Trong chùa không thể thoải mái như ở nhà, Lâm phu nhân chỉ có thể tìm tăng nhận xin mượn tạm một căn phòng nhỏ để gặp Lý Hạc Minh. Trong phòng không có bóng dáng của Lâm Ngọc, chắc là tắm rửa, sửa soạn.
Lâm phu nhân ngồi trước bàn pha trà, nhìn thấy Trạch Lan đưa Lý Hạc Minh đến, bà vội đứng dậy cười nói: “Lý đại nhân, mời ngồi!”
Chức quan của Lý Hạc Minh ở Đô Thành không có gì to tác, ở đây quan nhị phẩm có thể rơi rụng như lá mùa thu, ít nhất so với quan nhất phẩm như Lâm Trịnh Thanh thì hắn không là gì, nhưng Lâm phu nhân vẫn tôn trọng gọi hắn một tiếng “Lý đại nhân”.
Không chỉ vì chức quan đặc biệt của hắn, mà còn vì hắn kịp thời đưa Cẩm Y Vệ đến giải cứu Lâm Ngọc.
Lý Hạc Minh nhìn chiếc ghế sạch sẽ ngăn gọn gàng kia, hắn lên tiếng cảm tạ nhưng không ngồi: “Xiêm y Lý mỗ ướt sũng, chất liệu của ghế này không được chạm nước, không nên gây thêm phiền toái!”
Dường như, Lâm phu nhân không ngờ hắn lại thận trọng đến vậy, nên hơi ngạc nhiên nhìn hắn một cái, song cũng không miễn cưỡng.
Lâm gia thoái hôn với Lý Hạc Minh, giờ phút này hai bên gặp nhau, khung cảnh có chút xấu hổ. Nhưng Lâm phu nhân là mẫu thân của Lâm Ngọc, cho nên vẫn phải nghĩ cho nàng, lúc này có vài lời cần phải nói rõ.
Bà nhấc ấm trà nóng ra khỏi lò, rót vào chén bốc lên làn khói trắng, bà tự mình bưng đến đưa cho Lý Hạc Minh: “Trà vừa mới đun xong, rất tốt cho thời tiết lạnh, mong Lý đại nhân không chê!”
Lý Hạc Minh không nhận liền, hắn nhìn làn khói trắng trước mặt Lâm phu nhân, rồi lại nhìn chung trà rót gần đầy trong tay bà.
Đây là trà thượng hạng, nhưng trong chùa thanh tịnh, chung trà không có cái nào bắt mắt, chỉ là một cái chén sứ xanh bình thường, thường thấy ở các gánh hàng rong, thậm chí còn không có đế lót chung.
Nước trà nóng hổi, xuyên qua chung trà làm đỏ tay Lâm phu nhân, nhưng bà không buông, cũng không lộ vẻ đau đớn, kiên nhân chờ Lý Hạc Minh tiếp nhận. Thân phận của hắn không thể coi thường bà, nhưng hiện tại bà lại tôn kính hắn quá mức. Thấy vậy, Lý Hạc Minh lờ mờ nhận ra Lâm phu nhân mời hắn đến là có dụng ý.
Hắn nói “đa tạ”, sau đó nhận trà từ trong tay bà. Tay bà thả lỏng, trong lòng cũng nhẹ nhõm đôi phần.
Bà vịn bàn ngồi xuống, từ từ mở miệng: “Tiểu nữ đã nói cho ta nghe mọi chuyện ở trong núi, thật sự khiến người ta phải run sợ, nếu không có Lý đại nhân kịp thời đến ứng cứu…”
Người làm mẫu thân như bà thật sự không thể bình tĩnh để nói ra câu sau, bà dừng một chút rồi nói tiếp: “Dù sao thì ta thật lòng biết ơn Lý đại nhân, ân tình này không gì có thể báo đáp hết, đợi đến khi xuống núi, ta nhất định sẽ sai người đến cửa tạ lễ!”
Câu từ của bà chân thành tha thiết, nhưng Lý Hạc Minh không nhận thành ý này: “Không cần đâu, Lý mỗ chỉ phụng mệnh của Hoàng Thượng làm việc, không phải vì ân tình. Lâm phu nhân tin thần phật, ngày đêm đọc kinh, có lẽ được thần phật phù hộ nên lệnh ái mới tránh được kiếp nạn này!”
Ở địa vị của hắn, càng thân thiết với quan viên nào thì càng tăng thêm phần nghi ngờ trước mặt Hoàng Thượng. Lý Hạc Minh có thể làm nanh vuốt của Hoàng Đế là vì một lý do duy nhất, hắn không có quan hệ cá nhân với bất kỳ ai, việc hôm nay cũng không ngoại lệ.
Lâm phu nhân nghe hắn cự tuyệt, bà cũng hiểu chuyện này không thể ép buộc. Bà chần chờ một hồi, rồi nói: “Mời Lý đại nhân đến đây, ngoài việc muốn đích thân cảm tạ ra, ta còn có một thỉnh cầu khác!”
“Lâm phu nhân cứ nói!”
Lúc này, bà hơi khó mở lời, cuối cùng bà vứt bỏ gương mặt giả lả, nói thẳng: “Tiểu nữ chưa kết hôn, nếu chuyện mất tích này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ tổn hại đến thanh danh của tiểu nữ, mong Lý đại nhân có thể giấu kín chuyện này, không nói với bất kỳ ai!”
Mở đầu bà nói Lâm Ngọc chưa kết hôn, sau lại cầu xin người từng có hôn phối với Lâm Ngọc giữ bí mật, với Lâm phu nhân mà nói, việc này hổ thẹn vô cùng, bà gần như đã vứt bỏ hết mặt mũi để cầu xin hắn.
Nhưng đối với Lý Hạc Minh, đó lại là sự sỉ nhục.
Hắn nhíu chặt mày nhìn Lâm phu nhân, hắn không dám tin được bà lại có thể nói như vậy. Lâm phu nhân thấy hắn thay đổi sắc mặt, bất đắc dĩ lên tiếng lần nữa: “Lý đại nhân…”
“Đủ rồi!” Sắc mặt Lý Hạc Minh lạnh lẽo cắt ngang: “Lâm phu nhân cho rằng Lý Hạc Minh ta là để cho các người đùa giỡn sao?”
Dứt lời, hắn không nói thêm gì, đặt mạnh chung trà lên bàn, sắc mặt trầm xuống xoay người rời đi.
Chùa là nơi thanh tịnh, ăn ở, đi lại, mọi thứ đều không thích hợp cho việc dưỡng thương của Lâm Ngọc, cho nên nàng theo Cẩm Y Vệ xuống núi. Nhưng đường núi trơn trượt, sình lầy, xe ngựa khó đi, Lâm phu nhân tuổi tác đã cao, đành phải ở lại chùa, đợi xem tình hình thời tiết vài hôm nữa thế nào rồi tính tiếp.
Lâm Ngọc không biết chuyện gặp gỡ của mẫu thân và Lý Hạc Minh, nàng nhìn thấy Lý Hạc Minh vẫn cung kính gọi một tiếng: “Lý đại nhân, làm phiền rồi!”
Nàng vẫn cưỡi ngựa xuống núi, nhưng lần này không cưỡi chung với Lý Hạc Minh nữa, mà để Trạch Lan dắt ngựa.
Thân thể Lâm Ngọc yếu ớt, cho nên thị nữ bên cạnh nàng không thể yếu đuối được. Trạch Lan không giống thị nữ bình thường, nàng là người biết võ công.
Quyền cước của nàng không hẳn là tinh thông nhưng có thể dùng, thân thể rắn chắc ngay cả nam nhân cường tráng cũng không địch được nàng.
Khi xuống núi, Hà Tam dẫn đội Cẩm Y Vệ đi trước mở đường, Trạch Lan đi đằng sau một tay cầm dù, một tay dắt ngựa cho Lâm Ngọc, Lý Hạc Minh cưỡi ngựa đi sau cùng, vừa hay có thể nhìn hết được khung cảnh chủ tớ đằng trước xì xầm to nhỏ.
Lâm Ngọc khoác chiếc áo choàng nhung trắng mỏng, dưới váy lộ ra đôi giày thêu màu ngọc bích, cả người được bọc kín mít, trong lòng ngực còn có một cái lò sưởi tay.
Giữa tiếng mưa rơi, hai chủ tớ đè thấp âm thanh xuống, tai của Lý Hạc Minh có thính cỡ nào cũng không thể nghe rõ hai người nói gì.
Hai người nói một hồi, tiếng mưa bỗng ngớt lại, Lý Hạc Minh nghe Lâm Ngọc nhỏ giọng nói: “Ngươi có nghe lầm không?”
Trạch Lan càng nói càng hăng, nàng không chú ý đến tiếng mưa rơi yếu ớt trên dù, khẳng định chắc nịch: “Trúc Văn nói nô tỳ có lỗ tai chó, sao có thể nghe lầm được, vị Cẩm Y Vệ kia nhất định cũng có mặt khi Lý đại nhân gặp cô nương của Giáo Phường Ti! Còn nói là lúc trước đã gặp rồi!”
Lâm Ngọc nghe xong nhíu mày, nàng nửa tin nửa ngờ nâng dù, ngoái đầu lại nhìn Lý Hạc Minh ở đằng sau, hành động này xuất phát từ bản năng của nàng, nhưng không ngờ lại bắt gặp hắn đang nhìn về phía này.
Trạch Lan thấy vậy, vội đưa tay kéo tiểu thư mình về lại, nàng nói: “Tiểu thư đừng nhìn! Người mà nhìn như vậy Lý đại nhân sẽ biết chúng ta đang nói xấu ngài ấy đó!”
Thân thể nàng được lò sưởi sưởi ấm, nhưng đầu óc vẫn mơ hồ, nhất thời không phản ứng kịp nên mới phạm sai lầm, nàng cắn môi dưới, cong lưng nhỏ giọng hỏi Trạch Lan: “Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
Trạch Lan ngơ ngác lắc đầu: “Nô tỳ không biết!”
Sau đó, sợ hãi nói: “Nếu Lý đại nhân biết chúng ta đang nói xấu ngài ấy, có khi nào sẽ tìm tiểu thư tính sổ không?”
Lâm Ngọc nghe những lời này cảm thấy có chút không vui, nàng ngồi thẳng lưng lên, kéo giãn khoảng cách với Trạch Lan, làm bộ “thân ai nấy lo”, nghiêm túc: “Rõ ràng là người lôi kéo ta nói xấu hắn, mắc gì hắn phải tính sổ với ta?”
Trạch Lan nói không nên lời, trừng mắt nhìn nàng: “Là tiểu thư nói muốn nghe bí mật!”
Lâm Ngọc không chịu nhận, nàng dán mu bàn tay lên lò sưởi, nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi nói đó là bí mật của hắn thì ta đâu có thèm nghe!”
Lý Hạc Minh ở phía sau nghe câu này, mí mắt nâng lên, lạnh lùng nhìn về phía bóng lưng Lâm Ngọc, không biết hắn đang nghĩ điều gì.
Khả: Kinh nghiệm cho thấy, nói thầm với nhau 1 là mượn tiền, 2 là nói xấu. Khổ cho Minh cục súc ghê.