Phủ đệ của La Đạo Chương thuộc dạng “chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ”. Chỉ riêng vàng bạc thôi đã kê khai ra bốn vạn hai, còn có hơn một ngàn ngọc châu, tranh quý. Cho dù có tham, nhưng ở Cấp Huyền nho nhỏ này, số tiền này vượt xa với con số mà huyện thừa có thể tham lam.
Mấy năm nay Hà Tam làm việc ở Bắc Trấn Phủ Tư, ít nhất đã tịch thu khoảng 10 toà phủ đệ lớn bé, nhưng sau khi nghe La Đạo Chương kê khai gia sản, hắn vẫn kinh ngạc suýt cắn phải lưỡi.
Hắn lệnh cho thủ hạ tạm thời áp giải La Đạo Chương và gia quyến vào nhà lao địa phương, nhưng vàng bạc châu báu ở đây lại không biết nên dọn thế nào. Lý Hạc Minh nhìn nhìn rồi nói: “Đổi thành ngân phiếu, mang về Ứng Thiên!”
Hà Tam gật đầu nghe theo, lập tức phân phó thuộc hạ làm, nhưng sợ là trong huyện này không có tiền trang nào lớn như vậy, phải gọi người đi một chuyến đến châu phủ.
*châu phủ lớn hơn huyện, tương đương với tỉnh lị.
Lúc này, một Cẩm Y Vệ đứng ngoài cửa vội đi vào gặp Lý Hạc Minh, giao cho hắn hai phong thư: “Chỉ huy sứ!”
Lý Hạc Minh đưa tay tiếp nhận, hắn nhéo nhéo phong thư mỏng, hỏi: “Ở đâu đưa tới?”
Cẩm Y Vệ trả lời: “Một bức đến từ Đô Thành, còn bức kia là của huynh đệ đang bảo vệ nhà Điển Sử Lạc Thiện đưa đến!”
Sau khi nghe hai chữ “Đô Thành”, khoé mi hắn hơi nhướng lên, song, cũng không hỏi nhiều, ngữ khí bình tĩnh phân phó: “Tiếp tục bảo vệ Lạc Thiện!”
“Vâng!”
Lý Hạc Minh cúi đầu nhìn kỹ hai phong thư, trong đó có một bức không đề họ tên, giấy là dùng loại Tố Tiên có thể bắt gặp được ở mọi nơi. Còn bức kia lại cẩn thận viết chữ “Hạc” bằng nét mảnh, giấy cũng là loại giấy bột Phấn Tiên ngũ sắc quý giá, trên góc trái còn có ấn ký hoa đào năm cánh nhỏ.
Lý Hạc Minh đưa bức thư lại gần trước mũi, rũ mắt cẩn thận ngửi, cử chỉ này của hắn có thể nói là phong lưu nhưng mặt lại không đổi sắc. Sau khi ngửi ra được sợi hương quen thuộc, khoé môi hắn khẽ cong lên.
Hà Tam phân phó xong việc quay lại, đúng lúc bắt gặp Lý Hạc Minh cong môi cười, bước chân hắn dừng lại, ngước đầu nhìn ánh mặt trời chói lọi như thói quen, hắn nghĩ: Quỷ nhập rồi, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Trấn Phủ Sử đi tịch thu nhà người ta mà vui vẻ đến vậy.
Trong, ngoài cánh cửa, nha dịch địa phương đang cực khổ nâng rương tiền lên xe ngựa, Hà Tam đứng một bên nhường đường, hỏi Lý Hạc Minh: “Chỉ Huy Sứ, ngài nói xem, hắn chỉ là một huyện thừa be bé, vơ vét ở đâu ra lắm bạc như vậy?”
Lý Hạc Minh mở thư Lâm Ngọc gửi đến, hắn không ngẩng đầu lên, mà nói: “Ở Cấp Huyền này, ruộng dân thì ít, ruộng quan thì nhiều, bá tánh muốn có ăn thì phải đến quan huyện thuê đất, chỉ riêng đường này thôi cũng đủ để bọn chúng “phát phì”, trước đây, vùng Giang Nam không hề có chuyện này!”
Hà Tam vẫn khó hiểu: “Không phải mấy năm trước đã thực thi chính sách đất đai rồi sao? Theo lý thì hiện giờ đất của quan không thể chiếm nhiều đến vậy. Hai ngày trước, thuộc hạ có điều tra đất đai của Tri Huyện, ruộng đất và học đường gần đó đều đứng tên Tri Huyện, mà học đường kia đã bỏ hoang nhiều năm rồi!”
Lý Hạc Minh nói: “Vậy thì phải nhìn lại lúc trước, triều đình đã điều viên quan nào phụ trách thực thi chính sách đất đai ở đây, và ai là người cãi quân lệnh!”
Hà Tam sửng sốt: “Ngài cho rằng đây là người bên trên!”
Quả nhiên, Lý Hạc Minh đã biết mọi chuyện, nhưng hắn không nói rõ, chỉ thất thần “ừ” một tiếng.
Lòng hắn vô cùng háo hứng mở thư Lâm Ngọc gửi tới, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, mày hắn đã nhíu chặt lại. Bức thư này vượt mấy trăm dặm, “trăm đắng ngàn cay” mới đưa được đến tay hắn, vậy mà chỉ ngắn ngủn chưa đầy một trang giấy. Hắn tiếp tục đọc xuống dưới, không hề tìm thấy chữ “thương” nào trong đống chữ kia, cũng không thấy chữ “nhớ” nào cả, đọc đến câu cuối cùng thì lại bảo hắn dính người.
Đọc xong, Lý Hạc Minh nhìn chằm chằm vào bức thư, cười lạnh một tiếng, mặt vô cảm gấp thư lại nhét vào trong lòng ngực. Không biết là hắn muốn cất kỹ vì đây là bức thư nhà duy nhất trong nhiều năm qua của hắn, hay là muốn để khi quay về tìm người viết thư tính sổ.
Hắn mở tiếp thư của thuộc hạ đang bảo vệ cho Lạc Thiện, nhanh chóng đọc lướt qua, sau đó kéo ngựa Hà Tam đang dắt, xoay người nhảy lên lưng ngựa, rồi nói: “Nơi này giao lại cho ngươi, tra rõ người đứng sau La Đạo Chương, đừng để hắn giống Tri Huyện, tự sát không biết lý do!”
Hà Tam thấy Lý Hạc Minh có việc phải đi, vội hỏi: “Vậy gia quyến của La Đạo Chương thì sao ạ?”
Lý Hạc Minh không quay đầu, nói: “Phụng chỉ hành sự!”
Ý của “phụng chỉ” là xét nhà lưu đày, biếm làm nô lệ, đày làm kỹ nữ. Hà Tam thở dài, chắp tay theo bóng lưng Lý Hạc Minh dần đi xa: “Thuộc hạ lĩnh mệnh!”
Lạc Thiện đã hơn 40 tuổi, là Điển Sử nho nhỏ của Cấp Huyền, nhỏ đến mức không được tính vào cửu phẩm. Nhưng chính người này đã liều mạng cấp báo tình hình của Cấp Huyền lên cho triều đình, và giao nộp sổ sách Tri Huyện và Huyện Thừa cấu kết nhận hối lộ cho Lý Hạc Minh, đồng thời dùng hơn nửa gia sản của mình để che chở cho hơn hai trăm bá tánh không có nơi ở, vượt qua mùa đông giá rét, đủ để xưng là một người trung nghĩa.
Vụ án ở Cấp Huyền liên quan sâu rộng, không biết vương tôn đại thần nào sẽ bị dính vào bùn này. Sau khi biết Tri Huyện đã tự sát ngay khi Cẩm Y Vệ vừa đến Cấp Huyền, Lý Hạc Minh lập tức lệnh cho Cẩm Y Vệ ngày đêm canh giữ La Đạo Chương và Lạc Thiện.
Gia đình Lạc Thiện sống ở một con hẻm sâu với những bức tường màu nâu tối tăm. Nói là quan viên nhưng trông hắn giống một bá tánh bình thường hơn.
Lý Hạc Minh lướt qua Cẩm Y Vệ đang trông coi ở cửa, hắn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lạc Thiện đang quẫn bách vừa ôm vừa dỗ đứa trẻ mới sinh khóc không ngừng, nữ nhi và thê tử hắn thì đang giặt đồ.
Thấy Lý Hạc Minh, Lạc Thiện vội đưa hài tử cho thê tử mình, cúi đầu mời Lý Hạc Minh vào cửa: “Chỉ Huy Sứ, mời!”
Thân hình hắn cao lớn, tay chân rắn chắc, cử chỉ, ngôn từ đều giống tướng sĩ, nhưng khi đi chân bên trái có hơi bấp bênh. Lý Hạc Minh nhìn thoáng qua, hỏi: “Lạc đại nhân muốn gặp ta là có chuyện gì?”
Lạc Thiện có hơi lúng túng, hắn nói: “Đại nhân cứ gọi ta là Lạc Thiện là được rồi!
Nhưng Lý Hạc Minh không chịu: “Lúc nhỏ, ta vừa mới vào quân doanh, từng đi theo đại nhân học vài chiêu kiếm pháp, tiếng đại nhân này, người có thể nhận được!”
Lạc Thiện kinh ngạc mở to mắt, ngay sau đó liền nở nụ cười: “Hoá ra ngài vẫn còn nhớ. Kiếm pháp của ta còn kém xa tướng quân, khi đó, ta chỉ múa rìu qua mắt thợ thôi!”
Tướng quân ở đây ý chỉ phụ thân của Lý Hạc Minh, Lý Vân Khởi. Nhắc đến Lý Vân Khơi, tâm tình của Lạc Thiện bỗng nhiên chùng xuống. Y im lặng một hồi, cuối cùng, dường như đã hạ quyết tâm, chầm chậm nói: “Ta mời đại nhân đến là vì chuyện của nhiều năm trước. Lúc trước, khi đại nhân đến Cấp Huyền, ta còn phân vân không biết có nên nói cho đại nhân hay không, vì do dự như vậy nên đã vuột mất cơ hội. Hiện tại, đại nhân đã quay lại, có lẽ đây là ý của trời cao, muốn đại nhân biết được chuyện này!”
Lý Hạc Minh nói: “Xin đại nhân cứ nói thẳng!”
Lạc Thiện siết chặt nắm đấm, hỏi Lý Hạc Minh: “Đã nhiều năm như vậy rồi, đại nhân có từng nghi ngờ về cái chết của tướng quân không?”