống chế được để ý.

“Bối Nhi... Anh là người của em, em cũng chỉ có thể là của một mình anh.”

Văn Quốc Đống lưu lại từng chuỗi dấu hôn ở sau gáy Tô Bối.

“Tê... Văn Quốc Đống... Đau...”

Gương mặt của Tô Bối đều nhăn lại vì đau: “Ừm... Ông xã...”

“Những dấu hôn này phải để cho dã nam nhân thấy rõ... Cho cậu ta biết, em là của ông đây!”

“Ừm...” Tô Bối không giãy dụa ra được, cả người dựa vào giường, Văn Quốc Đống ở phía sau không ngừng lại động tác.

Hai người vận động kịch liệt ở trên giường đơn trong phòng, phát ra âm thanh không nhỏ.

Tô Bối nghe thấy âm thanh, lại nghĩ tới phòng bên cạnh có người, gương mặt đỏ bừng.

“Ông xã... Nhẹ một chút...”

“Không nhẹ được...” Văn Quốc Đống gặm sau lưng trơn bóng của Tô Bối, nhỏ giọng nói: “Bà xã, kêu to một chút, anh sợ cậu ta không nghe rõ...”

Tô Bối biết trong Văn Quốc Đống buồn bực chuyện gì: “Ông xã...”

“Hửm?” Đôi mắt Văn Quốc Đống đậm màu hơn, nhục côn đưa đẩy trong hoa huy*t chậm lại: “Bà xã dâm đãng không muốn kêu sao?”

“Ông xã... Đừng...”

Tô Bối nắm lấy cánh tay của Văn Quốc Đống, bất mãn người đàn ông đột nhiên dừng động tác, xoắn mông nhỏ tự mình di chuyển.

Văn Quốc Đống không nhúc nhích, để mặc Tô Bối tự cung tự cấp.

Tô Bối di chuyển mấy cái lập tức có chút mệt mỏi, dựa vào trên giường không muốn cử động, quay đầu đôi mắt ngập nước vô cùng đáng thương nhìn Văn Quốc Đống.

“Ba... Muốn... A”

“Bé lẳng lơ này!” Văn Quốc Đống vỗ mạnh lên mông Tô Bối một cái: “Lảng lơ như vậy à? Ba không còn nữa thì con phải làm sao bây giờ? Hửm?”

“Ừm... Ba không còn nữa, con... Con tự mình chơi... A...”