Hàm Quang

Chương 55



Sáng sớm hôm sau, khi Hà Điền Điền tỉnh lại, đập vào mắt cô là khuôn mặt phóng đại của Hàm Quang.

Đầu óc cũng chưa tỉnh táo lắm, cô mê man chớp chớp mắt.

Tay của Hàm Quang khoác lên vai cô, ngón trỏ khẽ vân vê tóc cô, những sợi tóc rơi trên mặt làm cô thấy hơi ngứa.

Thấy cô mở mắt, anh nở nụ cười, lông mi nhấp nháy.

Cô nhìn anh, không kiềm chế được sự rung động trong lòng.

“Dậy rồi à?” Anh cười hỏi. Nói xong thì duỗi chân ôm lấy cô, chân nhẹ nhàng cọ cọ đầu gối cô, giống như an ủi lại giống như trêu trọc.

Phối hợp với động tác này là vẻ mặt muốn bao nhiêu dâm đãng thì có bấy nhiêu dâm đãng.

Lúc này Hà Điền Điền mới hoảng sợ nhận ra hai người bọn họ đều đang trần trụi ôm nhau trong chăn.

Tỉnh rồi, cô hoàn toàn tỉnh táo rồi.

Cô đỏ mặt, cẩn thận ngồi dậy quấn chặt chăn xung quanh rồi từ từ đứng lên.

Sau đó trừng mắt nhìn anh.

Chăn bị lấy mất rồi, Hàm Quang nằm trên giường như một con cá muối. Nhưng anh vẫn giữ được khí thế, hai tay đan vào nhau để sau gáy, ung dung nhìn cô: “Hà Điền Điền, có phải em quên là hôm qua em đã làm gì với tôi rồi không?”

Cô lại đỏ mặt quay đầu sang một bên.

Hàm Quang cười híp mắt, cố ý nói chậm lại, từng chữ từng chữ đều đang nhắc nhở cô: “Tối hôm qua, khi chúng ta ở trong bồn tắm, em làm tôi…”

“Anh câm miệng ngay!”

Anh ngậm miệng lại, rất bình tĩnh nói tiếp: “Sau đó, chúng ta lên giường, em lại làm tôi…”

“Câm miệng, câm miệng!” Cô gấp đến nổi lấy cái gối úp vào mặt Hàm Quang.

Đương nhiên cô không quên chuyện ngày hôm qua, mỗi một chi tiết đều nhớ rất rõ ràng. Nhưng mà vì như vậy nên cô càng cảm thấy xấu hổ và tức giận không chịu được. Sao lúc đó lại làm chuyện như vậy? Thật sự là điên cuồng!

Con người thật sự là không nên uống rượu, uống rượu chắc chắn sẽ làm chuyện xấu!

Hàm Quang vô cùng thức thời, bị gối che đầu cũng nằm im không nhúc nhích. Hà Điền Điền mặc kệ anh, xoay người xuống giường mặc quần áo. Mới mặc được một nửa, cô đột nhiên quay đầu lại thì thấy Hàm Quang đã bỏ gối đầu ra, đang nghiêng người nhìn cô. Tên này vẫn không hề lo lắng, không mặc gì nằm đấy giống như một nàng tiên cá.

Hà Điền Điền ném một cái áo sơ mi vào mặt anh: "Mặc quần áo vào."

"Trời nóng như thế này cũng không cần mặc đâu!"

"Ha ha, không mặc thì tôi ném anh vào biển cho cá mập ăn luôn."

"Cá mập không ăn được tôi."

"..." Tâm lý quá mệt mỏi, mệt đến mức không thở được.

Hàm Quang cũng hiểu đạo lý một vừa hai phải, không dám thực sự trêu trọc cô, vì vậy ngoan ngoãn mặc áo sơ mi tay ngắn vào, vừa cài đến khuy cuối cùng thì lại có một chiếc quần soóc ném vào mặt.

Hàm Quang vừa mặc vừa lầm bầm: "Không cần mặc nội y à? Cũng tốt, tiết kiệm thời gian cởi ra."

Hà Điền Điền đỏ mặt lại lấy một cái quần lót.

Chuẩn bị xong xuôi, hai người đi ăn sáng. Bước đi của cô có hơi mất tự nhiên, cho nên là tối qua đã mãnh liệt như thế nào hả? Mẹ nó...

Lúc này Hàm Quang rất có mắt nhìn, giúp cô ngồi xuống, lấy đồ ăn cho cô, bày ra đầy bàn. Sau đó mới ngồi xuống uống nước.

Anh uống một lúc cũng không thấy Hà Điền Điền hỏi anh nên đành chủ động lên tiếng: "Em đoán tôi đang uống gì?"

Hà Điền Điền cắn miếng trứng rán, trừng mắt nhìn anh.

Nhưng mà Hàm Quang nghĩ bộ dạng cô trợn mắt nhìn anh như thế này cũng rất đáng yêu. Thật sự là quá đáng yêu. Anh không có cách nào để dùng khoa học giải thích được khiếu thẩm mỹ của mình.

...

Hôm nay, Hà Điền Điền có kế hoạch lên thuyền ra khơi đi câu cá, vé cũng đã mua rồi. Tiếc là bỗng dưng trời đổ mưa.

Mưa cũng không quá to, nhưng không ai nói trước được là liệu nó có mưa càng ngày càng to không, ở nơi này thời tiết thay đổi nhanh hơn dự báo rất nhiều.

Cho nên kế hoạch du thuyền tạm thời không thể thực hiện được.

Hai người không có chỗ để đi, cũng không muốn làm ổ trong phòng nên chẳng biết làm gì khác đành mở ô đi dạo trong vườn hoa của khách sạn. Bên ngoài viết cái tên mỹ miều: "Ngắm mưa."

Vườn hoa rất lớn. Thực vật nhiệt đới ở đây đủ nắng đủ nước nên vô cùng khỏe mạnh, xanh tốt. Từng giọt mưa rơi xuống phiến lá, bắn lên từng đám sương nhỏ. Phiến lá được nước mưa rửa sạch xanh biếc như ngọc, Hà Điền Điền cảm giác như mình đang bước đi trong rừng rậm.

Hòn đảo xanh nổi bật lên những cây hoa đỏ và vàng, nở rực rỡ không có gì cản trở, dù là trong mưa gió cũng nở ra mạnh mẽ, không hề cúi đầu.

Hương hoa hòa vào trong màn mưa, bay đến chóp mũi, Hà Điền Điền nhắm mắt hít hà, hương thơm vừa tươi mát vừa ngào ngạt xen lẫn, cô cảm giác như toàn bộ lồng ngực được rửa sạch.

Ừ, cứ đi dạo trong vườn hoa như vậy cũng không sao. Cô nghĩ thầm.

Hàm Quang nhấc tay hái một bông hoa màu vàng, cài lên vành tai Hà Điền Điền.

"Thật là đẹp." Anh nói.

Hà Điền Điền rất quen thuộc với những lời lẽ cũ rích của Hàm Quang: "Tôi biết. Ngay lập tức anh sẽ nói cho tôi biết là hoa thật đẹp chứ không phải tôi, đã làm tôi hiểu lầm, đúng không?"

"Hoa đẹp, người cũng đẹp!" Hàm Quang nở nụ cười, thuận tiện vén lọn tóc mềm của cô đang bị mưa làm ướt, "Hà Điền Điền, em cũng đẹp như hoa."

Bất ngờ bị dỗ ngon dỗ ngọt, vẻ mặt Hà Điền Điền như ném tiền đi.

Đối với phong cách này của Hàm Quang, Hà Điền Điền vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, lập tức vì được khen mà lòng nhảy nhót vui vẻ, ngoài mặt còn tỏ ra nghiêm túc: "Sau này không nên ngắt hoa ven đường như thế, bị bắt là bị phạt tiền đấy."

"Ừ, sau này tôi chỉ hái trong nhà." Anh thuận miệng trả lời.

Đi một lúc, hai người dừng lại ở một chiếc xích đu trước mái hiên che nắng. Hàm Quang thấy Hà Điền Điền nhìn xích đu, anh nói: "Ngồi một lúc đi."

Xích đu hơi cao, Hà Điền Điền ngồi lên thì chân cũng không chạm đất nữa, cô hơi bối rối, như thế này làm sao đẩy xích đu đung đưa được.

Hàm Quang ngồi xuống, đôi chân dài vẫn để trên mặt đất, đạp nhẹ một cái, xích đu bắt đầu đung đưa.

Hà Điền Điền kêu một tiếng, cảm thấy cảnh vật như xoay quanh, "Ha ha ha ha!", chơi vui quá.

Hàm Quang thấy cô vui vẻ, càng đẩy mạnh hơn.

Xích đu bay lên rất cao, Hà Điền Điền cảm giác mình sắp bay lên trời luôn rồi...

Cô lại hét lên một tiếng nhưng lần này là vì sợ.

Một tay Hàm Quang bám vào xích đu, một tay ôm chặt eo cô, nhìn cô cười ha ha.

Hà Điền Điền cũng không sợ lắm, chính là bị kích thích, cô thẳng chân, hoan hô theo nhịp xích đu lên xuống, sợi tóc tung bay, ánh mắt ướt át quyến rũ.

Hàm Quang nhìn cô.

Con người có một câu nói là: "Tim đập thình thịch", anh không có tim, nhưng lúc này anh cảm thấy tâm trạng của mình rất phù hợp với câu nói này.

Anh dùng sức đạp xuống đất, xích đu dần dần dừng lại.

Trong kế hoạch của Hàm Quang, cảnh tượng lý tưởng anh nghĩ ra là: Trong màn đêm quang đãng, bãi cát dài màu trắng, trời không có gió hoặc gió rất nhỏ, vầng trăng lưỡi liềm trên cao, thấp thoáng một vài ngôi sao, nước biển mênh mông, anh châm những ngọn pháo hoa đã bày sẵn xung quanh cô.

Nhưng anh không chờ đến lúc đó được. Lúc này, anh nhìn mái tóc cô đang ướt nhẹp, anh nhìn cô đang nheo mắt vui vẻ, anh nhìn khóe miệng cô đang tủm tỉm cười sau đó thốt ra lời nói mà chưa hề chuẩn bị:

"Hà Điền Điền, anh yêu em."

Hà Điền Điền giật mình, cứ nghĩ là mình nghe nhầm, ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh: "Anh vừa nói gì?"

"Anh nói anh yêu em." Anh lặp lại một lần.

"Đừng có đùa." Cô cúi đầu, tim đập thình thịch, căng thẳng đến nỗi ngón tay run rẩy. Cô không muốn thừa nhận nhưng không thừa nhận cũng không được, khi nghe được ba chữ kia, phản ứng đầu tiên của cô là mừng rỡ như điên.

"Anh không đùa." Hàm Quang nói.

Lồng ngực Hà Điền Điền càng phập phồng mạnh hơn, cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt của anh không giống như đang bỡn cợt nhưng cũng không nhìn ra có bao nhiêu nghiêm túc. Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ, cô hỏi: "Hàm Quang, có phải vì chuyện đêm qua nên anh mới bày tỏ đúng không?"

"Ồ." Hàm Quang cười khẽ một tiếng.

Tiếng cười này làm Hà Điền Điền đột nhiên tỉnh táo. Đây là chuyện gì, anh ấy chỉ là một người máy, chỉ là một người máy thôi mà! Hà Điền Điền, rốt cuộc mày đang nghĩ cái gì hả?

Cô cảm thấy mình thật buồn cười.

Hàm Quang lại tiếp tục bày tỏ: "Ý của anh là anh yêu em, hai chúng ta ở cùng một chỗ với tư cách là người yêu. Sau này không cho em nói chuyện yêu đương với người đàn ông khác, hẹn hò cũng không được, liếc mắt đưa tình cũng không được... Có được không? Điền Điền, em có thể chấp nhận tình yêu của anh không?"

"Không thể, Hàm Quang." Hà Điền Điền ôm trán, chỉ biết lắc đầu, "Không thể như vậy được." Cô cúi đầu, không dám nhìn anh. Nói xong lời này, trong lòng cảm thấy rất đau, đau đến không thở được.

"Vì sao không thể?"

Cô không nói gì.

"Tại sao không trả lời? Vậy để anh trả lời thay em được không?" Hàm Quang nhìn chằm chằm gò má cô, trong mắt bỗng nhiên tràn ngập oán hận, "Bởi vì anh là người máy đúng không?"

"Hàm Quang, đừng làm loạn nữa."

"Trả lời anh. Bởi vì anh là người máy cho nên không thể ở bên em phải không?"

Hà Điền Điền chôn mặt vào hai cánh tay, gật đầu một cách cứng nhắc.

Đúng, bởi vì anh là người máy, cho nên chúng ta không có khả năng ở bên nhau. Nếu phạm lỗi, chỉ cần sửa lại, sau này sẽ không mắc lỗi nữa.

Hàm Quang không cam lòng nhìn cô chằm chằm.

Dường như Hà Điền Điền biết anh đang nhìn cô, cứ ôm mặt cúi đầu như thế, không nhúc nhích, cũng không nói gì. Gió thổi làm mưa hắt vào dưới mái hiên, rơi vào trên người cô, lạnh lẽo, lạnh đến tận đáy lòng.

Một lúc lâu sau, Hàm Quang đột nhiên đứng lên.

Cô nghe được giọng nói của anh trên đỉnh đầu, giọng nói lạnh như băng, không có chút nhiệt độ nào. Anh nói: "Em cho rằng người máy không nên có được tình yêu đúng không? Anh cứ nghĩ em không giống với những con người khác. Có lẽ chúng ta đều sai rồi."

Hà Điền Điền bỗng nhiên ngẩng đầu, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh.

Anh đi rất nhanh.

Nước mắt đong đầy trong mắt cô, cô không nhìn rõ phía trước, chỉ nhỏ giọng gọi anh: "Hàm Quang..."

Anh không quay đầu lại, đi thẳng vào trong vườn hoa, lập tức không nhìn thấy bóng dáng.

Hà Điền Điền ngồi trên xích đu rất lâu, cuối cùng mang đôi mắt sưng húp về khách sạn.

Trong phòng không thấy Hàm Quang, anh chưa trở lại.

Căn phòng đã được người máy dọn phòng dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp, không để lại dấu vết gì. Chuyện điên cuồng tối hôm qua dường như chỉ là giấc mộng hoang đường.

Cô nằm trên giường, kéo chăn trùm kín đầu.

Trong đầu đều là Hàm Quang, anh bày tỏ, anh thất vọng, anh bỏ đi... Càng suy nghĩ càng thấy đau lòng. Cô cuộn tròn người lại, âm thầm nghĩ, mặc kệ thế nào, khi anh trở về nhất định phải xin lỗi anh trước.

Cô nằm nghiêng trên giường, nhìn màn mưa bao phủ mặt biển bao la ngoài cửa sổ đợi anh về.

Nhưng anh không quay về nữa.