Hàm Quang

Chương 56



Phương Thành Tứ ngồi một mình trong căn phòng hình vuông. Căn phòng rất lớn, không có cửa sổ. Cả sàn nhà, tường và trần nhà đều là màu trắng tinh khiết. Thiết kế bên trong căn phòng rất đơn giản, trên tường treo sáu cái màn hình, xếp thành hai hàng, mỗi hàng ba chiếc.

Mỗi màn hình đều đang phát một đoạn video.

Trong video là hình ảnh Hà Điền Điền gặp các tình huống nguy hiểm. Hoặc là suýt bị xe ô tô chạy nhanh đâm phải, hoặc là suýt nữa bị biển quảng cáo đè lên người, hoặc là đang đi thang máy thì đột nhiên bị dừng…

Anh ta dựa lưng vào ghế, hơi mỉm cười, ánh mắt như đang thưởng thức các tác phẩm nghệ thuật.

Kính cong… Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Phương Thành Tứ nói một câu “Mời vào”, cánh cửa cảm ứng tự động mở ra.

Người ngoài cửa mặc áo sơ mi và quần đùi đi biển, đi dép xỏ ngón, trang phục này có vẻ lạc lõng trong thời tiết mùa xuân ấm áp nơi này.

Phương Thành Tứ cũng không cảm thấy kỳ quái, nói với người kia: “Đến nhanh đấy.” Rồi nhìn về phía các màn hình treo trên tường, “Xem ra cậu rất để ý cô gái này.”

Người ngoài cửa chính là Hàm Quang.

Hàm Quang đút tay vào túi quần, từ tốn đi vào căn phòng màu trắng này. Phong thái của anh có vẻ buông thả, thậm chí còn có cảm giác cà lơ phất phơ, bước đi tự nhiên, lưu loát, không hề có cảm giác cứng nhắc của người máy.

Nụ cười của Phương Thành Tứ càng sâu sắc hơn.

Hàm Quang đi tới bên cạnh bàn, ánh mắt dừng trên các màn hình treo trên tường.

Phương Thành Tứ nói: “Tôi đặt tên cho các đoạn video này là “Thân thiết với Thần chết”, cậu nghĩ sao?”

Hàm Quang đã biết các video này từ trước, lúc này anh chỉ nhìn chằm chằm đoạn video kia, im lặng không nói gì.

“Ha ha...” Phương Thành Tứ khá đắc ý: “Không ngờ, không ngờ đấy, một người máy lại thích con người, thật là không thể tượng tưởng nổi…” Anh ta nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, bởi vì anh ta phát hiện Hàm Quang đang nhìn mình.

Cái nhìn đó giống như đang nhìn một kẻ thiểu năng.

Hàm Quang khẽ lắc đầu, anh hỏi: “Anh cho rằng loài người có cái gì đáng để tôi yêu? Ngu xuẩn, kiêu căng, tự đại sao?”

Trong lòng Phương Thành Tứ hơi dao động... Vốn anh ta cũng không tin tưởng vào thứ đồ chơi tình yêu kia, huống chi còn là người máy. Nhưng mà việc thực sự xảy ra trước mắt, vì vậy anh ta hỏi ngược lại: “Nhưng tôi rất tò mò, nếu như cậu thực sự không để ý Hà Điền Điền thì vì sao lại tới nhanh như vậy? Nhìn đi, quần áo cũng không kịp thay.”

“Anh nghĩ thế nào thì tùy.”

Nếu như Hàm Quang cố gắng giải thích thì Phương Thành Tứ sẽ cho là anh thực sự động lòng với Hà Điền Điền, nhưng lúc này anh tỏ vẻ “Ông đây lười phản ứng với loại thiểu năng trí tuệ nhà anh”, mang khí chất rất lười biếng kèm theo mấy phần khinh thường chúng sinh thì Phương Thành Tứ lại nghi ngờ suy nghĩ trước đó của mình.

“Thế vì sao cậu lại đến?” Phương Thành Tứ hỏi.

“Tôi khuyên anh không nên cố gắng lý giải suy nghĩ của người máy.” Hàm Quang kéo ghế ngồi xuống, học theo Phương Thành Tứ vắt chéo hai chân, hai tay nắm hờ đặt trên đầu gối, khẽ cười với Phương Thành Tứ, “Lần trước tôi bị tấn công cũng do anh làm đúng không?”

Phương Thành Tứ không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn anh.

Hàm Quang hỏi: “Nói một chút xem nào, anh muốn cái gì?”

“Tôi muốn cái gì chắc hẳn cậu biết rất rõ.”

“Vậy à?” Hàm Quang nhíu mày.

Hình ảnh anh nhíu mày giống hệt con người, thậm chí còn sinh động hơn con người. Lần đầu tiên Phương Thành Tứ nhìn thấy biểu cảm giống thật như thế của người máy, đẳng cấp trí tuệ nhân tạo còn cao hơn hẳn so với người máy bình thường. Mỗi lần nghĩ như vậy, Phương Thành Tứ đều không kiềm chế được sự kích động trong lòng.

“Cậu biết là cậu có thể tiến hóa đúng không?” Phương Thành Tứ hỏi.

“Anh tin sao?”

“Tôi tin.”

“À.”

Phương Thành Tứ nói: “Nửa thế kỷ trước, các nhà khoa học đưa ra ý tưởng về loại siêu não trí tuệ nhân tạo thì bị người khác cười nhạo là điên rồ, tâm thần, nhưng bây giờ, cậu đang ngồi trước mặt tôi. Đây là sự thật. Rất nhiều lời tiên đoán bị coi là ảo tưởng hão huyền, đơn giản là vì chúng vượt qua khả năng lý giải của con người. Nhưng siêu não trí tuệ nhân tạo lại rất phù hợp với khoa học cơ sở khách quan, vì sao tôi lại không tin?”

“Anh có thể tin. Vậy sau này anh định làm gì?”

Đúng, đây mới là mấu chốt của vấn đề.

Phương Thành Tứ gật đầu: “Tôi hy vọng có thể để cậu tiến hóa thành siêu não trí tuệ nhân tạo.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, có một việc hiện tại cậu không làm được, nhưng chờ đến khi cậu tiến hóa rồi chắc chắn sẽ làm được.”

“Hửm?” Hàm Quang lại nhíu mày, ý bảo anh ta nói tiếp.

“Tôi muốn cậu cải tạo tôi thành một người máy.”

Là vậy sao… Hàm Quang đã hiểu, đột nhiên cụp mắt, hàng lông mi dày che đi tầm nhìn. Không biết anh nghĩ tới điều gì, nhẹ nhàng nở nụ cười, khẽ hỏi: “Vì sao anh muốn trở thành người máy?”

“Tuổi thọ của con người quá ngắn, chỉ có người máy mới có thể bất tử.” Phương Thành Tứ nói, vẻ mặt dần dần trở nên cuồng nhiệt, “Trên đời này, mọi sinh vật đều yếu đuối. Nhưng nhìn cậu xem, không cần ăn cơm, không cần uống nước, không có bệnh tật và cái chết phức tạp, không bị kiềm chế, tự do đi lại. Chỉ khi trở thành người máy mới có được tự do chân chính, vượt qua mọi sự sống chết."

Hàm Quang nhẹ nhàng lắc đầu, “Anh có bao giờ nghĩ nếu anh trở thành người máy thì anh không còn là chính mình nữa không?”

“Không sao, chỉ cần đưa ý thức của tôi nhập vào máy móc trong thân thể, cùng lắm là đổi một thân thể khác mà thôi.”

Hàm Quang thấy chấp niệm của anh ta sâu sắc như vậy thì cũng không nói gì thêm nữa. Anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi Phương Thành Tứ: “Nói thế có nghĩa là anh có cách giúp tôi tiến hóa đúng không?”

Phương Thành Tứ giống như bị đánh bại, ngẩn ra hỏi: “Chính cậu không biết à?”

Hàm Quang lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng để nhìn anh ta. Thực ra Phương Thành Tứ rất thông minh, IQ cũng cao, nhưng mà ai có thể so được với Hàm Quang chứ?

Hàm Quang nói: “Nếu như tôi biết, tôi đã tiến hóa lâu rồi.”

Phương Thành Tứ đã chuẩn bị tâm lý đối với việc này, bây giờ chỉ khẽ thở dài, nói: “Tôi sẽ nghĩ cách. Tôi giúp cậu tiến hóa, cậu giúp tôi thành người máy, cậu thấy thế nào?”

Hàm Quang mỉm cười: “Nghe cũng không tệ.”

“Nhưng mà...” Phương Thành Tứ tiếp tục nói, “Trước lúc đó, chúng ta cần khiến đôi bên tin tưởng lẫn nhau, dù sao, khi cậu tiến hóa rồi thì tôi không còn khả năng khống chế cậu, lúc đó sẽ rất khó nói.”

Anh ta vừa dứt lời, Hàm Quang đột nhiên phát hiện tín hiệu trong căn phòng này bị cắt.

“Anh nghĩ như vậy có thể làm khó tôi?”

“Đâu đâu, tôi cũng không tự đại như vậy.” Phương Thành Tứ cười ha hả, đứng dậy đi về một góc phòng, ấn vào một cái chốt.

Lúc này Hàm Quang mới phát hiện nơi này còn có một cánh cửa khác nhưng màu cánh cửa và chốt mở đều cùng màu với tường.

Cửa vừa mở ra, Hàm Quang thấy Tạ Trúc Tâm lập tức đi ra. Anh ta cầm một thùng dụng cụ, phía sau có bốn người đi theo.

Rốt cục sắc mặt Hàm Quang cũng thay đổi, anh nhìn thùng dụng cụ trong tay Tạ Trúc Tâm, hỏi Phương Thành Tứ: “Có ý gì?”

Phương Thành Tứ quan sát biểu cảm của Hàm Quang, tâm trạng rất vui vẻ. Gần như toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi anh ta đều ở thế bị động, điều này làm anh ta không quen. May mà hiện tại cuối cùng đã lấy lại được quyền chủ động .

“Làm một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi.” Phương Thành Tứ cười nói.