Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 210



Tô Bối còn chưa nói hết câu cả cơ thể bị Văn Quốc Đống ôm lên từ phía sau, đi tới tận trước cửa sổ sát mặt đất gần ban công mới dừng lại, đè Tô Bối lên cửa kính: “Vị trí này thế nào? Hửm?”

“Đừng... Ông xã.”

Đôi tay của Văn Quốc Đống vươn tới trước ngực Tô Bối, bàn tay to nắm lấy nộn nhũ xoa bóp: “Bối Nhi ngoan, kêu to thêm chút nữa...”

“Lưu manh... A... Văn Quốc Đống... Anh...” 

Cơ thể Tô Bối dán sát vào cửa kính, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cùng với dòng người dày đặc, cả cơ thể căng cứng thẳng tắp.

“Thích nơi này không? Nhà chúng ta cũng có làng du lịch... Lần sau đến nhà mình chơi nhé?”

Nghe thấy chữ “chơi” này, cơ thể Tô Bối run rẩy: “Không... Không cần...”

“Ô... Anh biết rồi, bà xã dâm đãng thích phát lãng ở nhà người khác?”

Văn Quốc Đống vừa nói vừa đẩy nhanh tốc độ đưa đẩy, dưới kích thích như vậy giọng nói của Tô Bối nhiễm thêm một tầng khàn khàn khác: “Ông xã... A...”

Kết thúc trận tình ái kịch liệt này, toàn thân Tô Bối đều chảy đầy mồ hôi lạnh, Văn Quốc Đống vươn tay sờ trán Tô Bối, nhỏ giọng nói: “Không nóng...”

Nghe Văn Quốc Đống nói chữ “nóng” ái muội này, gương mặt Tô Bối phiếm hồng trừng mắt với hắn một cái. “Sau này bà xã phát sốt, thao một trận là xong.” Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống không nhịn được cảm thấy đáng tiếc: “Sớm biết như vậy, năm trước không nên dẫn bà xã đến bệnh viện...”

“Lão lưu manh!”

Lúc này, giọng nói của Tô Bối đã hoàn toàn khàn đi.

Nghe thấy giọng nói của mình, Tô Bối giơ tay véo mạnh eo Văn Quốc Đống một cái: “Văn Quốc Đống! Lát nữa em ra ngoài gặp người ta kiểu gì?”

Chỉ trở về phòng nghỉ ngơi một lát, ra ngoài giọng khàn khàn.

“Vậy lát nữa không ra, hiện giờ em bị cảm, không thể ngâm nước lạnh... Lát nữa trở về chuẩn bị chuyện du lịch gia đình, em muốn đi chỗ nào thì đi...”

Tô Bối quấn chăn, nghe thấy thế có chút đau đầu chuyện du lịch cả gia đình Văn gia: “Để bọn họ tự mình chọn đi... Em còn phải làm việc.”

“Không được, mỗi năm cả nhà đều có kế hoạch đi du lịch một lần, năm trước em mang thai không đi, năm nay Tiểu Ngọc phải làm quen với các anh chị...”

Mỗi năm Văn gia sẽ du lịch cả gia đình, mục đích là tụ tập gia tộc thường xuyên, đương nhiên không đơn thuần chỉ vì đi chơi.

“Văn Quốc Đống... Có phải anh đã quên con trai của anh còn chưa đến một tuổi hay không? Hiện giờ thằng bé biết cái gì? Chị gái nhỏ nhất của thằng bé, đều lớn hơn thằng bé gần 20 tuổi...”

Lúc này Tô Bối mới kịp phản ứng, năm nay Văn Uyển sắp 20, đã đến tuổi kết hôn.

“Diệp Liệt Thanh đều đã ly hôn với Văn Tuyết, còn ở Văn gia?”

Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nhìn Tô Bối nói: “Em đang giúp Văn Uyển thăm dò ông xã em sao?” 

“Không, không có... Người ta chỉ... hỏi một chút.”

“Diệp Liệt Thanh ly hôn với ai, kết hôn với ai, đều là người của Văn gia...”

Nghe thấy thế, Tô Bối có đánh giá đối với cuộc sống sau này của Văn Uyển: “Anh không sợ người ta chê cười anh, anh em thành em rể, cuối cùng còn thành cháu rể...”

Chậc chậc... Thân phận xấu hổ này, huống chi sau này Diệp Liệt Thanh còn phải sửa miệng “anh vợ” thành “bác cả"

Chỉ riêng chuyện này, cô chỉ nghĩ thôi da đầu đã tê dại.

Trong lòng Tô Bối nghĩ như vậy, Văn Quốc Đống giơ tay búng trán Tô Bối một cái: “Trong đầu em suy nghĩ gì thế?”

“Ừm...” Tô Bối che trán lại, bất mãn nhỏ giọng nói thầm: “Không phải là em suy nghĩ sau này Diệp Liệt Thanh nên sửa miệng gọi anh thế nào ư? Đại ca? Hay là bác cả?”

“Đương nhiên là đại ca!” Văn Quốc Đống lại giơ tay cốc trán Tô Bối một cái: “Em nghĩ cái gì thế? Vô duyên vô cớ thêm một cháu trai lớn tuổi như vậy cho anh?”

“Không phải... Vậy không nên là cháu rể à?”

Văn Quốc Đống trừng Tô Bối: “Em còn nói?”

“Ừm... Cục trưởng Văn xấu xa không dân chủ.”

Trong lòng Văn Quốc Đống cứng đờ, liếc mắt nhìn dấu răng dấu hôn trên người Tô Bối, lạnh lùng nói: “Anh còn có thể làm chuyện càng không dân chủ, em muốn biết không?”

“Không phải rất muốn...”

“Không muốn thì thành thật nghỉ một lát... Có chút phát sốt lát nữa đừng xuống nước, có nghe thấy không.”

Tô Bối bịt tai không nghe Văn Quốc Đống lải nhải: “Không nghe không nghe... Em không nghe...”

Văn Quốc Đống ôm Tô Bối vào trong lòng, di động của cô lập tức vang lên.

“Đồng chí Tô Bối! Mau xuống lầu! Tốc độ nhanh chút! Có trò hay!”

Giọng Lý Nhạc cách điện thoại đều có thể nghe ra, lúc này cô ấy kích động cỡ nào.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Ông xã của Lưu Hân dẫn theo tình nhân nhỏ của mình tới bên này nghỉ phép, bị bắt gian! Đang ầm ĩ kìa!”

Nghe thấy thế, Tô Bối đỡ trán: “Chuyện này mình không đi... Tránh lát nữa cô ta thẹn quá hóa giận tìm mình gây phiền phức...”

“Cậu đó! Tính tình không thể mạnh mẽ hơn chút được ư, có biết cái gì gọi là đánh rắn dập đầu không? Chỉ cho cô ta làm mùng một, không để người khác làm mười lăm?”

Đối mặt với trách mắng của Lý Nhạc, Tô Bối bất đắc dĩ bò dậy khỏi giường.

Mới đứng dậy thì thấy đầu nặng chân nhẹ, suýt chút nữa ngã xuống.

Văn Quốc Đống thấy thế nhíu mày: “Cơ thể em như vậy, hay là ở khách sạn nghỉ ngơi đi... Đừng đi ra ngoài...”

Tô Bối lắc đầu: “Không được, nếu lúc này không đi, lát nữa bọn họ sẽ đến nâng em đi?”

Ở hành lang rộng rãi dưới lầu của khách sạn đều là người, hai người đàn ông bị đám bạn học cả trai lẫn gái của Lưu Hân vây quanh chắn lấy.

Trong đó một người đàn ông trung niên dưới người chỉ quấn khăn tắm, nhưng vẫn bảo vệ tên nhóc trẻ tuổi trắng nõn ở sau người, trên gương mặt tràn ngập không kiên nhẫn liếc người xung quanh.

“Lưu Hân! Đừng cho mặt mũi mà không cần! Bảo bọn họ đều cút đi cho tôi! Nếu không ông đây khiến các người không lăn lộn nổi ở thành phố Lâm!”

Tô Bối vừa tới thì nghe thấy câu này của đối phương, hữu khí vô lực nhìn Lý Nhạc đang ở ngoài xem diễn: “Ông xã của Lưu Hân là ai? Mà khẩu khí lớn như vậy?”

“Không biết, chỉ nghe nói trong nhà có người làm quan...”

"Hum?"

Nghe thấy thế, Tô Bối nhìn đám người càng lúc càng đông, cùng với Diệp Quân vội vàng chạy tới sơ tán đám người.

“Được rồi... Mọi người đừng vây quanh nữa... Đều giải tán cả đi...”

Người chủ trì họp lớp đã ra mặt, lúc này đám người mới tản ra một chút.

Người đàn ông vẻ mặt tràn ngập không kiên nhẫn ở trong đám người liếc khắp nơi, thì thấy Văn Quốc Đống đỡ Tô Bối.

“Ai da... Cục trưởng Văn?”

Người đàn ông sửa lại khí thế hùng hổ lúc trước, ném tiểu nam sinh phía sau, biểu cảm kích động đi về phía Văn Quốc Đống.

“Đúng là cục trưởng Văn! Nhìn tôi già cả mắt mờ này, xin lỗi xin lỗi!”

Người đàn ông thân thiện vươn tay về phía Tô Bối, Văn Quốc Đống thản nhiên liếc mắt, đỡ Tô Bối tay không vươn ra.

“Cơ thể phu nhân có chút không thoải mái, không tiện...”

“Không sao, không sao... Cục trưởng Văn đau lòng phu nhân, đều hiểu...”

“Văn phu nhân vừa xinh đẹp vừa trẻ tuổi, cục trưởng Văn đau lòng là chuyện đương nhiên...”

“Chuyện đó... Văn phu nhân, tối nay tôi làm ông chủ, mong cô và cục trưởng Văn nể mặt...”

Người đàn ông lải nhải căn bản không cho Tô Bối cơ hội mở miệng từ chối, Tô Bối nhíu mày rất không vui nhìn đức hạnh của người đàn ông mập mạp.

Biểu cảm trên mặt Văn Quốc Đống luôn chưa từng thay đổi, chỉ khi người ta nói xong, mới lạnh nhạt nói: “Lần này đến đây là muốn trải qua thế giới hai người với phu nhân...”

Người đàn ông nghe xong cũng không giận, ân cần phụ họa: “Đúng đúng, phu nhân quan trọng, phu nhân quan trọng.”

“Vậy... Lần sau thì sao? Lần sau cục trưởng Văn phu nhân phải nể mặt đấy.” 

"Ừm..."

Bên này Văn Quốc Đống không mặn không nhạt ứng phó người đàn ông, bên kia khi nghe người đàn ông nói câu đầu tiên, vẻ mặt Lưu Hân và Diệp Quân đều không được tốt lắm.

Lưu Hân thậm chí không rảnh lo tiểu tình nhân bị ông xã mình ném ra, gương mặt lúc xanh lúc đỏ trừng Tô Bối dựa vào người Văn Quốc Đống, môi cắn đến chảy máu mà không biết.

“Tô Bối.”

Chỉ một lát sau người đàn ông phụ trách của khách sạn đi tới, nói nhỏ mấy câu bên tai Diệp Quân rồi lùi sang một bên.

Tô Bối nhìn qua, chỉ thấy ý cười trên mặt Diệp Quân cứng đờ lại.

Mấy người còn lại nhìn Diệp Quân một lát, lại nhìn Văn Quốc Đống, im lặng tản ra.

Một trận bắt gian khôi hài cứ im hơi lặng tiếng kết thúc như vậy.

Đám Lý Nhạc vẫn luôn lôi kéo Tô Bối không buông, đề tài của đám phụ nữ Văn Quốc Đống không tiện tham dự. Tô Bối tốn một lúc lâu mới đuổi được Văn Quốc Đống rời đi.

“Lão nam nhân vừa già vừa nghèo ư?”

“Ha ha... Các cậu không thấy mặt Lưu Hân nghẹn thành thế nào đâu?”

“Đáng đời! Đôi mắt kia của cô ta nên đặt đúng vị trí! Từ lúc đi học đến bây giờ ánh mắt chưa từng tốt!” 

“Chậc chậc... Sau chuyện chiều nay, mình đoán cô ta sẽ hối hận đến mức ruột xanh lại! Ha ha ha ha...”

“Các cậu đừng nói nữa, mình sắp cười chết mất!”

Tô Bối dựa vào vai Lý Nhạc nghe mấy người nói, bất đắc dĩ thở dài: “Cô ta... cũng rất đáng thương.”

Ông xã như vậy... chỉ nhìn thôi đã thấy dầu mỡ không chịu nổi, còn có thể nhịn hai năm, đúng là nhân tài. 

“Có gì đáng thương, còn không phải tự mình chọn... cũng không ai ép cô ta.”

Lý Nhạc cười khinh thường, đột nhiên kịp phản ứng: “Còn nữa Tô Bối, cậu và Văn Lê kết hôn không làm hôn lễ, cùng Văn... Quốc Đống này? Cũng không làm hôn lễ sao?”

“Ừm... Làm, chẳng qua còn chưa nghĩ là khi nào?”

“Chuyện này còn cần nghĩ ư? Chọn ngày hoàng đạo không phải làm xong chuyện này ư?”

Lý Nhạc vừa dứt lời, một người phụ nữ bên cạnh đột nhiên nói: “Đợi đã... Tô Bối, Văn Lê... Văn Quốc Đống... Đều họ Văn...”

Sau khi nói xong, cô gái do dự một giây, nhìn về phía Tô Bối nói: “Giống như mình nghĩ ư?”

Tô Bối dựa vào bả vai Lý Nhạc, hơi gật đầu: “Ừm... Người một nhà.”

Bầu không khí yên tĩnh mấy giây.

“Mẹ kiếp! Tô Bối! Cậu được đó!”

“Cậu đúng là trâu!”

“Không nhìn ra được, Văn Lê cũng là quan nhị đại.”