Sáng hôm sau Hàn Thiên cùng Nhược Mộng và Đông Phương Thái Ngọc hành trang gói gọn, chuẩn bị rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên, theo lời hứa của Hàn Thiên, bất kỳ thánh dực tộc nhân nào muốn đi cùng họ, Hàn Thiên đều sẽ ưng thuận, giờ ngọ vừa đến, ánh mắt Hàn Thiên liền hướng nhìn về làn huyễn vụ trên cao, có lẽ chấp niệm của thánh dực tộc đối với vụ huyễn phù sinh thiên quá sâu, nên hiện không một ai xuất hiện, nếu đã như thế, Hàn Thiên hắn có lẽ cũng nên xuất phát rồi.
Đang lúc định rời đi, từ đằng xa liền có hai đoàn người khổng lồ bay đến, Hàn Thiên thoáng nhìn đám người nọ, tổng cộng khoảng bảy vạn người bao gồm cả thánh dực tộc lẫn người của các chủng tộc khác, đã may mắn sống sót qua cuộc đại diệt chủng của thiên nghiệp quỷ.
Có lẽ đây cũng là toàn bộ số sinh linh hiện có trong vụ huyễn phù sinh thiên, hai đoàn người này rất ngăn nắp, bên trong chia làm hai đội ngũ, một đội tầm hơn hai vạn người, toàn bộ đều là người thuộc thánh dực tộc được dẫn đầu bởi Vũ Lệ Na và Uy lão, đội còn lại gần năm vạn người, trong đó có khoảng hai vạn thánh dực tộc nhân, và gần ba vạn sinh linh thuộc những chủng tộc khác, tất cả đều theo sau Vũ Lệ Dung và Ôn Tinh Như.
Hai đoàn người rất nhanh đã phi hành đến xung quanh tiểu đảo của Hàn Thiên, vừa nhìn thấy hắn Vũ Lệ Dung liền hít vào một hơi đầy dũng khí nói.
-lão sư thánh dực tộc chúng ta đã bàn bạc qua, tất cả những người ở sau lưng ta, bọn họ đều muốn cùng người rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên.
Đối với việc này, Hàn Thiên không có bất kỳ ý kiến gì, hắn luôn yêu quý những tâm hồn yêu thích tự do, Vũ Lệ Dung có thể trút bỏ được trách nhiệm, một lần sống vì mình, Hàn Thiên hắn cũng cảm thấy rất vừa ý, về phần Vũ Lệ Na cùng những thánh dực tộc nhân không muốn rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên, Hàn Thiên cũng phần nào hiểu được ý của họ, nên chỉ nhìn vầng mặt trời nhân tạo do chính mình tạo ra nói.
-vầng thái dương này là do ta dùng đại lượng hỏa nguyên chi khí tạo nên, nếu để ở nơi đây nó sẽ tiếp tục soi sáng cho thánh dực vực hơn một trăm ba mươi vạn năm nữa, bất quá nó cũng sẽ khiến vụ huyễn phù sinh thiên không còn giống ngày xưa.
-hiện tại nếu những người ở lại không muốn có vầng thái dương này nữa, ta sẽ đem nó đi, trả lại dáng vẻ ban đầu cho thánh dực vực.
Vũ Lệ Na thoáng nhìn vầng thái dương tỏa ra quang mang sáng lạn và hơi ấm nhè nhẹ kia, ánh mắt thoáng hiện nét dễ chịu nói.
-vụ huyễn phù sinh thiên quanh năm hôn ám, có một vầng thái dương ấm áp như thế này, quả thực khiến nơi đây thêm rất nhiều sức sống, thánh dực tộc ta sao lại muốn nó biến mất cơ chứ?.
-nếu không phải vì trách nhiệm với những con dân của mình, trách nhiệm vì tổ huấn xa xưa, ta quả thực cũng muốn ra thế giới bên ngoài nhìn ngắm một lần cảnh sắc và mặt trời thực sự ở nơi đó, nhưng ta thân là nữ hoàng của thánh dực tộc, chỉ cần còn một người vẫn muốn ở lại vụ huyễn phù sinh thiên, ta cũng sẽ ở lại cùng họ.
-Dung nhi đã trưởng thành rồi, con bé có thể tự do quyết định cuộc sống của nó, nó sẽ thay ta nhìn ngắm thế giới bên ngoài, thay ta tiêu diệt những tàn dư thiên nghiệp quỷ đã thoát được ra thế giới bên ngoài, hoàn thành sứ mệnh của thánh dực tộc.
Đợi Vũ Lệ Na nói xong, Uy lão cũng cảm khái cất tiếng.
-những người trẻ chung quy không nên bị bó buộc trong một nơi nhỏ như vụ huyễn phù sinh thiên, thế nhưng mấy lão già gần đất xa trời như chúng ta, lại chỉ muốn bình an sống nốt phần đời còn lại, không thể có chí hướng như các ngươi..
-sẵn đây chỉ có thể chúc tất cả các ngươi bình an mạnh giỏi mà thôi, nếu thế giới bên ngoài quá khắc nghiệt với các ngươi, vậy có thể trở về vụ huyễn phù sinh thiên bất cứ lúc nào, chúng ta luôn chào đón các ngươi.
Nhìn tràng cảnh người đi kẻ ở này, Hàn Thiên cũng thoáng chạnh lòng, lại hít vào một hơi, hắn chợt cất tiếng.
-chúng ta cũng không phải rời đi vĩnh viễn, sau này Hàn Thiên ta vẫn cần trở lại vụ huyễn phù sinh thiên để tu luyện, lúc đó ta sẽ tìm cách tạo một thông đạo để vụ huyễn phù sinh thiên có thể chủ động kết nối với thế giới bên ngoài.
-nếu thánh dực tộc đã quyết định xong, thế thì những ai muốn rời đi, cứ theo sau ta.
Nói đoạn liền từ từ bay lên không trung, Nhược Mộng, Đông Phương Thái Ngọc, Vũ Lệ Dung cùng Ôn Tinh Như, tất cả đều lần lượt theo sau Hàn Thiên, kế đó là đoàn người thuộc thánh dực tộc và người ở những chủng tộc khác.
Sau khi bay lên cao hơn hai trăm dặm, huyễn vụ bắt đầu xuất hiện , Hàn Thiên lúc này đã không còn xem làn huyễn vụ kia là gì nữa, minh thần nhãn nhanh chóng được dùng đến, một đạo mang mang chói lọi lập tức phóng xuất từ đôi mắt Hàn Thiên, huyễn vụ chạm phải luồn sáng kia liền nhanh chóng tan biến, Hàn Thiên cứ thế dẫn đoàn người phía sau đơn giản đi xuyên qua làn huyễn vụ, đã từng được xem là mộ địa có vào không có ra.
Sau khi di chuyển gần nửa khắc đồng hồ, bên ngoài thông đạo mà Hàn Thiên dùng minh thần nhãn tạo ra chợt xuất hiện rất nhiều bóng đen mờ ảo, đám người theo sau nhìn thấy cảnh này liền có kẻ kinh hãi hét lên.
-vụ yêu…đấy chính là vụ yêu đang xuất hiện để ăn thịt những kẻ muốn rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên a, nếu không có võ hoàng thực lực, nhất định không thể thoát khỏi nanh vuốt của chúng được đâu.
-đám tiểu yêu này chẳng phải chỉ là lợi dụng huyễn vụ che mắt những người bình thường để tấn công họ hay sao???.
-có ta ở đây, đám giấu đầu lòi đuôi các ngươi đều sẽ phải phơi mình trước ánh sáng.
-Minh Thần Giới.
Đôi mắt của Hàn Thiên lại nhanh chóng quét một vòng, mấy trăm dặm không gian lập tức trống trãi như ban ngày, vô số vụ yêu đang ẩn núp cũng rất nhanh hiện diện ra ngay trước mắt bàn dân thiên hạ.
Người ở vụ huyễn phù sinh thiên không phải ai cũng từng thấy qua vụ yêu, phần vì những kẻ từng thấy qua đám này mười phần hết chín đều đã chết, phần vì vụ yêu kích thước to lớn, lại giỏi ẩn thân trong huyễn vụ, thành thử có thấy cũng chỉ là loáng thoáng một phần của chúng, nhiều khi bị tấn công cũng không nhìn rõ hình thù của vụ yêu nó ra làm sao???.
Nhưng giờ thì mọi thứ đều đã phơi bày toàn bộ trước mắt người của thánh dực tộc lẫn di dân thuộc các tộc khác, vụ yêu gây ám ảnh cho bọn họ vạn năm, bộ dáng quả thực quái đảng, mỗi cá thể đều lớn cỡ ba mươi trượng, mình thuôn tròn, lại phân thành các khoang với những lớp vảy cứng như loài sâu bọ, nhìn qua không phân biệt được đâu là cổ đâu là mình, nói chung là cái đầu dính liền với thân mình.
Trên đầu vụ yêu chỉ có duy nhất một cặp mắt mờ đục nhỏ xíu, trông chả chút tương thích gì với thân thể to lớn, ngoài ra thì lổ mũi và đôi tai của chúng cũng tiêu biến đi đâu mất, cả cái đầu quá nửa là dành cho chiếc miệng rộng khủng bố với đầy răng nanh tua tủa bên trong.
dưới mình vụ yêu có vô cùng nhiều chân, bộ dáng sắc bén cứng cáp hệt như chân của công trùng, quanh người vụ yêu lại mọc ra vô số xúc tu dài ngắn đủ kiểu hệt như loài sứa, mỗi đầu xúc tu đều có một mũi nhọn bằng sừng cứng trông vô cùng nguy hiễm.
Nhìn khí tức thì đám vụ yêu này đều có thực lực cỡ võ vương đỉnh phong, một bầy như thế kết hợp, cộng thêm sự tương trợ đắc lực từ huyễn vụ, dù thánh dực tộc hay những chủng tộc khác có quân số đông hơn gấp ba bốn lần, thực lực mỗi cá nhân đều tương đương với một vụ yêu, thì cũng không tài nào có thể thắng được chúng, chỉ có thực lực áp đảo của võ hoàng, mới có thể bỏ mặc công kích từ vụ yêu, ung dung rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên.
Đa Nguyên thực chất thừa sức rời khỏi đây từ lâu, nhưng một mình hắn ra ngoài thì có thể làm được gì chứ???, để lại thiên nghiệp quỷ không có đầu lĩnh đấu với thánh dực tộc quả thực không ổn, nên Đa Nguyên mang mộng xưng bá vụ huyễn phù sinh thiên trước, sau đó nuôi dưỡng lực lượng từ nơi này, rồi mới tìm cách đưa người của mình xông ra đại thiên giới.
Bất quá lần này đám người Hàn Thiên đã làm điều đó trước, bọn hắn người đông thế mạnh, lại thêm minh thần nhãn giúp soi đường dẫn lối, xua tan huyễn vụ, đám vụ yêu trước nay luôn là rào cản cuối cùng cho những kẻ muốn rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên, thoáng cái không còn đáng sợ nữa.
Cũng chẳng biết là ai khởi xướng, một cuộc tấn công nhắm về hướng đám vụ yêu đã được bắt đầu, vụ yêu dù thực lực mạnh mẽ, phòng thủ cứng cáp, tấn công linh hoạt với đám xúc tu quanh người, thế nhưng không còn huyễn vụ che mắt, lại phải một mình đấu với mấy chục thậm chí là hàng trăm đối thủ cùng lúc.
Vụ yêu dù có đến hàng ngàn đầu, cũng không tài nào chiếm được ưu thế, thông thường bọn chúng sẽ ẩn trong huyễn vụ, dùng các xúc tu tiến hành ám tàng công kích từ xa, khiến nạn nhân không tài nào phán đoán được vị trí chân thực của chúng.
Bất quá lần này chiến thuật ấy đã bị đổ bể ngay từ đầu, vì xung quanh chẳng còn tí huyễn vụ nào để mà ẩn nấp, vụ yêu rơi vào tầm mắt của đám người vây công, liền giống như miếng bánh ngon bày ra giữa trời, rất nhanh liền có vô số kẻ bâu vào xâu xé.
Dù phòng thủ cứng đến đâu cũng không tránh khỏi bị thương, hơn nữa tốc độ của vụ yêu không cao, đánh kiểu gì cũng trúng đòn từ thánh dực tộc lẫn di dân thuộc các tộc khác, dù là ai đi nữa, thì cũng đều ghét cay ghét đắng đám vụ yêu này, hôm nay có thể đánh một trận minh bạch với chúng, ai nấy đều vô cùng hăng sức, như thể muốn trút hết căm hờn tích lũy lên đám quái vật này vậy.
Rất nhanh bên phía vụ yêu đã có thương vong, thánh dực vực vốn thiện chiến, một đoàn đội hơn mười người của bọn họ cùng nhau hợp sức, dưới tình huống có thể quan sát rõ ràng hành động của đối thủ, chỉ cần nửa khắc thời gian, họ đã hạ được một đầu vụ yêu, bất quá chiến đấu kiểu này phía thánh dực tộc và di dân thuộc các tộc khác cũng có thương vong không ít.
Vụ yêu với đám xúc tu đầy linh hoạt, cùng lúc có thể đánh với mười mấy người, hơn nữa mũi kim nhọn cuối đám xúc tu kia còn có kịch độc, cho dù chỉ bị rách da một chút, cũng có thể nguy hiễm đến tính mạng, thành thử muốn hạ được một đầu vụ yêu, thì ít nhất cũng có ba bốn mươi thánh dực tộc phải hi sinh, phía di dân thuộc các tộc khác, con số tử thương còn kinh khủng hơn, lên đến hơn trăm người phải bỏ mạng, chỉ để giết được một vụ yêu.
Cảm thấy tình hình không ổn, Hàn Thiên liền lập tức tham chiến, tam độc thương xuất hiện nơi tay, thủy liêm đệ tứ kiếm được quán chú vào thân thương làm tăng đáng kể sức sát thương, long hành bách biến được dùng đến, chỉ trong tức khắc, Hàn Thiên đã xuất hiện trên đầu một vụ yêu, đầu vụ yêu kia còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, tam độc thương trong tay Hàn Thiên đã đâm xuống.
Như dao sắt đâm vào đậu phụ, tam độc thương ở trong tay Hàn Thiên cứ thế xuyên thẳng qua đầu của của con vụ yêu xấu số, nhanh chóng kết liễu sinh mạng nó.
Thoáng thấy một đám di dân thực lực hơi yếu một chút đang tử thương khá nhiều, ngân cung hồn khí liền được Hàn Thiên dùng đến, cung căng mười vạn cân, ba mũi tiễn mang nhanh chóng rời khỏi dây cung với tốc độ hệt như thiểm điện, phút chốc xuyên thủng người của đầu vụ yêu cách đó năm dặm, đám di dân từ các tộc khác liền thừa thế tấn công, phút chốc liền hạ được đầu vụ yêu nọ.
Hàn Thiên đã động thủ, Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc cũng chẳng thể ngồi không, chỉ với mấy câu niệm chú, hai pháp trận của Nhược Mộng liền nhanh chóng xuất hiện, băng trận phóng xuất băng mâu, mộc trận tung ra dây leo trói buộc, từng đầu từng đầu vụ yêu cứ thế bị Nhược Mộng hạ gục.
Đông Phương Thái Ngọc càng trực tiếp hơn, toái hồn tiên mang theo hỏa diễm bỏng cháy liên tục huy vũ, chỉ cần ba bốn tiên quật xuống, liền có thể thiêu cháy một đầu vụ yêu ra tro.
Đám Hàn Thiên đã tham chiến, áp lực lên thánh dực tộc cùng những kẻ di dân giảm đi rõ rệt, chỉ trong một khắc, liền đã có thêm trăm đầu vụ yêu bị diệt, đám vụ yêu cũng không phải ngu dốt, biết được lần này bản thân đã gặp phải thứ không thể cản nổi, hiện tại dù tổ huấn là trấn giữ vụ huyễn phù sinh thiên chỉ cho sinh linh đi vào chứ không cho đi ra vẫn còn đó, vụ yêu cũng không quan tâm, bây giờ nếu còn không rút lui bọn chúng đều sẽ chết hết.
Vụ yêu thực lực cao thâm, trí tuệ tất nhiên cũng không thấp, đứng trước cánh cửa sinh tử, bọn chúng tất nhiên biết mình nên làm gì, rất nhanh toàn bộ vụ yêu đều đồng loạt rút lui trở lại làn huyễn vụ, chó cùng rứt dậu, đám Hàn Thiên cũng lười truy sát, cứ để mặc đám vụ yêu rời đi.
Rào cản cuối cùng cũng đã được loại bỏ, thế giới bên ngoài đối với người của thánh dực tộc và những chủng tộc di dân khác đã gần ngay trước mắt, như để đáp lại niềm mong mỏi ấy, Hàn Thiên cũng chẳng để người khác chờ lâu, liền lập tức dùng minh thần nhãn tiếp tục xuyên phá huyễn vụ mà tiến lên.
Chẳng bao lâu sau, tầng huyễn vụ giống như vô cùng vô tận cũng đã kết thúc, cuối thông đạo khổng lồ do Hàn Thiên tạo ra, một luồng ánh sáng chói lòa mạnh mẽ tràn vào.
Đám Hàn Thiên là những người đầu tiên xông ra thế giới bên ngoài, kế đó hàng loạt thánh dực tộc lẫn những di dân từ trong vụ huyễn phù sinh thiên cũng lần lượt ra theo, ở trước mắt họ, một khung trời mới vô cùng tận chợt mở ra.
Hàn Thiên sớm đã tỏ tường hết tất cả những quan cảnh ở bên ngoài này, có thể nói là hắn luôn nhìn thấy chúng từ trong làn huyễn vụ, thế nên lúc này cũng không có mấy bất ngờ, ngược lại những thánh dực tộc và di dân từ những tộc khác lần đầu bước ra đại thiên giới, bộ dáng lại có phần chấn kinh không ít.
Ở trên đầu họ, một vùng trời xanh ngắt bao la không bờ bến bao trùm tất thảy, ở dưới vòm trời này, người của thánh dực tộc có cảm tưởng đôi cánh của họ có thể phát huy hết thế mạnh vốn có, bay lượn khắp mọi nơi, nhưng dù là những đôi cánh dẻo dai nhất, rốt cuộc cũng sẽ phải mõi mệt trước sự rộng lớn khôn cùng kia.
Ngay lúc này, vụ huyễn phù sinh thiên ở dưới chân họ chợt hóa thành một biển mây mờ huyền ảo kéo dài tít tắp, ở nơi lưng chừng thời không này, mọi thứ như mở ra đến vô tận, bầu trời trong vắt không mây, bởi lẽ cao độ này đã vượt trên tầng mây, dưới chân là một biển huyễn vụ rộng không thấy cuối, ở một chổ trống vắng thế này, quả thực có thể làm con người ta thấy lạc lỏng.
May mắn thay trên cao vẫn còn tồn tại ba vầng mặt trời chói lọi xoi sáng, nếu không nơi này sẽ tịch mịch đến mức độ nào nữa chứ???.
Trước không gian mênh mông ấy, tâm cảnh của mỗi người đều có những cảm ngộ riêng, một bộ phận di dân từ thế giới bên ngoài vô tình hoặc cố ý thâm nhập vào vụ huyễn phù sinh thiên, lúc này giống như dã thú xổ lồng, lập tức phân tán ra tứ phía, bắt đầu tìm về nơi họ muốn trở về.
Một bộ phận khác vẫn còn dè dặt với việc trở lại đại thiên giới, nên vẫn lưu lại với thánh dực tộc, đám người này giống như chim cá ở trong ao từ nhỏ, lúc này bước ra biển lớn, liền không biết phải nên làm gì.
Thân là người dẫn đầu của bộ phận thánh dực tộc rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên, Vũ Lệ Dung chợt lên tiếng hỏi Hàn Thiên.
-lão sư thánh dực tộc chúng ta, rốt cuộc nên làm gì tiếp theo đây???.