Hàm Ngọc

Chương 15: NÀNG KHÔNG THÍCH CON NÍT!



Edit: Khả Khả

Sắc trời càng tối dần, đoàn người đi xuống đến chân núi, mưa cũng ngừng lại.

Từ đằng xa, Lý Hạc Minh nhìn thấy người đến chân núi đón Lâm Ngọc, hắn mới hiểu ra vì sao Lâm phu nhân nôn nóng cầu xin hắn giữ bí mật chuyện Lâm Ngọc mất tích.

Ở dưới chân núi, ngoài Lâm Tĩnh với gương mặt nôn nóng ra, còn có một thiếu niên dáng người cao lớn, dung mạo tuấn tú….đó là nhi tử thứ ba của Lễ Bộ, Dương Kim Minh.

Là người lúc trước Lý Hạc Minh chất vấn Lâm Ngọc có phải đang tìm nhà tiếp theo không.

Dương Kim Minh còn trẻ, nhỏ hơn Lâm Ngọc những hai tuổi, chỉ mới mười sáu. Năm đó sinh thần của Lâm đại nhân, Lâm Ngọc ngăn một tấm bình phong ca một khúc hát để chúc mừng Lâm Trịnh Thanh. Bóng hình nàng yểu điệu duyên dáng khiến thiếu niên mười bốn tuổi vừa gặp đã yêu, gieo tương tư trong lòng.

Đáng tiếc, mối tình đầu của thiếu niên đến quá muộn, khi đó Lâm Ngọc đã có hôn ước với Lý Hạc Minh, Dương Kim Minh đành chôn mối tình này trong lòng.

Hai năm trôi qua, không ngờ hạt mầm trong lòng thiếu niên này không những không khô héo, mà sau khi nghe Lâm gia thoái hôn với Lý Hạc Minh, mầm cây này tựa như gặp mùa xuân, mạnh mẽ vươn cao.

Cuối thu, trời giá rét, Lâm Tĩnh đã đứng đợi dưới núi hơn hai canh giờ, hắn vội vàng ra ngoài không mang theo nước hay rượu, hiện tại miệng lưỡi khô khốc, lại nhìn thấy Dương Kim Minh bên cạnh, hắn càng buồn bực hơn.

Đặc biệt, tiểu tử này còn có tâm tư không đơn thuần với muội muội của hắn.

Dương Kim Minh bái lão Tần Đại Lý Tự Khanh của Đại Lý Tự làm thầy, mỗi ngày ngoài phá án thì vẫn là phá án. Có lẽ ngồi ở Đại Lý Tự quá lâu cho nên tính cách của hắn trầm ổn hơn bằng hữu đồng trang lứa, nhưng tiểu tử mới mười sáu tuổi thì có thể trầm ổn đến đâu?

Lâm Tĩnh không thích Dương Kim Minh không vì điều gì khác, chỉ vì hắn quá nhỏ. Tuổi trẻ bồng bột, loi choi lóc chóc, sao có thể phù hợp với Lâm Ngọc. Thân thể Lâm Ngọc ốm yếu cần một người lớn hơn nàng vài tuổi để chăm sóc cho. Dương Kim Minh làm bằng hữu thì không sao nhưng nếu mà làm muội phu, thì không bao giờ lọt được vào mắt Lâm Tĩnh.

Song, Lâm phu nhân thì rất thích Dương Kim Minh, muốn kết thân cùng với Dương gia. Gia thế của Dương gia không bằng Lâm gia, Dương Kim Minh một lòng ái mộ Lâm Ngọc, nếu Lâm Ngọc gả thấp qua, có nhà mẹ đẻ và Dương Kim Minh chống lưng, nàng sẽ không phải chịu khổ.

Nhưng trong chuyện này, hắn mặc kệ mẫu thân nghĩ thế nào, hắn sẽ không đồng ý. Lâm Tĩnh liếc mắt nhìn Dương Kim Minh đang nhìn chằm chằm vào con đường xuống núi, nói: “Trời tối rồi, Dương công tử không về nhà, lệnh đường sẽ rất lo lắng đấy!”

Lời này nói ra giống như đang xem Dương Kim Minh là tiểu hài tử bảy, tám tuổi, ý đuổi người lộ rõ ra trên mặt, nhưng thiếu niên kia cũng không tức giận, hai tay ôm trước ngực, nói lung tung: “Hôm nay dưới núi sương mù dày đặc, e là trên núi đang mưa, ta muốn ngắm cảnh đẹp hiếm thấy này, đợi đến khi sương mù tan rồi sẽ đi!”

Sương mù trắng cả núi, đến mức không thể nhìn thấy màu xanh của rừng cây, sợ là đến mai sương cũng chưa tan được. Hắn lấy cớ rất chuẩn, cho dù ở chỗ này với Lâm Tĩnh cả đêm cũng không ai nói được gì.



Lâm Tĩnh bực bội quay người đi, y trách bản thân mình khi gặp Dương Kim Minh trên phố, hắn ta hỏi y đi đâu, y liền thốt lên rằng: “Đến chân núi đón mẫu thân và tiểu muội!”

Dưới chân núi thấp thoáng có bóng người, Dương Kim Minh nheo mắt, buông cánh tay xuống, khóe miệng cong lên nụ cười, nói: “Tới rồi!”

Lâm Tĩnh vội quay đầu lại, liền thấy Hà Tam mặc phi ngư phục cưỡi ngựa đi đầu, bước ra từ sương mù.

Trên núi, sương mù dày đặc như khói, đường thì trơn ướt, người bình thường không thể xuống núi vì đường đi đã bị phủ kín. Dương Kim Minh tán dương: “Nghe nói Cẩm Y Vệ có khả năng truy tìm tung tích xuất thần nhập hóa, hôm nay cuối cùng ta cũng được mở mang tầm mắt!”

Lâm Tĩnh không thèm để ý đến hắn, y bước nhanh về phía trước. Dương Kim Minh thấy Lâm Ngọc khoác áo choàng màu trắng, chân nhúc nhích muốn tiến lên theo, nhưng cuối cùng vẫn đứng tại chỗ.

“Tiểu muội!” Lâm Tĩnh chỉ thấy một mình Lâm Ngọc nên hỏi: “Mẫu thân đâu, sao chỉ có một mình muội vậy?”

Nói xong còn nhìn Lý Hạc Minh ở phía sau Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc trả lời: “Đường núi khó đi, mẫu thân không thể cưỡi ngựa, đợi tạnh mưa, người sẽ đi xe ngựa xuống núi!”

“Như vậy cũng được!” Lâm Tĩnh nói rồi đưa tay đỡ Lâm Ngọc: “Đến đây, ca ca đưa muội qua xe ngựa, ngồi ngựa điên khó chịu lắm!”

Lý Hạc Minh thấy Lâm Tĩnh muốn kéo Lâm Ngọc xuống ngựa, hắn lên tiếng nhắc nhở: “Lâm đại nhân cẩn thận, chân nàng đang bị thương!”

Lâm Tĩnh sửng sốt, thấy vậy, Lâm Ngọc vội nói: “Không sao, chỉ bị thương ở đầu gối, không ảnh hưởng đến gân cốt, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi!”

Nàng thuật lại câu ngày đó Lý Hạc Minh nói với nàng. Sau khi nghe xong, Lý Hạc Minh bình tĩnh ngước mắt nhìn nàng.

Lâm Tĩnh không nhìn thấy ánh mắt này của hắn, Lâm Ngọc cũng không để tâm, chỉ có Dương Kim Minh đứng cách đó không xa nhìn thấy rõ ràng. Thiếu niên nhíu mày, nhạy bén phát hiện ánh mắt này của Lý Hạc Minh có chút không đúng.

Lâm Ngọc ở bên này đang nói dối Lâm Tĩnh rằng vết thương này là do nàng bị ngã, nàng dịu dàng nói: “Trên núi mưa suốt hai ngày, khi muội quay về phòng, không cẩn thận giẫm hụt bậc thang nên ngã, không sao đâu!”

Nàng nói chậm rãi, tựa như sợ bản thân mình sai sót điều gì khiến người nghe nhận ra lỗi, nhưng sắc mặt nàng bình tĩnh, không ai nhận ra sự khác thường.

Nàng nói dối trước mặt ca ca mình mà không hề chột dạ, nhưng Lý Hạc Minh sau lưng biết nàng đang nói dối khiến nàng có chút căng thẳng. Trong lúc đang nói, nàng vô thức liếc mắt nhìn hắn.



Đôi mắt đen nhánh nhìn nàng, Lý Hạc Minh im lặng không lên tiếng. Lâm Ngọc tự trách mình nghĩ nhiều, với tính tình kia của hắn, hiển nhiên không phải là người thích nói chuyện của người khác.

Nhưng cái liếc mắt này của Lâm Ngọc qua đôi mắt của Lâm Tĩnh lại biến thành điểm mờ ám, hắn nhíu mày, nghĩ: Nhìn Lý Hạc Minh làm gì? Chẳng lẽ là do hắn đẩy ngã?”

Lý Hạc Minh đưa Lâm Ngọc từ chùa Linh Vân về cho Lâm Tĩnh, hắn không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa, đương nhiên lúc này sẽ không chọc giận Lý Hạc Minh.

Hắn chắp tay nghiêm túc hành lễ với Lý Hạc Minh: “Đa tạ Lý đại nhân đã hộ tống tiểu muội xuống núi, Lâm Tĩnh vô cùng cảm kích!”

Thái độ của Lý Hạc Minh vẫn như vậy, không có gì thay đổi, hắn nhàn nhạt nói: “Chuyện nhỏ, không cần cảm ơn!”

Hắn kéo dây cương, nói: “Lý mỗ còn có việc quan trọng, ta đi trước!” Nói xong, không đợi mọi người phản ứng hắn đã quất ngựa rời đi.

Khi đi ngang qua Dương Kim Minh, Lý Hạc Minh nhìn hắn từ trên cao. Dương Kim Minh ngước mắt nhìn lại, thẳng lưng cung kính nói: “Lý đại nhân!”

Lý Hạc Kinh không trả lời, ánh mắt đảo qua gương mặt non choẹt của hắn, rồi lướt đi.

Tâm tư của Dương Kim Minh thế nào hắn quá rõ, nhưng hắn không quan tâm, vì lý do của hắn giống Lâm Tĩnh: Dương Kim Minh quá trẻ tuổi.

Nam tử Đại Minh mười tám tuổi mới có hôn phối, nếu Dương Kim Minh muốn cưới Lâm Ngọc, thì phải để nàng lãng phí thêm hai năm nữa. Nữ tử ở độ tuổi hoa nở quý giá biết bao, sao có thể thủ tiết chờ đợi hắn trưởng thành.

Huống hồ Lý Hạc Minh rất rõ: Lâm Ngọc cũng sẽ không thích con nít miệng còn hôi sữa.

Khả: Kiếp nạn của Lâm Ngọc là 2 má tên Minh

 

------oOo------